Monday, June 25, 2018

CHỐNG THAM NHŨNG



Hôm qua ngồi đàm đạo với thằng bạn, tôi bảo: "Gần đây thấy đảng chống tham nhũng rất quyết liệt. Ông thấy thế nào?"
Hắn nhếch mép cười và tuôn ra một thôi:
- Ở ta, chỉ có đảng mới được làm lãnh đạo. Chỉ làm lãnh đạo mới có thể tham nhũng. Như thế muốn tham nhũng phải có đảng. Nghĩa là nếu thiếu đảng không thể tham nhũng. Suy ra đảng là điều kiện để tham nhũng, tham nhũng gắn chặt với đảng. Kết luận: đảng và tham nhũng là một. Vậy ông bảo chống tham nhũng hóa ra là chống đảng à? Cho nên làm sao mà chống tham nhũng được.
Tôi nói: - Hình như lập luận trên không đúng.
Hắn vặn lại: - Thế sai chỗ nào?
Cho đến hôm nay, tôi vẫn nghĩ chưa ra...
24-06
P/S; Nhân đọc bài "Chống tham nhũng – cuộc chiến không khoan nhượng"- Vietnamnet 24/06/2018  03:12 GMT+7
Nguồn: Fb

CỤC GẠCH CÓ LỖ



Lần này, em cố học Bác về việc dùng viên gạch hồng đặt dưới gầm giường để sưởi ấm trong mùa Đông ở thủ đô Paris của nước Pháp. Ở TP HCM thì không thể có mùa Đông lạnh giá, nhưng em không bỏ cuộc. Em đã nghỉ ra cách mở máy lạnh trong phòng ngủ xuống mức thấp nhất là 17oC các bác ạ , và xuống nhà dưới nướng một cục gạch trên bếp ga trong 1 giờ đồng hồ để viên gạch hồng lên giống như mô tả trong chuyện kể về Bác. Em làm đúng theo hướng dẫn là bọc viên gạch vào 1 tờ báo để mang vào phòng ngủ. Xin thưa với các bác là khó quá, 1 tờ báo thì không thể nào bọc được viên gạch đang nóng đỏ. Em đã thử mấy lần, khi thì tờ báo bị cháy, lần thì cháu gập lại nó 4-5 lớp mà hơi nóng vẫn xuyên qua báo làm phỏng tay em . Mỗi lần mang đi không thành công như vậy, viên gạch không còn hồng nữa, nên em phải nướng nó lại mấy lần. Thật là nhàn rỗi quá các bác ạ.
Lần thứ 8, em nhanh trí không dùng giấy báo nữa, mà úp viên gạch vào một cái nồi to. Thế là em cầm cán nồi và mang cả nồi cùng gạch vào phòng mà chẳng bị phỏng tay. Em phải kính phục Bác là chỉ 1 tờ báo mà Bác bọc được cả viên gạch hồng, mà gạch Tây thì to hơn gạch Việt Nam đến mấy lần, thế mà Bác không phỏng tay .

Em để viên gạch cùng nồi xuống dưới gầm giường, nhưng vì viên gạch cách xa với nệm giường của cháu quá và không đủ ấm, nên em dùng thêm một cái ghế nhỏ để nâng viên gạch lên cao cho gần giường hơn. Lần này thì có ấm hơn thật. Nhưng Bác ạ, vấn đề là chỉ ở 17oC mà đã làm viên gạch hồng của cháu mất hết nhiệt và lạnh ngắt trong vòng 1 giờ đồng hồ. Sau đấy em rét quá, nên phải chạy xuống bếp nướng viên gạch lại thêm 30 phút, rồi cho vào nồi, mang viên gạch lên bỏ xuống dưới gầm giường 1 giờ. Viên gạch nguội, em lại chạy xuống bếp nướng tiếp... Cả đêm, em chẳng ngủ được gì. ( Ngu thật )

Bác chỉ nướng một viên gạch mà có thể sưởi ấm suốt đêm trong thời tiết lạnh dưới 0 độ C, thì chắc chắn là viên gạch đấy phải to lắm, nặng lắm các bác nhỉ. Viên của em nặng 2kg, mà chỉ ấm 1 giờ ở 17 độ C. Viên của Bác chắc phải có đến ít nhất 20kg thì mới có thể ấm suốt đêm 7 giờ trong nhiệt độ 0 độ C. Bác khoẻ quá, mang được cả viên gạch 20kg. Lò nướng ở chỗ Bác làm to quá, cả cục gạch to thế mà lại lại nằm gọn trong đấy, và nóng đỏ hồng.
Em chỉ có một thắc mắc nhỏ là làm thế nào Bác mang viên gạch nóng đỏ 20kg mà chỉ bọc trong 1 tờ giấy báo được ạ.
Nếu là cháu, cháu đành chịu, vì nhà cháu không có nồi nào to đủ để đựng 20kg gạch....
NANCY LE

TỔNG BÍ THƯ, CÔNG AN VÀ GÁI ĐIẾM



Cô kia bị bắt lên đồn công an và phải khai lý lịch. Anh công an hỏi:
"Tên họ?"
"Nguyễn Thị Kim Ngân"
"Nghề nghiệp?"
"Làm đĩ!"
Anh công an ngước lên nhìn cô gái, xẳng giọng:
"Chúng tôi bắt cô thì chúng tôi đã biết cô làm gì rồi. Chuyện khai báo chỉ là cho đúng quy trình. Cho nên cô phải ăn nói cho có văn hoá một chút..."
Cô gái nhoẻn miệng cười:
"Dạ em xin lỗi anh! Khổ thân em lắm. Lần trước em khai là gái bán hoa thì anh công an kia mắng em "làm đĩ thì nói làm đĩ; còn bày đặt văn hoá gái bán hoa". Lần này em khai làm đĩ thì anh bảo em ăn nói không có văn hoá. Bán hoa không được; làm đĩ cũng không xong; thôi thì em làm nghề cho thuê đặc khu, dậy được không anh?"
Anh công an không biết thấm ý thế nào, bật cười:
"Cô cũng ghê gớm thật! Vậy cô cho "thuê" một lần bao nhiêu?"
Cô gái nghiêm mặt:
"Dạ cái này thì không khai được!"
"Tại sao không được?"
Cô gái hạ giọng:
"Cái này thuộc khu vực nhạy cảm, anh à. Ngài bí thư đã nói rồi."
Anh công an hơi ngớ ra hỏi:
"Ngài bí thư nào nói bố láo thế!"
"Ấy, em quên không nói cho rõ ràng. Là ngài tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đấy. Bữa trước người ta đòi ngài tổng và tất cả cán bộ nhà nước phải kê khai tài sản thì ngài bảo chuyện tiền bạc là chuyện nhạy cảm, không kê khai được. Tài sản, tiền bạc của ngài ấy do dân đóng góp mà còn nhạy cảm thế, huống gì tiền của em kiếm được là do em cho thuê cái chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể em, anh biểu em làm sao khai ra được?..."
Anh công an lắc lắc đầu:
"Cô thật là mồm mép. Cô đem chuyện làm đĩ, à...à... chuyện cho thuê... đặc khu của cô ra so sánh với chuyện quốc gia đại sự của ngài Tổng bí thư thế nào được?"
Cô gái chợt cười ré lên:
"Sao lại không được? Anh làm công an chắc anh biết rất rõ là cái đội... đội... quân cho thuê đặc khu của tụi em đây lên đến vài triệu; từ trong nước ra tới ngoài nước; mỗi năm tụi em đóng biết bao nhiêu tiền thuế cho nhà nước. Tiền "lương" mà ngài tổng bí thư lãnh hàng tháng, miếng cơm, miếng thịt mà ngài tổng bí thư bỏ vào mồm hàng ngày, chắc chắn có thấm mấy giọt mồ hôi chảy ra từ mấy cái đặc khu của tụi em đó. Vì vậy mà ngài tổng nói kê khai tài sản của cán bộ là... nhạy cảm đó! Nhạy cảm quá chứ sao không, sờ tới cái đặc khu là nó giựt tưng tưng đó anh à!.."
Anh công an chắc mệt nên phất tay:
"Cô về đi... "
Cô gái cười toe:
"Em cảm ơn anh. Em biết các anh lâu lâu phải bắt tụi em lên đây cho đúng... quy trình thôi. Mình biết nhau quá mà! Tháng  nào, tuần nào mà các anh không đến chơi miễn phí trong mấy cái đặc khu của tụi em... Hi hi... "
NGÔ DU TRUNG

BUỘC XÁC NHẬN NHẬN TIỀN KHI ĐI BIỂU TÌNH THÌ MỚI TRẢ LẠI GIẤY TỜ


Cháu là Phạm Thị Thanh Trúc, (FB Pham Truc, hình), sinh viên trường đại học Kinh tế TP HCM. Hôm 10/6 cháu tham gia biểu tình phản đối luật đặc khu và bị bắt, bị công an đá đánh vào lưng vào bụng .
Sau đó cháu bị giữ toàn bộ giấy tờ, công an gọi cháu đến làm việc, ép phải ký xác nhận là nhận tiền của nước ngoài để đi biểu tình, và cam kết từ nay không đi biểu tình nữa thì mới trả giấy tờ. Cháu thà mất giấy tờ chứ không chấp nhận luận điệu vu khống trắng trợn đó.
Cháu về ho ra máu suốt đêm nhưng đã cương quyết không nhận hỗ trợ của ai. Và chính vì thế cháu không có tiền khám và chữa bệnh. Tôi đang cố thuyết phục cháu đi chữa bệnh.
Luận điệu ti tiện của tà quyền ép người biểu tình ký nhận tội đã "nhận tiền để biểu tình" là thủ đoạn ngu xuẩn, gian ác, và bỉ ổi nhất.
Tình yêu nước là thiêng liêng . Chính vì yêu nước người dân đã đặt cả sức khỏe và sự an nguy của bản thân vào cuộc xuống đường đó. Không có thứ của cải, vàng bạc nào có thể sánh ngang tình yêu nước vì nó là vô giá.... Lũ mọi rợ thì không thể có trái tim, không có não thì sao hiểu được điều đó. Đầu óc chúng chỉ nghĩ tới cái máng cám của chúng thôi. Nên chúng mở mồm ra là chỉ có tiền và tiền. Phát tởm.
P/ S : Vững tâm lên nhé Trúc, những tấm lòng yêu thương của đồng bào, cô chú, anh chị luôn bên con. Lẽ phải luôn thuộc về chúng ta.
FB Bảo Nhi Lê

Get paid to share your links!