Tuesday, October 31, 2017

Hoa hậu

 "Không gì khiến người phụ nữ xinh đẹp hơn là niềm tin rằng cô ấy xinh đẹp", đôi khi niềm tin ấy có thể lầm, nhưng nào có sao, không tự yêu mình được thì ai yêu, không tự thấy đẹp thì ai thấy đẹp. 

Triết gia Voltaire đã từng nói: "tôi không đồng ý những gì anh nói, nhưng tôi sẽ chiến đấu tới chết để bảo vệ quyền anh được nói". Còn tôi, truyền nhân của ngài tuýp phờ nờ (TYPN) đáng kính, cũng sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ quyền đi thi hoa hậu của các em gái. 

Ủa, mình (thấy) đẹp thì mình đi thi chớ, mình đâu có ăn cắp ăn trộm, đâu có tham nhũng hút máu vun vén hại dân hại nước, đâu có mua lụa china đóng mác vn đâu. Rồi mình trúng giải là do BGK chấm mà, ơ, sai thì BGK sai, BGK thấy mình đẹp thì cho làm hoa hậu thôi. Giải này có phải của quần chúng nhân dân đâu, của các đại gia bỏ tiền ra làm đấy, mấy ảnh muốn ai thắng thì kệ mấy ảnh chớ, xía. 

Khi nói đến cái đẹp, là nói đến sự vô chừng, mỗi người mỗi khác, lấn biết đường nào mà đèo. Có người thích môi mỏng, có người thích môi dày, có người thích mặt tròn, có người thích mặt dày, nhầm, mặt dài, có người thích ngực to, có người thích mông bự, rối hết cả lòng mề lên. 

Hoa hậu đương nhiên là phải đẹp, nhưng đẹp trong mắt ai lại là chuyện khác. Nên tóm lại cô hoa hậu đại dương kia chẳng có lỗi gì cả, lỗi là của BGK, mua phải cần dỏm nên bị high lộn nhịp.
Bùi An

"Dạ thưa ban giám khảo kính mến! Nếu đoạt được vương miện, chắc chắn em sẽ rất vui vì giá của em từ 500k/shot sẽ lên 10.000 đô/shot..."

Có cái hoa hậu vườn mà các cô cứ ngậu cả lên. Nó cũng chỉ là những cuộc tuyển hàng và cấp môn bài cho các em ấy hành nghề thôi chứ ý nghĩa mẹ gì mà bắt các em ấy ứng với chả xử, hoàn với chả hảo.

Các em ạ! Lần sau ứng xử, ban giám khảo chúng nó hỏi em sẽ làm gì nếu trở thành hoa hậu cuộc thi này, các em cứ mạnh dạn trả lời đúng như các em suy nghĩ cho anh.

 "Dạ thưa ban giám khảo kính mến! Nếu đoạt được vương miện, chắc chắn em sẽ rất vui vì giá của em từ 500k/shot sẽ lên 10.000 đô/shot. Em sẽ   dùng số tiền ấy mua xe, làm nhà, giúp bố mẹ và đi từ thiện làm màu ạ!"

Đấy, các em phải sống thật và dám nói thật lòng mình vào cho anh. Còn ba thứ nhặt rác, lượm ve chai, kêu gọi bảo vệ môi trường vân vân đéo phải việc của các em vì nó là việc của các đoàn viên ưu tú.

Riêng với em gì mồm cá ngão, anh dặn em kệ mẹ bọn mạng. Bọn ấy xồn xồn giỏi lắm được vài hôm, một tháng sau anh đố chúng nó còn nhớ tên em và cái mồm rất hợp với tinh thần cuộc thi mà bọn tổ chức vẽ ra. Em cứ đi cày đi, yên tâm, đến như em Phương Nga bùng tiền thằng Cao Toàn Mỹ ầm ĩ một dạo giờ ai nhớ đến ẻm nữa đâu. 

 Yêu nghề và công tác tốt em nhé, khi nào vắng khách khuyến mại anh tí lấy thảo, anh ghi nhận thế là được. Dư luận mạng và dư luận xã hội nói chung luôn có đặc điểm là thích hóng nhưng chóng quên em ạ.
Song Hà

Monday, October 30, 2017

HẾT LÒNG PHỤC VỤ QUÝ KHÁCH!

Anh Tom, một Luật sư người Mỹ đến Việt Nam làm việc và tìm hiểu về nền văn hóa Việt Nam.
Bén duyên, anh yêu luôn một cô gái Việt Nam là người dạy tiếng Việt cho anh. Một hôm, cô người yêu nói với anh rằng muốn đi ăn cháo lòng.

Thế là sáng sớm, anh Tom chở cô người yêu đến quán cháo lòng. Thấy quán khá đông, tấp nập khách ra vào. Anh Tom nói cô người yêu đứng chờ anh ở ngoài xe, còn anh chạy vào, ngó nghiêng một hồi rồi lắc đầu đi ra, tỏ vẻ thất vọng.
- Quán bán hết lòng rồi em ạ!

Thế là hai người lại bon bon đi kiếm quán khác. Đến một quán thấy cũng không đông khách lắm, anh Tom cũng lăng xăng chạy vào trước ngó ngó, rồi ra lắc đầu...
- Quán này cũng hết rồi em ơi!

Và rồi mấy quán nữa cũng chung số phận... Cô người yêu tỏ vẻ bực mình, thắc mắc:
- Em thấy mấy quán đó người ta vẫn ra vào ăn bình thường mà! Anh có vào hỏi chủ quán chưa mà ra nói là hết cháo lòng.

Anh Tôm gãi gãi đầu, mặt thì nghệt ra quả quyết:
- Anh đâu cần phải vào hỏi chủ quán làm gì? Anh thấy họ để chữ to đùng trước cửa: "HẾT LÒNG PHỤC VỤ QUÝ KHÁCH" mà!

😂😂😂

St
FB LAI NGUYỄN

TIẾP TỤC CẬP NHẬT VỀ CỜ ĐỎ DIỄN MỸ

#TNCG - Hiện tại nhóm cờ đỏ vẫn đang tập trung bao vây quanh làng giáo xứ Đông Kiều, trên các lối đường dẫn vào xứ.

Được tin ông cố Cụ của Linh mục Nguyễn Ngọc Ngự cùng bà con xứ La Nham, Nghi Yên, Nghi Lộc  đã đến giáo xứ Đông Kiều để đồng hành cùng giáo bà con và đón Ngài.

16 giờ 35 phút, cờ đỏ Diễn Mỹ vẫn bao vậy bà con. 

Người dân ở đây chia sẻ: “Chúng tôi sợ tối nay, dân cờ đỏ lại tiếp tục đến xứ để quậy phá dân làng”

Đến 17 giờ Linh mục vẫn chưa về được giáo xứ, vì chiều nay tại xứ cũng có thánh lễ. Hiện tại sau khi được nhà cầm quyền Diễn Mỹ đưa Ngài về xứ Đông Tháp vào khoảng 15 giờ 30 đến nay vì tình hình đang phức tạp nên Ngài chưa thể về xứ Đông Kiều được. 

Trong ngày hôm nay đã có một số người bị đánh điển hình như ông Thống ở họ Đức Thinh, xã Diễn Hải bị người dân đánh đạp dã mam bằng gộc, bằng đá... trong khi đó có sự chứng kiến của công an xã Diễn Mỹ.

Ông Thống chia sẻ: “Tôi từ xã Diễn Hải đi ngang qua xã Diễn Mỹ thì bị một số người chặn lại đánh, họ bảo tôi là người công giáo. Có một phụ nữ còn bảo thằng này là người công giáo ở Diễn Hải đánh chết cha nó đi…”

Mong mọi người tiếp tục cầu nguyện cho cha xứ và giáo dân xứ Đông Kiều.
Theo trang TNCG

Kích động chia rẽ lương, giáo. Kích động hận thù là tội ác chống lại loài người.

Cái dân tộc này bất hạnh lắm. Các nền văn minh mới chỉ manh nha hình thành thì đã lại bị xé toạc bởi bạo lực và chiến tranh cách mạng. Xưa nay vốn dĩ đều như vậy. 
Tới thời Cộng Sản là đỉnh điểm của sự huỷ hoại. Sinh ra từ bạo lực, nuôi dưỡng bạo lực và chắc chắn sẽ chết trong bạo lực. 
Sự sụp đổ của Cộng Sản có lẽ sẽ là thời khắc rùng rợn nhất, bởi chính họ đã đẩy lòng căm thù lên quá cao, vượt ngưỡng của mọi sự khốn nạn. 

Kích động chia rẽ lương, giáo. Kích động hận thù là tội ác chống lại loài người.
TRƯƠNG QUANG THI

XÚC ĐỘNG THƯ BỐ GỬI CON TRAI ĐA CẤP

Con trai yêu mến của bố! Hôm nay ở quê bố mở cờ níp trên mạng ra thấy con và các bạn hò hét cái gì mà “Tôi Trạch Văn Hoành 25 tuổi, mục tiêu của tôi đến tháng 12 năm 201x là kiếm được 1 triệu USD và mua được căn hộ ở Ciputra. Tôi hành động bất chấp khó khăn, bất chấp nỗi sợ hãi”, thì con biết sao không? Con ạ, mẹ con nghe xong hoa mắt ngã cái rầm ngay tại chỗ, bố và các em phải cho uống 6 thìa nước đường mới tỉnh dậy được.

Con ơi, tổ sư mày, mày giàu có thế mà giấu tiệt bố mẹ là sao hở con? Mẹ con tỉnh dậy nói với bố, ông này một năm nữa nó có một triệu đô và mua được nhà chung cư thì ít nhất bây giờ trong tay nó phải có cỡ vài tỉ bạc, ông bảo nó về quê trả nợ họ hàng cho tôi cái, với lại mang cái xe đạp mini tàu về cho tôi đi chợ, nó giàu rồi chắc đi xe con.

Thấy mẹ xúc động, sợ ảnh hưởng tim mạch, bố an ủi. Chắc nó nói phét đấy, tháng trước xách gạo lên Hưng Yên thăm nó, thấy nó vẫn ở trong nhà trọ mái fibro xi măng nóng hầm hập, sáng dậy ngáp 6 cái, uống cốc nước lọc, khoác bộ vest đen mua 100 nghìn chợ Kim Liên rồi đi làm kia mà. Hoành ơi, mày nói thật với bố đi, thần kinh con dạo này vẫn bình thường chứ? Bố hỏi thế vì bố xem trên mạng có con bé mặt mũi cũng sáng sủa đứng trước hội trường hô khẩu hiệu xong khóc nức nở, con và các đồng nghiệp ôm chầm vỗ về động viên.

Con ạ, ban đầu bố cứ tưởng mày lợi dụng sờ vếu nó phát, vì bố nói thật trông vếu nó bố cũng thích, nhưng không ngờ mày mếu máo khóc theo như cha chết. Mày không bị thần kinh thì ma ám mày rồi hả Hoành? Khóc khóc cái thằng cha mày ấy, mà thằng cha mày thì đói nhăn răng, sáng ăn cơm nguội đi cày, tối úp mì tôm Hảo Hảo ăn coi bóng đá đây này, sao mày không khóc?
Hoành ơi, con trai ngu muội của bố ơi, nãy giờ bố troll mày đấy, giờ bố mới nói thật này! Bố mặc dù ở quê đi cày nhưng không cái gì qua được bố đâu. Cái thằng diễn giả dạy mày cách làm giàu, bố nói thật, một là thất nghiệp đói thối mồm, hai là loại ba hoa chích chòe trên răng dưới củ cải.

Con ạ, thằng giàu thì nó không ngu gì dạy đứa khác cách làm giàu đâu. Như mẹ mày ở quê đây, mẹ con nấu riệu ngon và bán chạy nhất làng, ai hỏi bí quyết bố toàn xui mẹ bày đểu hoặc giấu nghề. Ngu gì nói bô bô cho cả làng biết cách nấu riệu ngon. Thế mà gia đình ta còn đói bỏ mẹ, có cái mini tàu mày cũng mang đi thì biết rồi đấy.

Bố nghe nó dẫn chứng Bill Gates, Stever Jobs, Mark Juckerberg…trở thành tỉ phú từ một người bình thường để lòe con rằng họ làm được sao chúng ta không làm được? Rằng nếu bố bạn nghèo, ông bạn nghèo thì bạn nên mừng vì không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Con ơi, Hoành dại dột và ảo tưởng của bố ơi! Bố mà giàu, bố cho mày du học bên Tây hoặc chạy cho mày vào cơ quan ngon ngon lắm lộc lá, chứ không để con cắp đít chạy theo bè lũ bán xoong nồi, thực phẩm chức năng và máy đéo chi đó phục hồi sức khỏe.

Có nhiều cách làm giàu không khó, ví dụ đánh đề, ghi lô, mua vé số… nhưng không có ai giàu và thành công bằng cách kéo nhau ra đường hò hét “Tôi thành công vì tôi bất chấp tất cả” như con trong cờ níp Hoành ạ!

Thôi thư vắn tình dài, bố không muốn nói lắm. Bố dặn con vài điều trước khi lùa trâu ra đồng.
Tốt nhất con về đi cày với bố, hoặc tăng gia sản xuất, nuôi gà vịt, thả cá trê, rô phi đơn tính, làm ít năm cưới con vợ, sinh con cho mẹ mày đỡ lo.

Nếu không về thì đi học lấy cái nghề sau này nuôi thân, đừng sáng uống nước lọc, diện comple, đi giày đen, ngồi mini tàu nói chuyện lên mặt trăng trong khi răng dính toàn rau muống.
Lừa ở đâu thì lừa, xin con đừng bất chấp khó khăn, bất chấp tất cả, gọi điện cho họ hàng gạ mua xoong chảo, nồi niêu và thực phẩm chức năng nữa. Vừa rồi giỗ tổ ai cũng nhìn bố như kẻ thù con biết không?

Và cuối cùng, tiên sư cha nhà anh, anh mang ngay cái xe đạp mini tàu về cho mẹ đi chợ"
Song Hà

Sunday, October 29, 2017

*** Thằng ăn cướp và đứa bé ăn trộm .

Một bé gái nhà nghèo không có tiền mua sách , ăn trộm cuốn sách thì bị bắt cột tay cột cổ đeo bảng làm nhục trước công chúng .

Một em trai nhà nghèo thiếu tiền xài đi trộm chó thì bị bắt bị đánh bị treo cổ đến trào máu họng , bị cả đám đông xúm vào chửi bới đánh hùa .

Một thằng ăn cướp chuyên nghiệp , cướp của toàn bộ người dân Việt Nam , cướp xong rồi giết , cướp xong rồi đem dâng cho ngoại bang . Chính thằng ăn cướp này đã khiến cho cuộc sống của các cháu bé nói trên trở nên cơ cực , thiếu thốn mới đẩy các em thành kẻ trộm như vậy , thì thằng ăn cướp này lại được tung hô thành thánh thành Phật thành cha già , rước lên bàn thờ cúng thay cho tổ tiên ! 

Cái dân tộc này bị nhồi sọ và bị giáo dục lệch lạc đến mức độ điên khùng rồi !!!
Ngoc Nhi Nguyen

HỘI CỜ ĐỎ BẢN SAO CỦA HỒNG VỆ BINH TRUNG CỘNG

Hội Cờ Đỏ hình thành và phát triển nhằm mục đích đánh phá giáo dân các giáo xứ từng xuống đường phản đối công ty Formosa và tấn công người tuần hành vì môi trường hay phản đối Trung Quốc, dưới danh nghĩa bảo vệ an ninh tổ quốc. Đó chính là sự sao chép mô hình Hồng Vệ Binh của Trung Quốc từ hơn 50 năm trước.

Nhà cầm quyền Việt Nam trên thực tế đang dung túng và cổ súy một cuộc Cách mạng Văn hóa mà tên đồ tể Mao Trạch Đông đã khởi xướng nhằm tấn công những người bị cáo buộc là kẻ thù của cách mạng và của nhân dân trong thập niên 60 thế kỷ trước ở Trung Quốc.

Tại cái nôi sản sinh ra nạn Hồng Vệ Binh, giờ đây người ta còn xem Hồng Vệ Binh là nỗi ô nhục về một thời ấu trĩ và mông muội. Xã hội Trung Quốc đã đi một bước khá dài trong cải cách kinh tế và chính trị, khiến khi ngoái nhìn lại thuở hồng hoang của cách mạng vô sản, con người hôm nay không khỏi lắc đầu mỉm cười lũ người trì độn ấy.

Vậy mà, hơn nửa thế kỷ sau, nước Việt Nam của thời đại rực rỡ nhất trong lịch sử lại sao chép nguyên xi mô hình Hồng Vệ Binh dưới hình thức Hội Cờ Đỏ. Nhìn cách chúng biểu dương lực lượng trên đường phố người ta không khỏi ghê tởm về sự hung hãn và tội nghiệp cho sự vô học của đám nửa người nửa ngợm này.

Hội Cờ Đỏ thật sự là một nước thụt lùi đáng ngạc nhiên của cái gọi là Nhà nước Pháp quyền XHCN Việt Nam.
Lê Công Định

Saturday, October 28, 2017

VỤ ÁN 17 NĂM ĐÒI CÔNG LÝ VÀ, CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA.

Cách đây 17 năm, Cơ quan Thi hành án Ô Môn, Cần Thơ cưỡng chế căn nhà trái pháp luật của thân chủ. Hàng loạt lá đơn kêu cứu gửi đi khắp nơi, năm 2006 và 2014, CQĐT VKS Tối Cao có hai văn bản khẳng định chính quyền Cần Thơ sai phạm, đề nghị trả lại nhà và yêu cầu khởi tố vụ án. 

Trích đoạn Kết luận: "CQTHA huyện Ô Môn ra quyết định cưỡng chế thi hành án và bán đấu giá khi không có cơ sở chứng minh tài sản đó của người phải thi hành án là trái pháp luật...Có đủ yếu tố cấu thành tội ra quyết định trái pháp luật tại Điều 296 BLHS. Hành vi này xâm phạm lợi ích vật chất và tinh thần của công dân. Sai phạm trên, ngoài yếu tố chủ quan mang tính chết dây chuyền....Đề nghị đồng chí Viện trưởng VKS TP. Cần Cơ chủ trì cuộc họp các cơ quan ban ngành để giải quyết dứt điểm...". 

Người dân bất lực dù VKSTC có văn bản như trên. Khi Hãng luật GOLD KEY tiếp nhận vụ việc, chúng tôi có văn bản khẩn cấp gửi CQĐT VKSTC, ông Lê Mình Trí (Viện trưởng) và các cơ quan Chính quyền tại Cần Thơ. Tuy nhiên, duy nhất chỉ có phản hồi của Văn phòng Uỷ ban TP. Cần Thơ yêu cầu giải quyết nhưng một lần nữa, sự việc vẫn rơi vào im lặng.

Cách đây 01 tháng, trả lời Truyền hình Việt Nam, tôi đã đưa ra căn cứ chứng minh hồ sơ bị làm giả nhằm cưỡng chế căn nhà của thân chủ. Tiếp đến Báo Pháp luật TP. HCM vào cuộc làm rõ. 

Viện trưởng VKS TP. Cần Thơ - Huỳnh Văn Ri trả lời: "Nếu anh đúng (tức Cục Điều tra VKSND Tối cao - PV) và giữ Kết luận số 12 thì anh ôm hồ sơ về anh làm. Vì anh là CQĐT mới có chức năng làm vi phạm trong hoạt động tư pháp. Anh kết luận rằng cơ quan THA sai thì cho điều tra xem có sai hay không…?”. 

Ngay sau khi có ý kiến của ông Ri, chúng tôi tiếp tục gửi văn bản gửi cho Cơ quan Điều tra và Viện trưởng VKSTC nhưng hiện chưa nhận bất kỳ phản hồi nào. 

Khi tiếp nhận vụ án, với tư cách là luật sư, tôi tự đặt câu hỏi nhưng chưa có lời giải, đó là: "Tại sao con người lại có thể chịu đựng được sự bất công oan trái kéo dài như vậy. 17 năm - gần 1/3 đời người quả là kinh hoàng". 

Dù thời gian có kéo dài bao lâu chăng nữa, chúng tôi vẫn đồng hành với Thân chủ trên hành trình đòi lại Công lý. 

P/S:  Thông tin về hành trình đòi công lý và bài phỏng vấn của Truyền hình Việt Nam có thể xem qua hastag: #17namdoicongly
LS Lê Ngọc Luân

Nhiều điểm tích cực quá, kể không hết. Ai nhớ kể thêm dùm. Cảm ơn.


Nhiều người bảo sao mình cứ hay nói chuyện tiêu cực, sao cái nhìn u ám, sao không chịu nhìn thấy những mặt hay ho của VN. Ừ công nhận, ít ra thì VN mình cũng có nhiều cái hơn chứ.

Này nhé:
1. Quan chức có bằng cấp thuộc hàng cao trên thế giới, ngay cả so với Mỹ! Toàn là 2, 3 bằng Thạc sĩ, Tiến sĩ…Coi ông Thủ tướng Áo mới lên còn chưa tốt nghiệp Đại học, Tổng thống Mỹ Donald Trump thì cũng chỉ có cái bằng Cử nhân Khoa học ngành Kinh tế (Bachelor of Science degree in economics), bà Erna Solberg, Thủ tướng Na Uy, học có cao hơn, Thạc sĩ ngành xã hội học, khoa học chính trị, thống kê và kinh tế (sociology, political science, statistics and economics), so với các quan chức VN thật chẳng mùi mẽ gì.
2. Đa phần quan chức Việt rất thông minh, lạo động chăm chỉ, giỏi kinh doanh. Chỉ bằng vào việc chạy xe ôm thời trẻ, lao động đến thối móng tay, nuôi heo, buôn chổi đót…mà xây biệt phủ, dinh thự nguy nga, có của chìm của nổi trong ngoài nước. Cỡ Donald Trump có tay trắng làm nên được như vậy không?
3. Đã thành công trong việc phổ cập gần xong đại học cho lực lượng chạy xe ôm, taxi...(hơn 90%) Điều đó có nghĩa là thị trường lao động ở VN có yêu cầu rất cao về chất lượng, nên Cử nhân xong vẫn bị thất nghiệp là chuyện bình thường!
4. Con cái của các quan lại càng tuổi trẻ tài cao hơn nữa. Hầu hết đều nối nghiệp cha làm quan khi còn trẻ, có cô gì mới 19 tuổi mà đã xây được cả một biệt phủ hoàng tráng, rộng gần 3.000m2, ngay tại một thành phố lớn, Sài Gòn. Mà đó không phải là trường hợp duy nhất! Con cái của các quan chức ở các xứ Bắc Âu chẳng hạn, bằng tuổi đó còn đang đi học muốn chết có làm được cái gì!
5. Đất nước có nhiều người đẹp, nhiều cuộc thi Hoa hậu đến mức không sao nhớ nổi tên, mặt của những người đã từng là Hoa hậu, Á hậu…Nói thêm,ở VN ngoài quan chức ra, Hoa hậu, Á hậu cũng là một nghề hái ra tiền, cô nào đăng quang xong vài năm sau cũng giàu sụ, trang sức, phục trang toàn hàng hiệu rồi thì nhà sang, xe hơi tiền tỷ…Mà là do lao động đàng hoàng đấy nhé, không có ai cho đâu!
6. Đất nước có nhiều thiếu nữ, phụ nữ đi làm dâu nước ngoài, chứng tỏ phụ nữ VN xinh đẹp, có nhiều ưu điểm!
7. VN luôn luôn đứng trong top 10 quốc gia có số lượng du học sinh ở Mỹ nhiều nhất và có số lượng người tìm cách định cư ở Mỹ nhiều nhất. Điều đó chứng tỏ người Việt giàu nên mới có tiền cho con du học, có tiền kinh doanh ở Mỹ…
v.v..
Nhiều điểm tích cực quá, kể không hết. Ai nhớ kể thêm dùm. Cảm ơn.
(Thế nhé, đừng nói mình chỉ viết toàn chuyện tiêu cực nữa nhé)
Song Chi

KHAI SILK VÀ, ĐÔI ĐIỀU SUY NGẪM VỀ CHỮ "TÍN"


Câu chuyện tấm vải lụa vừa gắn mác Made in Viet Nam vừa Made in China khiến người tiêu dùng cũng như dư luận lên án, bức xúc và thiệt hại dành cho Khai Silk sẽ không dừng lại ở đó. Một điều nghịch lý, là tại sao trên thế giới cũng có nhiều tập đoàn kinh tế lớn như Pepsi, Samsung...đã từng mắc sai phạm nhưng dư luận lại "rộng lượng vị tha" và tiếp tục đón nhận ?!

Bài viết này, tôi mạn phép vừa đứng ở góc độ là người dân, vừa đứng ở góc độ một người hành nghề luật sư để chia sẻ vài dòng quan điểm.

Khi người mua tấm vải gửi khiếu nại, Khai Silk trả lời: "Chiếc khăn chứa hai nhãn là do nhân viên bộ phận kho, khi soạn lô hàng thấy thiếu 1 chiếc đã lấy trên máy may vốn đang sản xuất một đơn hàng cho khách hàng tại HongKong (Trung Quốc). Đơn hàng này yêu cầu Khaisilk may riêng nhãn mác Made in China vì lý do thủ tục nhập khẩu”.

Đây là sai lầm chết người, thay vì thừa nhận, xin lỗi và bồi thường thì Khai Silk lựa chọn phương án không minh bạch để hòng che lấp vi phạm.

Ngược lại, các thương hiệu nỗi tiếng thế giới, nếu xảy ra vi phạm, họ không đổ thừa mà thẳng thắn thừa nhận và tìm cách khắc phục để bù đắp thiệt hại cho khách hàng. 

Chúng ta thường hay bàn và nhắc nhau về chữ Tín không chỉ trong kinh doanh mà trong cả cuộc sống. Quan điểm của tôi, UY TÍN là vấn đề sống còn trong kinh doanh, mất nó coi như là hết và, dù khó khăn như thế nào nếu còn "Tín" thì cứ tin, sẽ có một ngày tươi sáng.

Nói thì dễ và, ta thường nhắc nhau cần giữ chữ Tín nhưng để có nó rất khó và giữ được càng khó gấp bội lần. Kinh doanh, đôi khi, chính lợi nhuận trước mắt khiến ta "cố ý" hoặc "vô ý" để mất.

Nghề nào/người nào cũng có thể có sai lầm, nghề luật sư không ngoại lệ, đừng ai nói luật sư thì không mắc sai sót. Luật sư cũng là một nghề kinh doanh nhưng mang tính đặc thù hơn các lĩnh vực khác. Tôi có đọc một ý kiến trong cuốn sách của LS Trương Quang, chính anh đưa ra lời chia sẻ rằng, nếu luật sư mắc sai lầm, nên thừa nhận và nhanh chóng sửa sai, không cố gắng giấu bởi có thể mang đến hệ luỵ khôn lường không chỉ cho Thân chủ/khách hàng mà ngay cả luật sư/tổ chức hành nghề luật sư.

Tôi cũng chia sẻ một câu chuyện nhỏ mà thực tế bản thân tôi đã trải qua, đó là có nhiều khách hàng đến nhờ mình tư vấn bảo vệ với tranh chấp có giá trị lớn (chứng cứ rõ ràng). Tuy nhiên, khi hỏi thông tin thì biết nếu khách hàng thắng kiện thì bên còn lại không còn tài sản để thực hiện nghĩa vụ. Lúc này, luật sư có hai lựa chọn, tiếp nhận vụ việc hoặc tư vấn cho khách hàng không kiện.

Trong trường hợp này, tôi khuyên khách hàng không kiện bởi có thể tốn chi phí cho luật sư mà nếu có thắng thì chỉ thắng trên giấy. Có thể, luật sư sẽ "mất" một khoản tiền phí thù lao hiện tại nhưng cái mất đó rất nhỏ so với cái được là "sự chia sẻ và đạo đức trong ý kiến tư vấn của luật sư". Có thể, sau này, khách hàng đó cần luật sư, họ sẽ lại tìm đến mình.

Tôi viết bài này không nhằm mục đích đánh giá hay phán xét Khai Silk bởi, bản thân có nguyên tắc và không có thói quen làm việc đó. Chỉ mong và hi vọng các Doanh nhân Việt Nam sẽ luôn giữ được chữ "Tín" trong kinh doanh để vươn tầm Quốc tế.     

Sài Gòn, ngày 27/10/2017
LS Lê Ngọc Luân

Friday, October 27, 2017

CÁI XÔ ĐỰNG PHÂN CHÓ và ÓC THIỂN CẬN CỦA NGƯỜI VIỆT.

Ảnh minh họa 
Bữa nọ khi đang ngồi chơi trong sân, nghe hai người dọn rác càm ràm rằng cái sọt rác của xóm mình toàn phân chó, thối quá, mình vô nhà kiếm cái xô, lót cái bịch ni lông, dán cái nhãn XÔ ĐỰNG PHÂN CHÓ để cả xóm từ nay đừng để phân chó chung với rác, kẻo mà tội mấy người đi dọn.  

Nhưng cái xô chỉ ở đó được ba ngày, đến hôm nay là mất. Hỏi ra mới biết trước khi xe rác tới nó hẵng còn. 

Thôi thế từ nay mấy anh hốt rác lại ngửi phân chó trong sọt rồi. Được cái xô nhựa cỏn con, mà phải ngửi phân chó, đó là cái giá các anh tự đưa ra. 

Thấy cái lợi trước mắt là hốt, chẳng cần biết thiệt hại ngày mai, có lẽ đã thành đặc trưng dân tộc tính, ăn sâu vào máu dân mình. Thành ra mới có chuyện bán xới tài nguyên thô với giá rẻ, xây thủy điện tràn lan, chặt phá rừng trồng cây công nghiệp, cho nước ngoài thuê đất, xây cáp treo vào hang động, đào núi lên xây khách sạn, phá công trình văn hoá lịch sử để xây trung tâm mua sắm, đổi hệ sinh thái và an toàn sức khoẻ con người lấy GDP ... Hăm hở đào xới lên, ăn vào tương lai con cháu, gặm vào chân mình mà nhai như vậy...từ trên xuống dưới, từ chính quyền đến dân đen.. 

Nói dân tộc này không có tương lai là còn nhẹ. Phải nói là tương lai ngập trong cứt!
Ngô Thủy

Khủng hoảng ở Venezuela: Nhiều trí thức phải bán dâm kiếm cơm qua ngày

Họ từng là giáo sư, tiến sĩ, hoặc những người có học thức trong xã hội Venezuela; nhưng giờ đây lại phải làm một công việc cực kỳ khác chuyên môn, vô cùng bẩn thỉu để kiếm miếng ăn qua ngày.
Gabriel Sanchez, chủ một nhà thổ ở Arauca, một thị trấn biên giới của Colombia và Venezuela chia sẻ về công việc của anh hiện tại như sau:
“Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, trong một môi trường mà từ bé, tôi chỉ thấy súng, ma tuý, gái điếm… Dù có lúc tôi muốn giã từ tất cả để sống một cách yên ấm với gia đình nhưng dường như đó là số phận của tôi…”.
Gabriel Sanchez là chủ một nhà thổ với hơn 20 nhân viên làm việc cho anh, và anh khẳng định rằng cả 20 người này đều đến từ Venezuela.
Khung hoang o Venezuela: Nhieu tri thuc phai ban dam kiem com qua ngay - Anh 1
Dayana và Gabriel Sanchez bên ngoài nhà thổ của Gabriel, thuộc thị trấn Arauca, biên giới Colombia - Venezuela. (Ảnh: El Nuevo Herald)
Rất nhiều người trong số họ từng là tiến sĩ, giáo sư, giáo viên, bác sĩ và có cả kỹ sư dầu khí. Họ tới đây với tấm bằng trên tay, hy vọng ở bên này biên giới họ sẽ kiếm được một công việc không khá hơn nhưng đủ để nuôi sống gia đình, vậy mà công việc duy nhất tìm tới họ lại là bán dâm.
Cuộc khủng hoảng kinh tế ở Venezuela cùng với những biện pháp trừng trị của Mỹ đã đưa quốc gia này đến bờ vực của sự diệt vong; đến mức mà người dân không có lương thực, không có việc làm, trộm cắp, giết cướp xảy ra nhan nhản, khắp mọi ngõ ngách ở đất nước này.
Theo một thống kê của Liên Hiệp Quốc, chỉ trong sáu năm trở lại đây, đã có hơn 1 triệu người Venezuela di cư sang các quốc gia láng giềng khác như Panama, Colombia, những người may mắn hơn có thể nhập cư vào Mỹ.
Riêng ở Colombia, tính đến tháng 8/2017, đã có hơn 400.000 người Venezuela. Họ tới đây chỉ với một mục đích: Kiếm tiền nuôi sống gia đình.
Tuy nhiên, để tìm được một việc làm phù hợp, đàng hoàng, ngày càng trở nên khó khăn, rất nhiều phụ nữ Venezuela còn trẻ và lớn tuổi nhất chỉ khoảng trên dưới 30 đã phải bán thân kiếm từng đồng gửi về cho gia đình ở bên kia biên giới.
Như trường hợp của chị Dayana, 30 tuổi và đã có 3 đứa con ở Venezuela; tình hình ngày càng khó khăn buộc chị phải sang Colombia để kiếm việc làm nhưng do không xin được giấy phép lao động nên chị phải hành nghề mại dâm ở thị trấn Arauca.
Khi còn ở Venezuela, Dayana từng là quản lý của một nhà máy xử lý thực phẩm bên ngoài thủ đô Caracas, nhưng kinh tế ngày càng khó khăn và chính phủ Venezuela đã quyết định đóng cửa nhà máy.
Cách đây 7 tháng, chị còn làm ở thủ đô Bogota nhưng để dễ dàng gửi thức ăn và tiền cho gia đình, chị đã chuyển tới thị trấn hiện tại, chỉ cách biên giới nửa tiếng đi ô tô.
Chị chia sẻ: “Tuần trước, em gái tôi từ Venezuela sang đây để lấy đồ ăn và tiền về, nó phải đi mất 18 tiếng xe bus mới tới nơi và phải quay về ngay, nếu không sẽ không kịp có đồ ăn cho bọn trẻ con đi học mất…”.
Nếu là một ngày may mắn, Dayana có thể kiếm từ 50 đến 100 USD trong khoảng 20 phút phục vụ khách nhưng cũng có ngày chỉ được 20 USD, thậm chí có ngày chẳng được đồng nào.
Biết rằng, nghề mại dâm chẳng tốt đẹp gì nhưng Dayana vẫn cảm thấy may mắn vì không như những người bị giết dọc đường vượt biên sang đây và hơn nữa chị có việc, một công việc chẳng mấy sạch sẽ gì nhưng lại giúp chị nuôi mấy đứa trẻ ở nhà.
Tính đến thời điểm hiện tại, tỷ lệ lạm phát ở Venezuela đã lên tới hơn 700%, đồng tiền bolivar đang rớt giá không phanh, người dân ở đây lâm vào cảnh khốn cùng về mọi mặt.
Sự thiếu thốn về lương thực, thuốc men đã trở thành một trong những nguyên nhân của các cuộc biểu tình bạo lực, những vụ cướp giết dã man xảy ra trên khắp cả nước.
Dayana kể về những ngày ở Venezuela như sau: “Mọi thứ đều thiếu thốn, không có bất kỳ mặt hàng nào ở chợ hay siêu thị, nhiều khi tôi phải xếp hàng 7-8 tiếng đồng hồ để mua một gói bột mì… Nhưng nếu may mắn thì tôi sẽ mua được, còn không thì sẽ phải mua ở chợ đen với giá cắt cổ, người dân đất nước tôi đang bị đói trầm trọng”.
Colombia là một trong số ít quốc gia đã hợp pháp hoá mại dâm, ở đây từ thành phố lớn tới những thị trấn chỉ vài chục nghìn người cũng có nhà thổ và tất cả đều hoạt động tự do.
Các nhà thổ chỉ bị kiểm tra khi cơ quan quản lý xuất nhập cảnh có lệnh bắt ai đó vào Colombia trái phép, hoặc có tiền án, tiền sự bất hảo.
Chị Marta Munoz, quản lý của một ngôi nhà từ thiện dành cho những phụ nữ cơ nhỡ cho biết; cảnh sát ở Colombia họ bận rộn đi bắt những người bán rong hoặc xử lý các loại tội phạm nhỏ lẻ khác, hơn là vào các nhà thổ để kiểm tra, và ở đây thường xuyên xảy ra các vụ đánh đập, hành hạ phụ nữ.
Rất nhiều phụ nữ may mắn đã trốn ra khỏi các nhà thổ này và tìm đến chị. Cùng nỗi lo với chị Marta, nhiều nhà hảo tâm cũng bày tỏ rằng, họ không thể bảo vệ hết những người phụ nữ kia nếu chính luật pháp không làm điều đó.
Ở Colombia, gái bán dâm người Venezuela rất được ưa chuộng, thứ nhất bởi nhan sắc, ngoại hình hấp dẫn và họ sẵn sàng bán dâm với giá rẻ hơn. Phải đến hơn 90% gái bán dâm ở Colombia là người Venezuela.
(Nguồn: El Nuevo Herald)
Phong Sơn

CỘNG SẢN VN SỤP ĐỔ LÀ ĐIỀU TẤT YẾU!


Chúng ta không cần lạc quan, không cần chủ quan để nói lên điều này vì nó quá rõ ràng như một bài toán cộng 1 + 1 =2. 

Trong suốt đoạn đường hơn 80 năm đảng CS cầm quyền - từ năm 1975 sau khi cưỡng chiếm Miền Nam VN, nhờ vào sự giàu có và trù phú của VNCH mà đảng CS đã chấm mút để sống còn tới hơn 40 năm sau. 

Các bạn thử tưởng tượng loại cá ăn thịt khét tiếng Piranha, một khi con mồi rơi xuống nước là đám Piranha bu lại ăn tới xương. 

Đất nước ta trải nghiệm qua 80 năm với chế độ CS và cho tới ngày nay, tệ nạn tham ô, tham nhũng trong công quyền đã hết thuốc chữa.  Mỗi cán bộ, đảng viên CS là một con cá Piranha. 

Cá Piranha ở phi châu sống đơn lẽ, tranh giành nhau miếng ăn, trong khi đó loại cá Piranha CSVN sống theo từng bầy, bạ đâu cặp đó, cạp cho tới tài nguyên đất nước không còn gì nữa. 

Thùy Trang đã biết trước cách đây 2 năm và đã viết về tương lại hôm nay là thời kỳ (1) Cạp đất của dân (2) Khi dân không còn gì để cạp nữa thì bọn cán bộ này sẽ tranh giành, đấu đá để cạp lẫn nhau. 

Tất cả, phải nói là tất cả mọi thứ từ điều hành bộ máy nhà nước cho tới các cơ sở kinh doanh - đi đâu cũng thấy tham ô, bòn mút. 

Tham ô, tham nhũng đã trở thành căn bệnh ung thư hết thuốc chữa vì những người chống tham ô chính là người tham ô - do đó, người bệnh thì không thể thay thế bằng con bệnh khác. 

Đảng CSVN vì muốn bảo vệ hình ảnh chế độ, đã lập nên hằng trăm nhà tù với hơn 200 nghìn công an để đàn áp tiếng nói người dân. Đảng CS quên rằng một ngày nào đó khi họ hết tiền trả lương thì đám công an 200 nghìn lính sẽ trở thành kiêu binh làm sụp đổ chế độ nhanh chóng hơn. 

Đảng CS không phải là THÁNH, có phép biến hóa để thay đổi cục diện hôm nay khi những con cá Piranha nằm trong chính quyền đang đục khoét ngân sách nhanh chóng. 

Gieo gió thì gặp bão là điều không tránh khỏi khi một chế độ tự pháp, không do dân bầu lên thì không thể tồn tại được. 

Có thực mới vực được đạo - ngày nay đảng CSVN đã cạn kiệt ngân sách - nợ công vượt 70% GDP thì KHÔNG còn cơ hội để sống còn và dĩ nhiên đang chờ cái chết. 

Đảng CSVN nếu không ngoan thì tìm đường trốn chạy ra nước ngoài trước khi quá muộn. 

Nguyễn Thùy Trang

Thursday, October 26, 2017

Tinh tế đến thế là cùng!.

Ngồi cà phê tranh thủ hóng chuyện bàn bên. Một anh khoảng ngoài 45, áo sơ mi nước hến cắm trong quần caki cứt ngựa, giày đen tương đối cũ, kể lý do bỏ vợ cho mấy người đi cùng nghe. 

"Nó pha bát mỳ tôm cho chồng...nhìn qua là biết không ra gì rồi". Anh nói. 

Một bác hỏi, không ra gì là sao. Anh sơ mi nước hến nói tiếp. 

"Sợi mỳ nó...nó...cứ sường sượng, khô khô trông rất chán đời. Nó không pha bằng tình cảm chân thành nên nhìn phát biết ngay sự gượng gạo trong bát mỳ". 

Chị gái đối diện chép miệng, thế là không được. Ai lại thế bao giờ cơ chứ. 

Anh nước hến như được tiếp thêm doping trong công cuộc tìm kiếm sự ủng hộ cho cái sự bỏ vợ của mình (là hoàn toàn đúng đắn) giơ tay chém vào khoảng không một cách quả quyết. 

"Pha mỳ là phải như con Hoàn ấy. Từng cử chỉ, thao tác của nó phải nói cực kỳ cảm xúc, ăn sợi mỳ nó vừa mềm vừa đậm. Vì sao? Vì con Hoàn nó làm với tất cả tấm lòng và sự trân quý. Nên người ăn sẽ cảm nhận được những tình cảm nó gửi gắm trong từng sợi mỳ, trong từng cọng hành. Mà đến cái nước nó pha cũng ngọt ngào, dù chỉ là nước múc dưới giếng lên". 

Anh hói trán lớn tuổi nhất lắc đầu bày tỏ sự đồng cảm, chán nhỉ, thế thì bỏ quách đi chứ thế thì chịu sao nổi. 

Đồng chí sơ mi nước hến nhấp ngụm trà, vuốt tóc một cách trịnh trọng, chốt hạ. 

"Đấy! Nó như thế không bỏ để làm gì?!"

Mình vừa lướt điện thoại vừa hóng. Say mê như đang nghe điểm tin thời sự quốc tế trong tuần. Vừa nghe vừa nể phục tạo hoá tại sao lại sinh ra được một người chồng tinh tế như anh ấy. Đến mức nhìn sợi mỳ tôm trong bát tô cũng có thể nhận ra tình cảm của một người đàn bà - đối với mình ở mức nào. 

Mẹ, loại này vợ bỏ mới đúng. Tinh tế thế đéo ai chịu nổi!

Ngứa mồm định nói chõ sang, nhưng nghĩ sao lại thôi vì ngó thấy đồng đội của anh đông quá. Với lại như anh, phải để đời nó cho lên bờ, xuống ruộng tơi tả, bầm dập đã. 

Bao giờ ăn một bát mỳ tôm do người người dưng nước lã pha cho mà vẫn rơm rớm nước mắt vì vừa thấy ấm áp xen lẫn tủi nhục, thì khi ấy mới biết mình đã từng ngu như thế nào.
Song Hà

Rõ ràng, việc hô biến sản phẩm Trung Quốc thành hàng Việt để trục lợi lòng tin và tiền bạc của người tiêu dùng là không thể chấp nhận được.

Tôi vừa nhận được thông tin, Bộ trưởng Bộ Công thương Trần Tuấn Anh đã có chỉ đạo nóng đối với Cục quản lý thị trường, Cục Quản lý cạnh tranh, Ban Bảo vệ người tiêu dùng của Cục Quản lý cạnh tranh... phải lập tức vào cuộc kiểm tra, làm rõ vụ việc khăn lụa "made in China" bị Tập đoàn Khaisilk gắn mác "made in Vietnam". 

Rõ ràng, việc hô biến sản phẩm Trung Quốc thành hàng Việt để trục lợi lòng tin và tiền bạc của người tiêu dùng là không thể chấp nhận được. Ông Hoàng Khải không thể chỉ xin lỗi một câu cùng vài lời bao biện. Đây là hành vi có dấu hiệu vi phạm pháp luật. Pháp luật cần xử lý để đảm bảo tính nghiêm minh, đảm bảo môi trường cạnh tranh bình đẳng giữa các doanh nghiệp, bảo vệ các doanh nghiệp sản xuất hàng Việt vẫn kiên trì làm ăn chân chính, bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng và quan trọng là cả uy tín quốc gia.  

Những gian thương như Hoàng Khải và khăn lụa Khaisilk cần phải trả giá.
Bạch Hoàn 

6 năm tù là rất ngắn so với một đời người, tôi tin rằng bạn ấy sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

Suốt một thời gian dài kể từ sau vụ thảm sát Thiên An Môn, người ta không thấy sự xuất hiện của những người trẻ trong các phong trào đấu tranh chính trị trên hầu hết các châu lục. Thế rồi Dù Vàng nổi lên như một biểu tượng của sự thành công nhờ nó được chuẩn bị chu đáo. Hơn thế, nó lại được lãnh đạo bởi những người rất trẻ. 
Ở cái tuổi chưa đầy 20, những Joshua Wong, Nathan Law trở thành những thủ lĩnh với đầy đủ tri thức và khát vọng để lãnh đạo phong trào đòi quyền tự chủ cho Hồng Kông. Chính họ đã tạo cảm hứng cho rất nhiều người trẻ ở các quốc gia độc tài đứng ra thể hiện chính kiến của mình. 

Tại Việt Nam mấy năm gần đây cũng xuất hiện những người trẻ như vậy. Họ có tri thức, có dũng khí, và có tâm với quê hương. Họ vẫn mong Việt Nam có được sự tự do, dân chủ. Họ mong đất nước phát triển như những quốc gia khác mà không bị tụt hậu bởi tham nhũng, cơ hội. Họ muốn quyền con người phải được thực thi và trong đó có quyền tự do ngôn luận, tự do biểu đạt ý chí, nguyện vọng của chính mình. Tui cho rằng điều này không phản lại sự tiến bộ của nhân loại. 

Tuy nhiên nếu như các thủ lĩnh của phong trào Dù Vàng có được sự ủng hộ của đại đa số học sinh, sinh viên và các nhà tư bản thì tại Việt Nam những người trẻ như Phan Kim Khánh lại đơn độc một mình. 
Từng lập hai trang Web, 3 trang Facebook  để đấu tranh chống tham nhũng, đòi quyền tự do ngôn luận, biểu đạt nguyện vọng đa nguyên. Thế mà cho đến nay vẫn không nhiều người biết đến và ủng hộ bạn ấy. Phải chăng chúng ta quá bàng quan với vận mệnh quốc gia, dân tộc?  

Nếu như tại Hồng Kông, các bạn trẻ giành được thắng lợi một phần trong việc đấu tranh đòi tự do học thuật. Tại Hàn Quốc, các cuộc biểu tình của sinh viên đã khiến thành viên chính phủ phải cuối đầu nhận lỗi và từ chức, thì tại Việt Nam người ta tuyên phạt 6 năm tù cho bạn trẻ này với tội danh tuyên truyền chông phá nhà nước theo điều 88. 

Trong bối cảnh hội nhập quốc tế sâu rộng, họ cam kết hầu hết các vấn đề về quyền con người, quyền tự do báo chí. Người ta đang ra rả kêu gọi chống tham nhũng, chống lợi ích nhóm. Người ta hô hào toàn dân tham gia vào cuộc chiến ấy, và đồng thời họ tìm cách dập tắc đi tiếng nói khác biệt bằng cách bỏ tù những người yêu nước. 
Với những chỉ dấu đó, liệu có thể tin rằng họ thật lòng muốn có một xã hội minh bạch tại Việt Nam không? Câu trả lời chắc rằng đã có trong mỗi người chúng ta.

6 năm tù là rất ngắn so với một đời người, tui tin rằng bạn ấy sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Bởi một khi đã chọn cho mình con đường đấu tranh cho tự do thì không bạo quyền nào có thể trấn áp được con người ta cả.
Trương Quang Thi

Wednesday, October 25, 2017

*** Khi cha con nhà nó khóc thì dân chỉ có chết !!

Mấy chục năm trước thằng cha già giết hàng trăm ngàn mạng người dân Việt Nam trong các cuộc cải cách ruộng đất . Giết xong khóc lóc xin tha !

Mấy chục năm sau thằng con lại giết hàng trăm ngàn mạng người dân Việt Nam trong các cuộc đầu tư , bán thuốc ung thư giả . Giết xong cũng khóc lóc xin tha !

Còn dân Việt Nam thì cứ đưa cổ ra cho giết , chấp nhận chết oan chết ức cho cha con chúng nó làm giàu , rồi hễ cứ thấy chúng khóc là lại tha thứ , lại cúi đầu tung hô muôn năm , ơn bác ơn đảng .

Cái dân tộc gì kỳ !!
Ngoc Nhi Nguyen

ĐỨA NÀO BÔI NHỌ CHỊ YẾN?

Cả cơ quan bỗng dưng xôn xao vì cái tin sếp bị nói xấu trên mạng. Sáng nay sếp vừa đặt chân lên cầu thang, cậu Hoạch điện nước vội vứt điếu cày chạy thục mạng, mặt tái mét, lắp bắp.

“Chị ơi! Tối qua trên phây có đứa nói xấu chị”. 

Sếp đặt giỏ hoa quả xuống, thất kinh hỏi “Thật á? Đồng chí đó con đồng chí nào mà dám láo với chị thế?” Đồng chí Na vệ sinh bẻ ngón tay răng rắc bảo dạ, nó ở chi nhánh miền Trung chị ạ. Chị trừng mắt, thế thế nó nói gì chị? Cậu Hoạch cúi mặt lí nhí bảo “Dạ, nó nó…nói trông cái mặt mụ này ngứa cả mắt ”. Sếp đỏ bừng mặt, bảo loại mất dạy, đồ vô giáo dục. Thế bây giờ các đồng chí tính sao đây?

Đồng chí Hoạch liền gọi đồng chí Hoán phòng bảo vệ lên tham khảo ý kiến. Nghe xong Hoán bảo, báo cáo chị, trước hết ta cứ viết cái thư gửi anh Mách để xì pót bài viết kia cái đã. Nhận được thư tố cáo của ta, anh ấy sẽ gỡ tút xuống rồi hạ hồi phân giải sau. Chị sốt sắng hỏi.

“Mách hả! Mách nào nhỉ? Tên quen quen , nghe bảo thằng này là vận động viên thể hình gì đó cơ mà, giờ được bổ nhiệm lên làm giám đốc phây búc rồi cơ à, nhanh nhỉ!” 

Đồng chí Hoạch mủm mỉm nói, dạ không ạ, đồng chí này tên đầy đủ là Mách Vũ Cơ Bếch , thủ trưởng phây búc chị ạ. Chị gật gật nói ừ, chiều gửi thư luôn đi, tiện thể kẹp cái phong bì 5 triệu với đôi gà mái quê, nói quà của chị Yến gửi, chứ tổ sư bọn tư bản giãy chết này là quan liêu, hách dịch lắm đây. Hoạch ơi còn nhớ lần đầu tiên chị chơi phây không, chị đã điền họ tên với ngày tháng năm sinh vào hai ô để trống rồi en tơ cái mà nó vẫn im re không cho chị vào. Hoạch nói dạ, chị cứ bình tĩnh vụ này để bọn em.

Họp giao ban. Sau khi quán triệt xong những điều cần quán triệt, sếp đằng hắng 3 cái, gõ gõ lên mặt bàn nói .

“Thưa các đồng chí! Như các đồng chí đã biết, vừa qua có một đồng chí ở chi nhánh phía trong do lập trường chưa ổn định, bản lĩnh chưa vững vàng nên đã lên mạng viết bài bôi nhọ lãnh đạo cơ quan….”. 

Chị chưa phát biểu xong, bên dưới lập tức xôn xao. Đồng chí Na vệ sinh kiên định “Dạ, chị ơi chị cứ tác tên bọn em vào bài viết của thằng đó. Em sẽ vào tương cho nó đống cứt” Đồng chí Mận thủ quỹ khẳng khái “Chị tác em đi, em nhảy vào cho hẳn xô cứt luôn. Đồ vô văn hóa”. Cậu Huyệt lái xe trung kiên bày tỏ “Chị để đó, tí về em huy động anh em xe ôm, tắc xi ai có nick dùng nick, ai không có thì mượn nick ảo kéo nhau vào tường chửi chết mẹ đi”. 

Sếp bảo, thôi ta là người văn minh, lịch sự các em ạ. Nhưng chị hỏi cái, làm sao cho được đống cứt vào phây nó nhỉ? Cậu Hoạch gãi gãi tai nói, dạ phây nó có sẵn biểu tượng chị ạ. Ví dụ chị yêu ai chị tung trái tim, ghét ai thì thả đống cứt. Nghe xong sếp buồn bã thở dài nói thế thì tùy các em. 

Kết thúc buổi họp, các đồng chí trong tổ tư vấn gồm Hoạch điện nước, Hoán bảo vệ, Huyệt lái xe và Na tổ phó tổ vệ sinh đi đến thống nhất gửi công văn xuống chi nhánh, yêu cầu kỷ luật nhân viên Trạch Văn Chuyện vì hành vi bôi nhọ lãnh đạo. Cuộc họp giao ban thành công rực rỡ, tiếng vỗ tay rộ lên như pháo.
Ba ngày sau, đồng chí Hoạch đang lướt phây búc chợt phát hiện ra cái công văn của cơ quan bị đưa lên báo mạng trong một bài ném đá quyết định xử phạt của sếp. Cả cơ quan lại xôn xao. Sếp liền triệu tập cuộc gặp bất thường ngay lập tức bên hành lang. 

Đồng chí Hoạch xoa tay rối rít nói “Báo cáo chị, đường lối chỉ đạo từ trên xuống của ta hết sức sáng suốt, nhưng tại đồng đội ở dưới thực thi ngu như bò nên hỏng hết chuyện. Tự nhiên lại phạt nó 5 củ để báo chí nó làm um lên trong khi ta thống nhất là chỉ dọa nó thôi”. Sếp giận lắm, nói chỉ tại đồng chí Mách không gỡ bài viết kịp thời. Chắc chê phong bì ít đây. Đúng là bọn giãy chết này không chơi được, nhận 5 triệu rồi gỡ cho người ta cái thì đã sao. Giờ thì bung bét hết cả rồi tổ sư thằng Mách.

Trong lúc đang bấn loạn chợt cậu Hoạch lay vào vai chị thì thầm, thôi chuyện giờ đã thế rồi, chi bằng ta cứ gọi điện vào trỏng dặn các đồng chí nói em Chuyện giả vờ say rồi nhận lỗi là xong. Sếp gật đầu khen ờ hay đấy, mày nhìn mặt ngu ngu thế mà thi thoảng thông minh phết.

Sáng hôm sau bất ngờ tất cả các báo mạng đều đưa tin em Chuyện đã xin lỗi chị Yến vì viết status trong lúc…say chè vối. Sếp đọc xong phấn khởi đóng cửa viết dòng trạng thái mới tinh: “Tháng cô hồn qua rồi mà vẫn đen quá “. 

Like và tim bay như mưa.
Song Hà

Lúc chia tiền như vậy có khi nào mầy nghĩ đến những cái đầu trọc lóc của bệnh nhân ung thư? Giờ khóc cái đéo gì?

Mầy khóc làm cái đéo gì cho nó nhục đám quan thầy của mầy vậy hả Hùng? 
Ai cũng biết mầy chẳng qua chỉ là phận chó, được thì nó ban cho mầy một phần, bằng không được thì mầy đành thí cái mạng cũng là lẽ thường thôi. Thằng em chồng mụ Tiến và cái đám quan chức vây cánh của nó đã xơi hết phần ngon. Nó đánh hơi được nên chuồn trước mất rồi, giờ mầy đền thì đền luôn cả phần bọn nó. Ức lắm sao không khai hết mẹ ra đi? 

Thời hoàng kim, tụi bay muốn kê bao nhiêu thì kê, mặc mẹ dân tình khốn đốn. Những lúc chia tiền như vậy có khi nào mầy nghĩ đến những cái đầu trọc lóc của bệnh nhân ung thư. Có khi nào mầy cảm những cơn đau quằn quại của bệnh nhân nghèo thiếu thuốc.  
Giờ khóc lóc cái đéo gì. Tận cùng món nợ tụi bay phải trả không dừng lại ở những ngày tù. Tao tin là ngày tụi bay chết xuống sẽ có hàng ngàn âm hồn tới bứt từng sợi tóc trên đầu của mấy thằng vô hậu như bay. 

http://tuoitre.vn/giam-doc-vn-pharma-nguyen-minh-hung-khoc-nuc-no-tai-toa-20171024150922471.htm
Trương Quang Thi

Tuesday, October 24, 2017

LS Lê Công Định : "Nhân dân luôn là nước, cộng sản dù hùng mạnh đến đâu cũng chỉ là một con tàu..."

Sự kiện bà Nguyễn Thị Lan, Bí thư đảng ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội, bị Huyện ủy Mỹ Đức khai trừ đảng cho thấy ba vấn đề:

Thứ nhất, trong xã hội vẫn còn đâu đó nhiều đảng viên cộng sản đương chức mang tâm thế hướng về phía nhân dân.

Thứ hai, Đảng Cộng sản Việt Nam đã không còn thể chấp nhận và dung nạp đảng viên nào bảo vệ quyền lợi của nhân dân, thay vì lợi ích của đảng.

Thứ ba, Đảng Cộng sản Việt Nam đang ở vị thế đối lập hoàn toàn với nhân dân, một vị thế giống như của thực dân Pháp từ hơn một thế kỷ trước.

Nhân dân luôn là nước, cộng sản dù hùng mạnh đến đâu cũng chỉ là một con tàu. Những người tranh đấu cho dân tộc không cần phải đóng một con thuyền nhỏ nhoi để đối chọi với chiếc tàu chiến cộng sản, hãy hòa mình làm nước và tạo nên sóng thần trong nước.
Lê Công Định 

Monday, October 23, 2017

VỀ TUYÊN BỐ CỦA CA SĨ THANH LAM

Mấy ngày gần đây, trên báo chí cũng như trên diễn đàn mạng, tuyên bố của ca sĩ Thanh Lam về việc cô cho là ca sĩ miền Nam không có học, nổi tiếng nhờ truyền thông đã khiến cho mạng xã hội sôi sùng sục. Đa số lên án và chửi rủa cô ấy thậm tệ và đôi khi tục tĩu. Lại có người mang chuyện bố cô ấy, một nhạc sĩ nổi tiếng đã qua đời để dè bỉu. Nhiều người nhắn tin cho tôi, bảo sao không thấy có ý kiến gì? Tôi nghĩ rằng lửa đang cháy lớn, cũng không nên đổ thêm xăng vào, nên để mọi việc lắng lại, bình tâm mà suy xét thì chữ nghĩa sẽ nhẹ nhàng và thấm thía hơn.

Ca sĩ Thanh Lam là một ca sĩ nổi tiếng ở miền Bắc. Cô có giọng hát đặc biệt, giọng đẹp và sáng tuy không xuất thân từ khoa thanh nhạc, cô chỉ học âm nhạc qua khoa nhạc cụ dân tộc. Nhưng phải công nhận cô có giọng hát hay. Những bài hát đầu tiên khi cô vừa xuất hiện trên sân khấu nước nhà hát những tác phẩm của bố cô ấy viết đã tạo thiện cảm cho người nghe. Đó là điều ta phải công nhận. Nhưng rồi, khi khoác danh hiệu Diva vào người, cô ấy tưởng mình là cái rốn của vũ trụ, đối với mọi người nhất là các đồng nghiệp cô là kẻ hạ mục vô nhân, không xem ai có thể bằng mình. Đó là thói kiêu ngạo của kẻ vô học ngồi đáy giếng nhìn trời.

Mà thật ra cái danh hiệu Diva ấy chỉ là một danh hiệu không chính thức tại Việt Nam và hầu hết chỉ do báo chí Việt Nam phong tặng, không có sự đồng thuận và công nhận của giới chuyên môn âm nhạc. Ngay cả khán giả cũng không bầu cho cô ấy. 
Theo Wikipedia thì Diva là một khái niệm ban đầu được sử dụng để mô tả một người phụ nữ nổi tiếng, có tài năng xuất chúng.

Trong thuật ngữ âm nhạc thế giới cũng như Việt Nam ngày nay, diva được dùng để nhắc đến những nữ ca sĩ có giọng hát tuyệt vời, sự nghiệp lâu năm, vững bền, tạo nên được một trường phái âm nhạc riêng và có sức ảnh hưởng lớn đến nền nghệ thuật của quốc gia mà người đó đã và đang hoạt động hay rộng hơn là trên toàn thế giới.
Nghĩa của chữ Diva tương tự như chữ Prima Donna.
Diva được dùng theo nghĩa xấu thì là để diễn tả một người phụ nữ nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc hay phim ảnh, nhưng có những đòi hỏi cao và cực kỳ khó tính về quyền lợi cá nhân của mình. Từ tương tự trong tiếng Việt là đào "chảnh".
Tạp chí Time (số xuất bản ngày 21 tháng 10 năm 2002) cho rằng "Có thể định nghĩa một diva là một cái tôi nữ nhi điên khùng chỉ bù lại được phần nào nhờ vào chất giọng tuyệt vời".
Từ này ban đầu được dùng để chỉ những giọng ca opera nữ hoàn hảo, nhưng bây giờ thì được dùng để mô tả cả những nữ ca sĩ tài năng ở dòng nhạc đại chúng.. Để đạt tiêu chuẩn một diva, cần phải đạt một trong hai hoặc cả hai tiêu chí: một giọng hát tuyệt vời, âm vực rộng và/hoặc phong thái trình diễn cuốn hút, làm chủ được sân khấu, gây ấn tượng và truyền được cảm hứng tới người khác.
Nếu xét như trên thì Thanh Lam không thể gọi là Diva được, bởi cô chưa có sức ảnh hưởng đến đại chúng ngoại trừ những tuyên bố hạ thấp kẻ khác để tự nâng mình lên.

Âm nhạc và nghệ thuật Việt Nam và thế giới cho thấy rằng, những nghệ sĩ nổi tiếng không phải ai cũng trưởng thành từ trường lớp. Nhà trường có thể dạy cho họ kỹ thuật thanh nhạc hay kỹ thuật căn bản của ngành nghề chứ không dạy được cái thiên phú trời cho của mỗi người. Nghệ thuật truyền cảm hứng và rung động từ tác phẩm đến người thưởng ngoạn là cái riêng của mỗi người nghệ sĩ mà không ai có thể dạy được. Nó bắt nguồn từ của trời cho cộng với kinh nghiệm dày dạn để trở thành cái riêng của mỗi nghệ sĩ. Ở miền Nam Việt Nam trước đây những ca sĩ trở thành tiếng hát vượt thời gian như Thái Thanh, Khánh Ly, Lệ Thu, Sỹ Phú, Hoàng Oanh, Thanh Tuyền, Anh Khoa, Chế Linh, Duy Trác, Anh Ngọc, Duy Quang, Duy Khánh, Elvis Phương, Julie Quang và nhiều nữa không kể hết đều chẳng có ai qua trường lớp. Họ bắt đầu bằng giọng hát bẩm sinh của mình và sau đó tự học và tự rèn luyện. Và tôi tin họ còn học nhiều và khổ luyện nhiều công sức hơn những người sinh viên nhạc viện. Bởi vậy, cô Thanh Lam ạ, đừng nên đem cái bằng cấp trường lớp để lên mặt xem mình là cái rốn của vũ trụ. Cái ngu nhất của cô là cô cho cái tôi của mình lớn quá. Cô nghĩ cô hát được vài bài công chúng thích rồi cô bắt đầu làm dáng khác người, uốn éo lên đồng trên sân khấu, rú hét như điên dại trên sân khấu, ăn mặc hở hang để khoe thân  thể phồn thực của mình và cho đó là sáng tạo, là làm mới âm nhạc. Thực ra cô đang giết tác phẩm một cách tàn nhẫn khiến cho người viết ra nó phải đau lòng. Cô lầm to rồi! Nghệ thuật càng giản dị càng thấm sâu. Mà nhiệm vụ của nghệ thuật là làm người thưởng thức rung động, người ca sĩ là người truyền cảm xúc, là đốt lên ngọn lửa nghệ thuật cho nghệ thuật thăng hoa chứ không phải lên sân khấu để thoả mãn cái tôi điên loạn của mình. Học thuật là cần thiết nhưng nó không phải là yếu tố đủ để trở thành nghệ sĩ.

Cô nên xem lại danh sách những ca sĩ được tôn là Diva trên thế giới, có mấy người xuất thân từ trường lớp. Như các ca sĩ nhạc pop, nhạc đại chúng Diana Ross, Aretha Franklin, Barbra Streisand, Whitney Houston, Celine Dion, Mariah Carey, Toni Braxton, Madonna, Beyoncé...
Các diva của dòng nhạc cổ điển, opera: Birgit Nilsson, Leontyne Price, Denyce Graves, Montserrat Caballé, Kirsten Flagstad, Renee Fleming, Mirella Freni, Kathleen Battle, Anna Moffo, Renata Tebaldi, Victoria de Los Angeles, Dame Joan Sutherland, Maria Callas, Dame Gwyneth Jones, Dame Kiri Te Kanawa, Dame Elisabeth Schwarzkopf, Jessye Norman,...
Họ là những ngôi sao sáng trên bầu trời âm nhạc thế giới, họ có những cái quái của họ, nhưng chắc chắn một điều họ không bao giờ xem thường đồng nghiệp như cô, không bao giờ đạp kẻ khác chìm xuống để mình ngoi lên như cô. Cô cho rằng ca sĩ miền Nam do truyền thông mà nổi tiếng. Xin lỗi cô, nếu không có truyền thông khoác cho cô cái áo mỹ miều thì cô  cũng chẳng là cái đinh gì vì dân miền Nam chẳng mấy người biết cô là ai và cũng chẳng mấy người ưa cái kiểu hát của cô.

Bởi suy cho cùng, dân miền Nam chuộng cái chân thật, cái giản dị, cái thấm sâu vào đáy lòng đến từ sự gần gũi yêu thương. Mà cái kiểu của cô lại là kiểu giả dối, kiểu đóng kịch, kiểu làm trò chứ không phải hát, cho nên họ không thích cô là phải. Nếu cô cứ giữ cái cách trình diễn và giọng hát như những ngày cô mới xuất hiện, cô đừng kiêu ngạo, cô đừng khinh người, cô đừng đưa mình lên cao quá, tôi tin cũng sẽ có nhiều người ái mộ cô. Tiếc thay, những điều đẹp đẽ đó không có trong tâm hồn cô, một kẻ nổi loạn nhưng không biết mình là ai, nên cô trở thành kẻ lạc lõng. Trời cho cô nhan sắc, trời cũng cho cô tiếng hát, tiếc thay với tâm địa nhỏ nhoi, cô tự bôi xấu mặt mình, với thói kiêu ngạo vô văn hoá cô làm hư tiếng hát của mình.

Sau 42 năm thống nhất, hai miền Nam Bắc vẫn có nhiều khác biệt. Nhiều lúc có cảm giác như hai dân tộc khác nhau dù vẫn là đồng bào. Khác về quan niệm, văn hoá ứng xử, văn minh trong đời sống cho đến tư duy và nhân sinh quan. Có lẽ với tâm lý người thắng cuộc, khi vào miền Nam các người có nỗi tự hào là kẻ thắng, nhưng tiếc thay khi vào Nam, chứng kiến và so sánh, thấy cái gì cũng không bằng ở miền Nam từ đời sống cho đến sinh hoạt văn chương nghệ thuật. Nỗi đau của kẻ thắng trận mà lại thua về mọi mặt khiến cho sự kiêu hãnh đi liền với sự tự ti đưa đến một sự mặc cảm ngấm ngầm. Và chính đó là nguyên nhân của những chính sách tàn bạo đối với miền Nam và những dèm pha không đáng có với nền văn nghệ miền Nam. Chưa kể tuy không học hành trường lớp, nhưng những nghệ sĩ miền Nam sống và làm giàu bằng tiếng hát của mình trong khi những nghệ sĩ miền Bắc thu nhập không cao, đó cũng là nguyên nhân sinh ra đố kỵ. Mà khi con tim đố kỵ thì sẽ đưa ra những ngôn ngữ ngu muội, đó cũng là lẽ thường tình. Đã đố kỵ lại đi với ganh tỵ, cộng với sự ngu muội chắc chắn khiến cho cái tâm tăm tối. Mà tâm như thế thì trí phải cùn thôi.

Trong Phật giáo có từ Đáo bỉ ngạn: quay đầu là bờ. Tôi nghĩ, cô  nên thay đổi tính cách, bớt xem thường mọi người, khiêm tốn học cái hay của người khác, sáng tạo những cái mới nhưng phải phù hợp với đại chúng và tác phẩm, xem đồng nghiệp là bình đẳng, xem khán giả là người ơn của mình.. Được như thế thì tiếng hát của cô sẽ được mọi người trân trọng. Chẳng cần những câu tuyên bố huyênh hoang, chẳng cần tạo scandal, chẳng cần PR, người ta vẫn nhớ đến cô.
23.10.2017
DODUYNGOC

Get paid to share your links!