Friday, September 29, 2017

Người Việt bao giờ mới thôi giết nhau?

Thật khủng khiếp, một lò mổ heo quy mô lớn sử dụng thuốc an thần cho heo trước khi giết mổ vừa bị Cục cảnh sát Môi trường (C49, Bộ Công an) và các lực lượng chức năng ở TP.HCM bắt quả tang. 

Tại hiện trường, chỉ có 600 con heo còn khoẻ mạnh. Trong khi có tới 5.000 con đã nằm la liệt tại các dãy chuồng heo đang chờ giết mổ, nghi đã bị tiêm thuốc an thần. 

Cần nhấn mạnh rằng, đây không phải lần đầu tiên việc tiêm thuốc an thần vào heo ngay trước khi giết mổ bị phát hiện. 

Cần thiết phải nhấn mạnh hơn rằng, tiêm thuốc an thần vào heo trước khi giết mổ sẽ để lại những hậu quả khôn lường đối với sức khoẻ của con người. Tồn dư thuốc an thần trong thịt heo sẽ làm người ăn lừ đừ, trầm cảm, tụt huyết áp và đặc biệt nguy hiểm với người bị bệnh tim, gan. Thậm chí, nếu sử dụng thường xuyên sẽ có nguy cơ mục xương, ung thư tủy, giảm hồng cầu... 

Người dân đã nhiều lần rơi vào tình huống phải hoang mang tột độ, sợ hãi tột cùng, khi nghĩ đến thịt heo. Chỉ một miếng thịt mà có quá nhiều bê bối, nào là tiêm thuốc an thần, nào là sử dụng chất tăng trọng, chất tạo nạc... 

Nếu như toàn bộ 5.000 con heo kia thực sự đều đã bị tiêm tiêm thuốc an thần, thì điều gì sẽ xảy ra? 

5.000 con heo, nếu mỗi con sau khi giết mổ cho 50 kg thịt, nếu mỗi người ăn 200g thịt, thì sẽ có tới 200.000 người có thể bị bào mòn sức khoẻ và có nguy cơ phải đối diện với những bệnh tật khủng khiếp. 

Đáng sợ hơn, tội ác này không biết đã được thực hiện từ bao giờ?  Không biết đã có bao nhiêu con heo bị tiêm thuốc an thần trước khi giết mổ trong suốt thời gian qua? Không biết đã có biết bao nhiêu người dân vô tội bị đầu độc bởi sự vô cảm của những con người vô lương, những kẻ đã bị đồng tiền làm mất cả nhân tính?

Đây rõ ràng là hành vi huỷ diệt sức khoẻ người Việt trên quy mô lớn. 

Bao giờ người Việt mới thôi giết nhau? Bao giờ mới chấm dứt những hành vi độc ác này? Bao giờ mới ngừng cuộc tàn sát hàng loạt này? 

Mới hai tuần trước, ở Gia Lai, lại một vựa sầu riêng ngâm hoá chất làm chín bị phát hiện và dư luận đến giờ vẫn chưa nguôi nỗi sợ hãi. Chúng ta đã nói quá nhiều về an toàn thực phẩm như một quốc nạn. Nhưng, tại sao những hành vi này vẫn không dừng lại? Cứ hết vụ việc này đến vụ việc khác, người dân bị đầu độc, mà kẻ bất lương thì chỉ bị phạt nhẹ như phủi bụi.

Tại sao những kẻ cố tình thực hiện những hành vi có thể cướp đi sức khoẻ, tính mạng của người dân, lại được xử phạt hành chính? Rõ ràng, đó không phải một vi phạm hành chính, đó chính xác phải gọi là tội ác. Nó đúng hơn là những hành động có thể dẫn đến một sự huỷ diệt giống nòi, đẩy dân tộc đến bờ vực suy tàn.
Bạch Hoàn 

TRUYỆN HAY CUỐI TUẦN: ĐẠI CHIẾN U MINH – MINH U


Chu Mộng Long diễn nghĩa. Truyện lịch sử hậu hiện đại dành cho trẻ em. 

Phía cực Nam xứ Cồ Vịt có hai tiểu vương quốc là U Minh và Minh U. Hai tiểu vương quốc này khác nhau nhưng sống hòa thuận với nhau đã mấy trăm năm.
U Minh có rừng vàng biển bạc, tài nguyên giàu vô kể. Sản vật từ hải sản đến lâm sản ăn không hết. Minh U không có gì nhưng lại là nơi giao thương buôn bán nên cũng giàu có không kém. Hai nước U Minh và Minh U kết nghĩa lân bang như môi với răng. Sản vật U Minh gửi vô thì tơ lụa Minh U đóng bồ gửi lại/ Hàng trao hàng xa ngái quản chi/ Sản vật U Minh ngon thì tơ lụa Minh U cũng nỏ ai bì/ Cốt làm sao cho tình U Minh, Minh U gắn chặt thì dẫu có ai làm chi cũng không sờn…
Người U Minh, Minh U vẫn hay hát bài ca ấy.
Vua U Minh khen người Minh U là đỉnh cao sáng tạo. Vua xứ Minh U lại cũng ngợi ca người U Minh là thung lũng sáng tạo. Cả hai hợp tác để phát triển thành khu vực cường thịnh ở cực Nam.
Vào năm Gà Gáy, đột nhiên cả hai tiểu vương quốc bất hòa nhau.
Năm ấy vua Minh U đưa ra chiến lược kiến tạo để phát triển. Chiếu vua ban truyền các quan phải liêm chính và minh bạch. Vua lệnh cho đại tướng quân Hải Cẩu ra quân chỉnh trang toàn diện đô thị, dẹp ngay các nhóm lợi ích đang hoành hành. Hải Cẩu đùng đùng vác búa ra trận. Xe lớn xe nhỏ đậu ở vỉa hè đều cho cẩu hết về đồn. Gặp phải xe của khâm sai thiên triều cũng hốt. Hốt luôn cả những gánh hàng rong. Nhưng hốt xong đợt một thì đâu lại vào đó. Dân Minh U không phục vì nhà hàng mẹ vợ của tướng quân Hải Cẩu cũng ngang nhiên lấn chiếm vỉa hè. Tướng quân Hải Cẩu lại phải ra quân đợt hai, đốc quân lính hốt luôn hàng của bà mẹ vợ để làm gương. Mẹ vợ Hải Cẩu không sợ lộ hàng, cứ chổng đít mà chửi:
- Về nhà mà chỉnh trang cái quần què của vợ mày. Mày có biết hàng của tao đẻ ra bao nhiêu tao đã nộp cả lãi lẫn giun cho chúng mày ăn hết rồi không?
- Bẩm mẹ, đứa nào ăn giun ăn lãi chứ con thì chưa từng ăn. Mẹ đã sống ở đây thì mẹ phải chấp hành quân pháp. Muốn sống vô pháp thì vào U Minh mà ở! – Hải Cẩu hét to đến mức bên U Minh cũng nghe.
Vậy là đám hàng rong sợ hãi rục rịch định kéo nhau chạy sang U Minh. U Minh đang bình yên bỗng nhiên có nguy cơ sinh loạn. Đại phu họ Tuyên cấp báo lên vua:
- Khởi bẩm hoàng thượng. Đại tướng quân Hải Cẩu của Minh U nói càn gây tổn hại đến uy tín U Minh, xâm phạm đến an ninh quốc gia, ảnh hưởng sâu sắc đến quan hệ bang giao hai nước.
Vua U Minh lệnh cho đại phu họ Tuyên thảo công văn tức tốc đưa sang Minh U đòi Minh U rút lại lời nói và mau mau xin lỗi U Minh. Hải Cẩu nghe có công văn đó đùng đùng ra sân chửi đổng:
- Mẹ kiếp, tao nói như vậy có gì là sai. Xin lỗi cái đéo!
Tiếng chửi vang lên như sấm, lại lần nữa gây náo động U Minh. Triều thần U Minh họp bảy ngày bảy đêm bàn kế ra quân thảo phạt Minh U. Toàn dân U Minh được lệnh tổng động viên. Phía Minh U cũng phát động tổng động viên để sẵn sàng nghênh chiến. 
Không khí căng thẳng lan tràn cả hai nước, nghe chừng như đại chiến sắp xảy ra. Vua U Minh xét thấy hai bên đánh nhau sẽ lưỡng bại câu thương bèn thực hiện diễn biến hòa bình. Đại phu họ Tuyên nói:
- Không cần vũ trang cũng được. Cứ cấm vận hải sản, lâm sản xuất sang Minh U. Chỉ vài ngày là Minh U có loạn.
Phía bên Minh U cũng chẳng vừa, trả đũa bằng lệnh cấm vận tơ lụa chuyển sang cho U Minh. 
Quần thần và dân U Minh ba đời tổ tiên từng sống trong rừng, nghe lệnh đó chẳng có gì đáng sợ. Lại còn cùng nhau xé đốt hết tơ lụa, quần áo. Toàn dân đồng loạt ở trần truồng để khiêu khích Minh U. Vua quan Minh U bắt ống nhòm nhìn sang, chưa đánh mà đạn đã vãi nhẹp cả đất.
Đúng là chỉ cần hai ngày, U Minh không loạn mà Minh U loạn thật. Dân U Minh không quần không áo càng thêm mát mẻ. Nhưng dân Minh U thì dù nhiều tiền nhưng không có gì để ăn. Quan quân hết tinh khí và suy nhược cả đám. Chợ búa, nhà hàng vắng tanh. Minh U từ quốc gia cường thịnh bỗng có nguy cơ suy sụp. Vua Minh U núng thế buộc phải thảo chiếu thư đầu hàng và xin lỗi toàn dân U Minh. Lại ra lệnh nhốt Hải Cẩu vào ngục chờ ngày xét xử.
Sau sự kiện này hai vương quốc U Minh và Minh U lại hòa hảo như xưa. Người U Minh – Minh U lại hát: Sản vật U Minh gửi vô thì tơ lụa Minh U đóng bồ gửi lại/ Hàng trao hàng xa ngái quản chi/ Sản vật U Minh ngon thì tơ lụa Minh U cũng nỏ ai bì/ Cốt làm sao cho tình U Minh, Minh U gắn chặt thì dẫu có ai làm chi cũng không sờn…

Truyện đến đây là hết rồi. Các cháu có hiểu gì không?
Chu Mộng Long

Cái gì cũng đúng nhưng sao vẫn sai?

Quán cà phê có một em nhân viên rất ngoan tên là gì rất khó nhớ. Thi thoảng gọi ly trà chanh mình hay nói chuyện phiếm với em. Một bữa em ấy hỏi, anh ơi tại sao khách vào đây hầu như không ai nhớ tên em cả là sao. 

Mình bảo, ngoài việc không nhớ tên, em thấy có gì lạ nữa không. Em nói dạ, chỗ anh em nói thật, em rất lễ phép và lịch sự với khách, nhưng có cảm giác em làm gì cũng sai hoặc không vừa lòng khách. Em đã học khóa tiếp tân 3 tháng ở trung tâm dạy nghề nhưng em vẫn không hiểu mình đã sai chỗ nào để khiến khách không hài lòng.

Trả tiền ly trà, mình bảo để tối về rảnh anh nói em biết lý do nha. Em ấy dạ, nói vâng có gì anh cứ góp ý thẳng thắn giúp em. Gì thì gì em nghĩ anh vẫn là người từng trải và tinh tế mặc dù mới biết anh được mấy ngày.

Tối về vào zalo đã thấy tin nhắn của em. 

Mình nói ờ, thế này em ạ, mọi thứ em đều làm đúng cả phải không?
Dạ, em tự thấy cái gì mình cũng đúng nhưng sao vẫn sai.
Em sẵn lòng nghe anh khuyên đúng không?
Dạ, anh cứ nói thẳng thắn giúp em ạ.

Ờ, trước hết anh thấy răng em rất vổ, đúng không em?

....

Ơ em đâu rồi? Em ơi!!! Em à!...

Hiện người này không thể nhận được tin nhắn...

Bực thật đấy, bảo người ta tư vấn, mới nói được nửa câu đã chặn. Tổn thương, cực kỳ thấy mình tổn thương.
Song Hà

Get paid to share your links!