Saturday, June 30, 2018

Phái đoàn Liên minh Châu Âu và Đại sứ Quán Đức nói rằng họ hiểu và nễ phục tinh thần của anh Thức.


Anh Thức gọi về.

“Sáng nay, 30/6/2018, anh Thức gọi điện về từ Trại giam gặp vợ là chị Thoa.
Anh Thức cho biết ngày 25/6/2018 vừa qua có phái đoàn Liên minh Châu Âu và Đại sứ Quán Đức vào thăm gặp anh Thức trong Trại giam ở Nghệ An. Trại giam cho thăm 1 tiếng.
Phái đoàn đã hỏi thăm sức khỏe và anh Thức cho biết mắt của ảnh đã ổn và sức khỏe bình thường. Phái đoàn quan tâm và hỏi về nguyện vọng của anh Thức. Anh Thức khẳng định không đi nước ngoài, ảnh ở lại để đem sức lực của mình cống hiến, phục vụ đất nước. Anh Thức muốn vụ án của ảnh được giải quyết theo pháp luật, và pháp luật phải được tôn trọng, công bằng đối với mọi người. Phái đoàn Liên minh Châu Âu và Đại sứ Quán Đức nói rằng họ hiểu và nễ phục tinh thần của anh Thức. Họ hứa sẽ theo dõi sát sao và hỗ trợ hết lòng.
Trong thời gian vừa qua, gia đình cùng với Luật sư đã nhiều lần gửi đơn, thư đến Chủ tịch nước, các cơ quan chức năng, hữu quan trình bày việc anh Trần Huỳnh Duy Thức hoàn toàn có thể được trả tự do nếu căn cứ theo pháp luật hiện hành.
Một lần nữa, Gia đình chúng tôi đề nghị Chủ tịch nước, Chính phủ, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao, Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Bộ trưởng Bộ công an cùng xem xét thực hiện việc trả tự do cho anh Trần Huỳnh Duy Thức.”
Nguồn Vũ Phong

Sống dưới chế độ độc tài thối nát do lũ ma quỷ cai trị nên người tốt muốn làm việc tốt e cũng khó,


Tôi Bùi Hoàng Anh 39 tuổi Ngụ xã Trung An, Huyện Củ Chi, Thành phố Hồ Chí Minh.Thấy dân lội nước vì đường lầy lội , tội người dân đi lại khó khăn, tôi không hề tính toán đã bỏ ra 200 triệu tiền túi làm đường giúp dân đi lại đỡ khổ nhưng chính quyền xã Tân Trạch Đông cho rằng tôi làm đường ko xin giấy phép và có mục đích cá nhân nên tịch thu máy móc, yêu cầu ngừng làm việc. Bên cạnh đó tôi còn bi đe doạ bị lực lượng công an xã Tân Trạch Đông truy đuổi và khống chế đánh đập còng tay đưa về trụ sở giam giữ nhiều giờ. Trong lúc truy bắt tôi công an xã Tân Trạch Đông đánh đập tôi và gây thương tích ở chân và tay của tôi, người tôi đau nhức khắp. Tôi chỉ muốn giúp dân đỡ khổ thôi, tôi đã làm gì sai phạm mà cán bộ xã điều động lực lượng công an truy đuổi tôi như một tội phạm. Hình ảnh hai cán bộ xã làm việc với tác phong ko đúng, tỏ vẻ rất côn đồ.
-------Sống dưới chế độ độc tài thối nát do lũ ma quỷ cai trị nên người tốt muốn làm việc tốt e cũng khó, lòng tốt chưa được đền đáp đã bị tra tay vào còng như một kẻ tội phạm. Lần sau nếu anh Bùi Hoàng Anh muốn làm phúc giúp đỡ dân nghèo hãy cúng cơm và gà môi đỏ tóc đen cho mấy tên quỷ cô hồn sống trước kẻo nó đến phá hoại tài sản của anh và tra tấn anh như kết cục ngày hôm nay anh nhé. Lũ DMCS.
Hạ Uyên

STATUS ĐẦU TIÊN TRÊN MINDS, VỀ MỘT CUỘC EXODUS THỜI @


  
Áp lực phải kiếm tiền là điều có thật, nhưng mãi miết chạy theo để tha hóa nhân cách ngang bằng cầm thú và chống lại loài người, thì rõ là một chuyện khác. Điều đó đang là một thách thức đối với các nhà cung cấp mạng xã hội, như Facebook.

  Vài ngày khi ông Trần Đại Quang ký thông qua luật an ninh mạng, đã có biểu hiện các bài viết trên FB về các ngày biểu tình 10/6 và 17/6 đang mất dần. Thậm chí các hình ảnh tố cáo về việc tra tấn, nhục hình, đánh đập và chà đạp lên luật pháp của các thành phần chịu sự chỉ đạo của công an Việt Nam cũng dần dần không còn nhiều trên các trang FB, mà chỉ tạm thời còn tìm thấy trên youtube hay các trang web hay blog như wordpress, blogspot, minds... 
  Lúc này, rất nhiều trang FB bất đồng chính kiến đã bị khóa hay mất một cách khó hiểu, và đây là một biểu hiện đầy nhục nhã cho người kiểm soát hệ thống của FB, vốn lớn mạnh từ một quốc gia tự do và dân chủ. Tình trạng này đặc biệt nhục nhã đối với những người quản lý FB có khả năng hiểu biết tình hình Việt Nam, và biết nói tiếng Việt.
Status này đánh dấu một chặng mới, nhắc bạn rằng không chỉ cuộc sống của chúng ta đang bị bao vây bằng hàng rào kẽm gai và dùi cui, mà ngay cả không gian mạng cũng đã bắt đầu bị dựng song sắt. 
Hãy nhanh chóng cất giữ những gì các bạn thấy cần thiết trên các hệ thống cloud như drive, dropbox, mega... vì đó là điều mà kẻ ác sợ hãi, và đó cũng là sức mạnh lương tri của các bạn. Hãy làm ngay hôm nay. Hãy bắt đầu chọn cho mình một cách nhắn tin và gọi điện thoại an toàn qua internet, chọn cho mình một trang blog mới và từ chối trách nhiệm khi bị tra hỏi về bút tích hay hình ảnh của bạn trên một không gian đầy sự bất tín như FB.
    TB: Trên trang FB này, sẽ có sớm có các cập nhật về các phương tiện liên lạc internet khả dĩ an toàn và các hướng dẫn lập trang mạng xã hội mới, giúp cho các anh chị nào đang thắc mắc. ------------------ For facebook adminstrator:

The pressure to make money is real, but it does matter if you let your desire downgrade the personality like the animals and against the human race. That is a challenge for social network providers, like facebook.
Khanh Nguyen
Người đàn ông có gương mặt kinh dị vì bị ung thư răng

Source: A Vietnamese man who has a teeth cancer comes to a pagoda for praying. by Smallworld

Thầy Hạ kính mến,


From:  Sinh viên năm 2 Trương Thị Hà, mã sinh viên 1767010064, khóa 2017- 2020, Lớp trưởng lớp 17/2, Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh.

To:  Tiến sỹ Phạm Tấn Hạ, Phó Hiệu trưởng trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn, Trưởng phòng đào tạo; và Thạc sĩ Trần Nam, Trưởng phòng truyền thông của trường (đi cùng thầy Hạ chứng kiến sự việc).

Thầy Hạ kính mến,

Khi viết những dòng này, nước mắt em không ngừng tuôn rơi khi nghĩ về thầy.  Em khóc chỉ vì em thấy cô đơn và bị bỏ rơi tại trại tập trung Tao Đàn ngày 17/06/2018 với những con người đáng sợ mang danh “công an nhân dân”.  Em không giận thầy cả, vì nếu có giận, những kẻ đã xúc phạm danh dự và xuống tay đánh em mới là kẻ đáng giận thầy ơi.

Em là lớp trưởng lớp 17/2 Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh.  Em luôn mang lại niềm vui và động lực học cho các bạn trong lớp.  Em luôn cố gắng kết nối các bạn trong lớp, các thầy cô và Giáo vụ.  Tháng này, lớp em thi cuối kỳ, em đang chuẩn bị viết thư cảm ơn các thầy cô bộ môn đây ạ.  Lớp 17/2 có thể tự hào rằng, lớp em là một trong những lớp học chăm chỉ nhất, đoàn kết nhất và có thành tích học tập cao nhất khóa học.  Thầy có thể hỏi thầy Triết, thầy Triều, cô Hạnh và cô Nguyên trực tiếp dạy lớp em ạ.  Em nói như vậy, chỉ muốn thầy biết rằng, em là sinh viên ngoan và đáng tự hào của thầy, em là một Lớp trưởng có trách nhiệm với lớp.  Chứ không phải như những người “công an nhân dân” kia nói em là: “con điếm”, “con đĩ”, “con phản động”, “bị đuổi học.”….

Tao Đàn, ngày 17/06/2018.

Thầy ơi, chỉ thầy mới có thể cứu được em lúc này thôi ạ…

Công an 1: Tôi sẽ gọi thầy Phó Hiệu trưởng của em đến đây.

Thầy ơi, khi nhìn thấy thầy, em đã khóc vì sung sướng. Vì em biết rằng, thầy sẽ làm gì đó để giúp em ra khỏi nơi đáng sợ này ạ.  Nhưng…

Công an 1 (đe nẹt):  Sinh viên của thầy đây.  Là một kẻ phản động, thầy nhìn những gì nó làm này, kêu gọi biểu tình, hướng dẫn người dân đối phó với công an…

Công an 2 (liên tục sỉ nhục):  Loại này làm đĩ, làm điếm, chứ Lớp trưởng gì.  Tao khịnh!

Công an 3 (vỗ về):  Em “hợp tác” đi là được về ngay mà.  Bọn anh có làm gì đâu mà em mời Luật sư.

Hà (nhìn vào thầy khóc):  Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu được em lúc này thôi ạ.  Thầy hãy báo cho Luật sư Trần Vũ Hải và Luật sư Lê Công Định giúp em là em đang bị bắt ở đây ạ.  Số điện thoại của 2 Luật sư đây ạ.

Thầy:  Im lặng…

Hà (khóc to hơn):  Em là người hành nghề Luật, em có quyền được mời Luật sư…Thầy có thể hỏi các thầy cô đại học Luật Hà Nội của em.  Họ sẽ nhắc đến em là một đứa sinh viên ngoan.  Ngày xưa, các thầy cô đại học Luật yêu quý và bảo vệ em như thế nào mà ngày nay, thầy lại đối xử với em như vậy.  Nếu các thầy cô đại học Luật ở đây, các thầy cô sẽ cứu em.  Em biết thầy không có nghĩa vụ phải thông báo Luật sư giúp em. Nhưng em là sinh viên của thầy, em đang cầu xin thầy.  Thầy ơi, thầy hãy nhìn vào mắt em. Em có giống một đứa sinh viên hư không ạ.  Thầy ơi, thầy hãy cứu em thầy ơi.  Thầy đừng im lặng như vậy mà.  Thầy chỉ cần thông báo cho các Luật sư của em thôi, chỉ cần vậy thôi, thầy ơi.  Em sẽ biết ơn thầy suốt đời ạ.

Công an 1:  Có phải điều tra tội phạm đâu mà mời Luật sư, Luật sư không có quyền đến đây cả! Vô ích thôi.

Thầy:  Thầy không biết về Luật.

Hà (khóc và bất lực):  Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu được em thôi.  Sinh viên của thầy nghi bị người của Báo Tuổi trẻ hiếp dâm, thầy cô trường Đại học Xã hội và Nhân văn đã lên tiếng và Luật sư của em đã bảo vệ quyền lợi của em sinh viên ấy.  Em cũng là sinh viên của thầy, em xin thầy hãy đối xử công bằng với em như em sinh viên kia.  Hãy báo cho các Luật sư của em là em đang ở đây ạ.

Công an 4:  Mệt con này quá.  Giờ ký nhận được chưa?

Hà: Im lặng và nhìn thầy.

Công an 4 (Vả vào mặt Hà):  Bốp.  Mày không “hợp tác” à.  Mày nhắc đến 3 từ "mời Luật sư" nữa, tao vả cho vỡ mồm.

Thầy:  Im lặng…

Thầy ơi, công an tát em, em không đau cả, em đau vì thầy không bênh em, em đau vì thầy không ôm em, em đau vì thầy không che chở em.  Em đau vì thầy lặng im trước hành vi chà đạp nhân phẩn và xâm phạm thân thể trắng trợn của công an Quận 1.  Có lẽ, thầy sẽ không bao giờ quên gương mặt đáng thương của em tại trại tập trung Tao Đàn ngày hôm đó đâu.

Tại sao thầy ký vào Biên bản do công an soạn sẵn? Tại sao thầy nói với em là thấy không biết Luật, nhưng thầy lại tin những gì Công an nói, chứ không tin đứa sinh viên ngoan của thầy?  Tại sao thầy lại quay lưng bỏ lại em một mình ở đấy ạ? 

Xin thầy hãy trả lời giúp em những câu hỏi này hoặc đơn giản là tâm sự thật lòng với em vào email:  htruong692669@protonmail.com ạ.

Em tin rằng lúc đó có Công an nên thầy không thể làm những điều thầy muốn.  Giống như các thầy cô đại học Luật ngày xưa, các thầy cô đã âm thầm che chở em và bảo vệ em.  Công an đánh em, sỉ nhục em, em không đau vì đó là nhiệm vụ của họ.  Nhưng các thầy cô của em không bảo vệ và che chở cho em, em sẽ đau khổ lắm thầy ơi.

Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu vớt được tâm hồn yếu đuối của em lúc này được thôi ạ. Hãy nói cho em suy nghĩ thật lòng của thầy.  Thầy có thương em không?  Chỉ cần vậy thôi là em thấy yên lòng rồi thầy ơi.   Em cám ơn thầy và luôn tự hào là sinh viên Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn ạ. 

Hà Nội, 21h20' ngày 29/06/2018.
TRƯƠNG THỊ HÀ

Get paid to share your links!