Thursday, August 2, 2018

Anh phùng xuân nhạ, anh cười gì vui thế? Anh cười được sao? Anh vui được sao?


Anh phùng xuân nhạ gặp mặt các chuyên gia giáo dục để bàn về các vấn đề liên quan đến kỳ thi tai tiếng đi vào lịch sử có tên Kỳ thi Quốc gia.

Anh nhạ gặp chuyên gia ở thời điểm giáo dục của anh be bét hơn cả cám lợn đang ăn dở trong cái máng mẻ. Ấy vậy mà, anh ấy đang có điều gì đó vui sướng không kiềm chế nổi, vui như thằng Xuân gặp thời Số đỏ.

Thế nên, gặp các chuyên gia và những người tâm huyết, trăn trở, đau đáu về thực trạng và tương lai giáo dục nước nhà, anh phùng xuân nhạ vẫn cười toe cười toét, cười tít cả mắt.

Anh vui gì khi Sơn La lộ đường dây tiêu cực thi cử mà cầm đầu đang bị cho là phó giám đốc Sở Giáo dục của chính tỉnh ấy, cũng chính là ngành của anh?

Anh vui gì khi Hà Giang, cũng rặt một lũ sai nha, quan quân ngành giáo bày trò nâng điểm, dối trời lừa dân, o bế con quan, vùi dập bần hàn?

Anh vui gì khi con trẻ của chúng tôi, những trang giấy tinh khôi lành lặn, chuẩn bị bước ra đời đã bị một lũ lưu manh giáo dục thẳng tay đổ lên những vết mực nhơ bẩn? Thông điệp giáo dục gì mà lại bằng những gian dối và lọc lừa, những bất công và vô đạo?

Anh vui gì khi hàng triệu người dân chúng tôi còng lưng đóng thuế nuôi anh, góp tiền giáo dục của anh xài xể, mà bây giờ, chúng tôi - những người lớn trong số hàng triệu ấy lại như lũ trẻ lạc bước trên hành trình tìm kiếm tương lai?

Anh vui gì, anh cười gì khi chúng tôi không biết đi đâu, về đâu, không biết bước về hướng nào để con trẻ của mình mai này được sống trọn kiếp làm người, không sống hèn sống nhục, không phải sống đời trâu ngựa trong thân xác con người?

Anh cười gì vui thế khi chúng tôi - những người lớn bất lực trước khát khao mòn mỏi về một tương lai con trẻ được hiên ngang giữa trời rộng lớn, được đứng thẳng và không cần quỳ gối, được ngẩng mặt và không phải cúi đầu?

Anh phùng xuân nhạ, anh cười gì vui thế?

Anh nhận trách nhiệm về tiêu cực ở kỳ thi Quốc gia năm nay. Anh gặp mặt chuyên gia, tỏ ra lắng nghe, tiếp thu góp ý, anh cảm ơn tíu tít, anh cười rối rít. Nhưng anh vẫn cứ thế thôi, sang năm vẫn kì thi ấy, vẫn quốc gia, vẫn hai trong một. Vẫn cứ thế thôi...

Anh cười được sao? Anh vui được sao?

"Ý kiến ư? Góp ý ư? Mặc xác chúng bay!", sáng nay, nhìn miệng cười anh mà tôi lại văng vẳng bên tai mình mấy câu như thế. Thật xin lỗi mọi người
Bạch Hoàn

Chuyên gia câu cá lóc 

Source: Man has a very strange way to catch fish, but it is working very well and he catches so big fish. by Smallworld

LỜI KÊU CỨU MUỘN MÀNG


Tôi lại tắt thiết bị di động để quay lại một ngôi làng ung thư, vào đúng lúc trời mưa to, nhận thấy không an toàn nên tôi đã quay lại.
Buổi tối, vẫn còn đang mưa, tôi còn đang di chuyển, giữa những ánh đèn hiu hắt, con đường Việt Nam tưởng như nhẵn thín, phẳng lì, nhưng thực ra nó đã được lấp đầy bởi nước mưa, nước mưa lấp đầy các ổ gà, ổ chó, nó khiến cho người ta liên tưởng đó là đường thật, nhưng thực ra, nó đã được lấp đầy bởi cơ chế độc tài, các nhóm lợi ích, thuế dân đen, phí BOT cùng hàng trăm ngàn những khoản phí vô lý khác.
May là lúc té không có xe tải nào đi cạnh bên, tôi đứng dậy và ra về trong niềm vui sướng. Nhưng mới về đến nhà, vừa bật điện thoại lên thì đã đọc được tin nhắn cô bạn gái đòi chia tay, vì nghi ngờ tôi tắt máy để đi chơi với một cô gái khác.
Không, tôi có một nguyên tắc trong cuộc sống đó là khi đã xác định hẹn họ với cô này, tôi không bao giờ dành thời gian cho cô khác, thời gian gặp gỡ bà con dân oan, viết bài khơi gợi lòng trắc ẩn cho chúng sinh còn thiếu, thì thời gian, nhân cách đâu để mà bắt cá, thật vớ vẩn!
Cũng không hiểu sao dạo này có khá nhiều nhân sĩ, trí thức nhận xét mình là nhà báo trẻ tuổi nhưng có tâm, có tầm nhất Việt Nam, có người còn chúc mừng tôi vì đã quay trở về với nhân dân.
Không, vì nhân dân nên tôi đã nhiều lần nhảy hết tòa soạn này đến tòa soạn khác, có vài lần chấp nhận bị chết, bị trả thù vì bênh vực họ, nên tôi chưa đi thì cũng đừng có chúc tôi quay về!
Tôi cũng không nhận mình là nhà báo nhà văn gì cả, tôi chỉ là một kẻ lang thang, nay đây mai đó, đôi khi vì bức xúc, tôi muốn cất lên vài tiếng nói nhỏ bé bênh vực những người yếu thế, chứ tôi không là ai cả, tôi không là gì cả.
Với cơ chế hiện nay, tôi cũng hy vọng rằng bà con đừng trông chờ vào bất kỳ cơ quan báo đài, vào bất kỳ người hùng nào, mọi thứ vẫn chủ yếu phụ thuộc vào sự đoàn kết, nhận thức cũng như sự mưu trí của bà con.
Cũng đừng nên trách tôi khi tôi chưa giúp được nhiều cho bà con, bởi khi bị mất quyền lợi thì bà con mới lên tiếng, còn tôi, đã từ lâu, tôi đã đồng hành với rất nhiều thân phận, nhiều ngôi làng trong cái đất nước này rồi, và để đảm bảo mạng sống, để đi đường dài, tôi cũng phải có lúc ở ẩn.
Trước khi cho ra mắt bộ phim tiếp theo, tôi xin phép được dựng bộ phim này trước, về những thân phận tôi mới tiếp xúc, với niềm thương xót vô tận dành cho người đã chết, như người đàn ông tự thiêu Bùi Hữu Tuân, con trai phóng viên Tuyết Vân, phóng viên Hải Đường…
Ngay cạnh nhà trưởng thôn tự thiêu Bùi Hữu Tuân cũng có trường hợp thương tâm không kém, đó là việc bạn trẻ Trương Hữu Thương bị tai nạn, nghi can Nguyễn Văn Quảng đánh xe rời khỏi hiện trường nhưng chỉ bị phạt hành chính vài trăm ngàn đồng, công an về dựng lại hiện trường nhưng lấy lý do là dân làng hiếu kỳ kéo ra đông quá, họ báo hủy và cho đến nay, sau một năm họ vẫn không quay lại, cũng không khám nghiệm tử thi gì cả, cuối cùng, họ kết luận lỗi hoàn toàn thuộc về người đã khuất.
Trong phim cũng có đoạn nguyên chủ tịch huyện Buôn Đôn, tỉnh Đắk Lắk khẳng định giám đốc vườn quốc gia Yok Đôn chính là lâm tặc, mà tôi đã “đóng vai” đến nhà chú ấy quay lại được.
Cuối cùng, tôi xin phép gửi lời thương xót vô tận dành tặng các bạn dư luận viên cùng tất cả những người con thiếu học, thiếu chiều sâu, vô cảm trong cái đất nước này, nếu nhìn kỹ, không cần đợi đến tương lai, bản thân các bạn và gia đình các bạn cũng đang là nạn nhân, nạn nhân của một học thuyết không tưởng, nạn nhân của những vấn nạn vô phương cứu chữa, tôi chỉ sợ cho đến một ngày, gia đình các bạn từ những gia đình quan chức trở thành các gia đình dân oan, chỉ khi đứng cận kề giữa sự sống và cái chết, các bạn mới đưa tay lên cho người khác cứu, nhưng khi đó, nhưng khi đó tôi sợ rằng đã quá muộn rồi.
Đỗ Cao Cường


Source: A very heavy rain makes Hanoi city become a river. by Smallworld

*** Nếu thời xưa mà có internet ....


Trước 1975 , người dân miền Bắc bị đảng CSVN cô lập với quốc tế , bưng bít thông tin toàn diện , nhồi sọ triệt để , nên mới tôn thờ Hồ Giáp như là thánh sống . Lúc Hồ Giáp chết thì lăn ra khóc như cha chết mẹ chết , bò lết quỳ lạy chẳng kém gì so với Bắc Hàn .
Nhưng từ ngày Việt Nam có internet , có mạng xã hội , thì người dân toàn quốc càng ngày càng mở mắt ra , dần dần thấy được sự thật về đảng CS , về lãnh tụ CS , không còn coi đám chủ tịch nước hay tổng bí thư đảng như là thần thánh nữa .

Ngày nay người dân thản nhiên gọi tổng bí thư là Lú , thủ tướng là Niễng , coi chủ tịch nước , chủ tịch quốc hội của đảng CSVN như heo chó !! 😁
Ngày nay khi đám lãnh đạo tối cao của đảng mà lăn ra chết , thì dân chẳng những không khóc thương mà còn hân hoan vui vẻ , ăn mừng hả hê nữa . Vì vậy lúc sau này , đám lãnh đạo có thằng nào tắt hơi thì cũng phải chết giấu chết diếm , chẳng dám công bố , chẳng dám làm rình rang vì sợ bị ăn chửi !
Phải chi mà hồi xưa miền Bắc có internet , có FB , thì hồ chí minh đã chẳng phải là bác kính iu mịa nó cái gì hết , mà đã được gọi là Hồ Lú , Hôi Chết Mẹ , Già Dịch ... hay đại loại thế rồi !!
Nếu ngày xưa người dân miền Bắc mà biết gọi Hồ Lú , Giáp Lú ... thì ngày nay VN ta đâu có nghèo khổ tụt hậu thê thảm như thế này ?? Tiếc thật !!
Ngọc Nhi Nguyễn

Món anh truyền thống rất ngon.

Source: A very delicious Vietnamese traditional meal is cooked in pots called Đất Sét pot. by Smallworld

Biti's Chuyến đi của thanh xuân - Kiếm củi ba năm đốt 1 giờ.


Một clip viral như phong cách thường thấy trước đây, nhưng đáng tiếc lần này mọi thứ lại đầy tiêu cực, biến tất cả những gì xây dựng được từ trước đến nay tan thành bong bóng, đúng là "kiếm củi ba năm đốt 1 giờ", một phút bốc đồng ngàn năm bốc cứt.

Câu chuyện trong clip là một câu chuyện thiếu thực tế, phi logic, gượng ép, hoang tưởng và cổ súy tào lao, có thể chốt lại một câu là như cc. Đáng ngạc nhiên là lại làm bởi một đạo diễn danh tiếng như Nguyễn Quang Dũng, à mà thôi, ngẫm lại cũng không lạ.

Bên cạnh chuyện dùng nhiều hình ảnh mang tính chất cổ vũ cho việc phá hoại cảnh quan môi trường ở Đà Lạt như là dùng sơn quét vào giầy rồi đem ịn lên cây thông thì một câu chuyện khác cũng dở không kém, là khuyến khích cho phong trào fan cuồng.

Còn nhớ 10 năm trước đây, khi cha của Dương Lệ Quyên nhảy xuống sông tự tử để cầu xin Lưu Đức Hoa hãy đến gặp con gái mình một lần, đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh cho việc thần tượng cực đoan, hay còn gọi là fan cuồng thái quá. Cổ vũ cho một cô gái lừa bạn thân của mình để tìm gặp thần tượng, xây dựng câu chuyện không có thực, kiểu cứ xách đít chạy theo ăn dầm nằm dề thì cuối cùng sẽ được thần tượng để ý, như là một câu chuyện cổ tích, dễ khiến tụi học sinh cấp 2, cấp 3 ngộ nhận.

Tóm lại thì clip viral này đã thất bại toàn tập khi khiến người xem bất an cho những hành động chơi ngu phá hoại môi trường như thế, dù cho có đi dọn dẹp hậu quả bằng 2 giây cuối thì cũng không thay đổi được tác động xấu gây ra. Còn câu chuyện đi tìm thần tượng rồi thần tượng xuất hiện từ trên trời rơi xuống thì đúng cạn lời.

Mấy năm qua mình toàn dùng Biti's Hunter, dù nhiều người chê nó, chủ yếu là để ủng hộ hàng Việt, nhưng sau vụ này mai đi mua 3 đôi Adidas dùng luôn. Biti's có lẽ cần phải làm nhiều việc để lấy lại lòng tin của người dùng, mà chắc như thường lệ, gì cũng nhận, mỗi nhận lỗi là cương quyết không làm nhỉ?

ps: 2 ngày nữa hãng này sẽ giới thiệu giầy thông minh cho trẻ em, thôi next, hỏng cả một thế hệ.

Bùi An



Source: Boys and girls playing billards and accident happens by Smallworld

Get paid to share your links!