Sunday, August 26, 2018

CÁI LỖI CỦA NHẬN THỨC

           

Có một cô gái cùng toà nhà, đang gặp khó khăn trong việc dắt xe ra ngoài để đi học, tôi tự động giúp một tay để cô gái này đỡ phải loay hoay trong một đống hổ lốn những xe cộ để ngổn ngang không có trật tự. Nhưng xong việc, cô này cứ thế đi và không cảm ơn lấy một lời và cũng chẳng có bất cứ hành động nào để tỏ ra là đã nhận được sự giúp đỡ từ tôi.

Có lẽ cái khó khăn nhất của giáo dục hiện nay là dạy con người hai thứ: cảm ơn và xin lỗi. Bài học đầu đời và cũng là bài học suốt đời người.

Và cũng phải nói thêm về cái sự ồn ào lời ăn tiếng nói và cái sự sử dụng tài sản công nó thực sự là một nỗi ám ảnh. Mạnh ai người nấy dùng và không cần bất cứ cái quy tắc hay sự nhìn nhận xem có ảnh hưởng đến người xung quanh hay không.

Tiếng ồn nơi ở tập thể và việc để xe là hai thứ mà nơi nào cũng sẽ gặp phải, nhất là nơi có nhiều sinh viên trẻ đi học.
Luân Lê

NHÂN CÁC TRÒ CHƠI KÍCH DỤC, NGHĨ VỀ CÔNG TÁC ĐOÀN



Hiệu trưởng Trần Văn Minh là bạn đồng môn của tôi. Thú thật, khi viết bài phê Hiệu trưởng và báo Thanh niên bào chữa bậy bạ, tôi đã không để ý người hiệu trưởng ấy là ai. Hôm sau mới biết đó là bạn của mình.
Bạn nhắn tin cho tôi:
"Lỗi thì đã rõ rồi, mình có hèn đến mức lẩn trách nhiệm đâu. Hỏng là ở cả hệ thống Đoàn, nó tập huấn, triển khai mấy trò dơ. Khi duyệt kế hoạch, mình chỉ lo kinh phí, thời gian, an toàn về thân thể của các em. Phần nội dung trò chơi, thấy "chuyền thẻ bằng mặt", cứ nghĩ cũng như đập nồi, bịt mắt bắt dê... Thêm chút thông tin để biết thằng hiệu trưởng này có khốn nạn thì cũng mới chớm thôi, còn cho chó ăn được, chưa đến nỗi vứt đi đâu".
Cả ngày hôm qua ngồi hội đồng luận văn thạc sĩ, không có thời gian trao đổi lại với bạn. Ngày hôm nay gọi điện không được, vì bạn đã cắt máy. Chắc là đang bị báo chí quấy rầy.
Bạn tôi là người trung thực, có hiểu biết. Bạn đã nhận trách nhiệm một cách thẳng thắn. Đọc tin nhắn của bạn, tôi biết bạn đang rất bi phẫn trước sự cố ngoài tầm kiểm soát này.
Tôi chia sẻ với bạn về cái sự hỏng của hệ thống Đoàn. Lỗi bởi bạn tin ở "cánh tay đắc lực" này.
Suốt thời tuổi trẻ tôi từng làm cán bộ Đoàn, từ bí thư Đoàn trong quân đội đến trường học. Thời ấy, người ta trao cho "cánh tay đắc lực" nhiệm vụ cao cả có, thấp hèn có, nhưng người làm công tác Đoàn chỉ biết cống hiến vô tư, hành động trong sáng vì lý tưởng. Bây giờ, sự vô tư, trong sáng ấy gần như biến mất. Nó bị nhồi sọ và dạy cho thanh niên sự nhồi sọ. Nó cơ hội và dạy cho thanh niên sự cơ hội. Nó suy đồi và dạy cho thanh niên sự suy đồi.
Những trò chơi kích dục suy đồi là có hệ thống trong những trò vui khỏe trẻ trung mà Đoàn đã chủ trương và áp dụng nhiều năm. Hậu quả, thanh niên hoặc ngày một sa đọa thoát ly khỏi những vấn đề nóng bỏng của đất nước, hoặc ngày một chạy theo chủ nghĩa cơ hội và trở thành cánh tay đắc lực của các nhóm lợi ích đang chà đạp lên lợi ích dân tộc.
Sáng nay chính thức Bộ Giáo dục và Đào tạo đã tróc nã trách nhiệm của bạn tôi. Chắc chắn người ta sẽ lờ đi trách nhiệm của Đoàn Thanh niên, vì ai nỡ chặt đi cánh tay đắc lực của mình. Thôi thì rút kinh nghiệm vậy. Từ nay hãy cảnh giác với cánh tay của mình. Cái tay là một bộ phận của thân thể, nhưng có những lúc cánh tay dễ mần bậy ngoài tầm kiểm soát lắm, bạn ạ!
Cái tay đôi khi hoạt động như bộ phận sinh dục vậy!
Chúc bạn vượt qua tao đoạn này mà làm một hiệu trưởng tốt!
Chu Mộng Long


MÌNH CÓ LÀM SAO NGƯỜI TA MỚI THẾ CHỨ!


John Mccain mới từ trần nhận được nhiều sự tiếc thương của chính người Việt. Cũng đúng thôi, vì những nỗ lực của ông trong việc cưu mang người Việt tị nạn, và những nỗ lực kết nối giữa Việt Nam và Hoa Kỳ. Thật sự ông là người đáng kính. Ông xứng đáng được nhiều người tiếc thương.

Ngược lại, nhớ hôm trước có tin đồn Đỗ Mười về chầu diêm vương, lập tức làng face hoan hỉ. Tôi còn nhớ lúc đó nhiều người tuyên bố mua sẵn bia về chuẩn bị có tin bác hoạn lợn ngỏm là ăn mừng phủ phê. Nhưng xui cho họ là bác hoạn lợn chưa ngủm nên họ thất vọng ra mặt. Trước đấy cũng vậy, Phan Văn Khải ngỏm thì làng face cũng mừng rỡ thấy rõ.

 Ở Việt Nam, hiện nay người dân đang chờ đợi Đỗ Mười và Lê Đức Anh ngỏm là reo hò ăn mừng. Thật buồn cười nhưng đó là sự thật. Âu cũng là lòng dân cả. Đúng là như Nguyễn Phú Trọng từng nói "Mình có làm sao người ta mới thế chứ!". Đúng là như vậy, đó là lòng dân.
ĐỖ NGÀ

TRÒ NHÉT CHỮ VÀO MỒM DÂN, ẨN SAU LÀ DÃ TÂM LỚN CỦA CS


Ở xứ nọ, có một ông vua bạo ngược. Sở thích của hắn là hành quyết nô lệ để tìm niềm vui. Một hôm, để tiếp đãi sứ giả nước láng giềng đến thăm. Ông ta cho đem những cái lồng nhốt những nô lệ đã bị cắt lưỡi để chuẩn bị hành quyết mua vui. Thấy thế, sứ giả bèn hỏi "Vì sao bệ hạ lại đem hành quyết những con người kia?". Tên vua bạo chúa đáp "Hành quyết họ không phải là chủ ý của ta, mà đó là nguyện vọng của bọn chúng. Không tin ngươi xem! Khi bị hành quyết bọn họ không hề kêu la". Quả thật, khi những nô lệ bị mang ra hành quyết, vị sứ giả kia không hề thấy nạn nhân kêu gào gì cả.

Vâng, đây chỉ là một chuyện ngụ ngôn để ngụ ý cho một vấn đề tôi muốn nói. Đó là CS tước bỏ quyền được nói của nhân dân và nhét chữ vào mồm họ để hợp thức hoá những dã tâm hoặc những thủ đoạn của mình. Họ làm thế vì mục đích gì? Mục đích là để xây dựng một thứ chính nghĩa giả tạo nhân danh nhân dân. Người dân Việt Nam là những kẻ nô lệ bị cắt lưỡi, ĐCS là ông vua bạo chúa kia. Khi ĐCS muốn giở trò với nhân dân thì họ đều bắt đầu từ "sự đồng thuận của nhân dân". Không cần trưng cầu dân ý, ĐCS luôn mở mồm là "nhân dân đã lựa chọn".

Mấy ngày qua người dân bị cho nhịn xem bóng đá trong lòng mọi người rất không hài lòng. VTV thì không mua bản quyền truyền hình vì bị từ chối do việc làm bẩn thỉu của nhà đài này. Thế nhưng, bọn họ lại thông báo "Bản Quyền ASIAD 2018 Giá 15 Triệu Đô, Người Dân Việt Nam Chấp Nhận Không Xem ASIAD Qua Truyền Hình". Đây là một thói kiêu ngạo CS, không khảo sát, không trưng cầu gì ráo, nhét chữ vào trong mồm nhân dân là xong, là hợp thức hoá một âm mưu bẩn thỉu bất thành.

Tương tự vậy, Nguyễn Phú Trọng đi thăm Cuba mang tặng 5000 tấn gạo trong lúc bà con bị lũ lục, miền núi dân thiếu gạo ăn chẳng thấy nhà nước cứu trợ. Thế nhưng báo chí bảo rằng 5000 tấn gạo đó là nhân dân Việt Nam tặng nhân dân Cuba. Sức lao động của nhân dân bị ĐCS đem đi vứt, nhưng vẫn nhét chữ vào mồm nhân dân rằng, chính nhân dân mang tặng nó cho Cuba.

Xét rộng hơn, trong lĩnh vực chính trị, thì việc ĐCS dẫn dắt nhân dân đi theo thứ XHCN ảo tưởng là sự cưỡng ép. Kết quả, Việt Nam lụn bại toàn diện: giáo dục lụn bại, đạo đức xã hội lụn bại, kinh tế lụn bại vv.. Thế nhưng Đảng thì vẫn oang oang rằng "đó là con đường mà nhân dân đã chọn lựa".

Thói kiêu ngạo CS tưởng đó chỉ là một thói quen của họ, nhưng không phải. Đó là cả một chiến lược. Bước 1, tước bỏ quyền tự do nhân dân. Bước 2, cắt lưỡi nhân dân. Và bước cuối cùng là nhét chữ vào mồm nhân dân dân để thực hiện dã tâm. Kịch bản này sẽ có một lần dàn dựng cho một dã tâm lớn, đó là lúc trao đất nước này cho Trung Cộng, chắc chắn lúc đó ĐCS cũng bảo "đó là nguyện vọng của nhân dân" .
Nguồn facebook Đỗ Ngà


BỘ DỤC CẢI CÁCH KHÔNG PHẢI ĐỂ CẢI CÁCH MÀ ĐỂ... BÁN SÁCH!



Cách đây khoảng 5 năm, tôi từng phát biểu trực tiếp trước Phó ban tuyên giáo TW Vũ Ngọc Hoàng tại Hội trường Trường Đại học Quy Nhơn, rằng muốn cải cách giáo dục thành công, trước hết Trung ương Đảng phải ra lệnh chấm dứt ngay sự độc quyền xuất bản và mua bán sách giáo khoa của Bộ Dục. Bởi vì mọi cải cách đang và sẽ diễn ra không vì mục đích giáo dục mà chỉ vì nhân danh dự án vay nợ hoặc moi ngân sách, và đặc biệt, phục vụ cho lợi nhuận kinh doanh sách của Bộ Dục.
Bằng chứng nhãn tiền, chỉ là quyển vở tập viết chữ mà Bộ Dục cũng cấm phụ huynh mua vở của các nhà xuất bản khác!
Ông Vũ Ngọc Hoàng lặng người đi và không trả lời kiến nghị của tôi.
Chu Mộng Long


UNG THƯ NHÂN CÁCH


Hết Mai Phương rồi đến nghệ sĩ Lê Bình mắc ung thư. Tôi thật sự thương họ, không phải vì họ nổi tiếng. Tôi thương cái cách họ vắt sức để cười. Cho dù cuộc sống của họ đang đi dần về phía tối, từng phút giây đau đớn. Tôi thương rơi nước mắt khi biết chú Bình sang thăm động viên Phương, cùng cười trong nghịch cảnh.

Họ không độc ác như một bộ phận người Việt. Ác nhất là tống thực phẩm bẩn vào miệng, hãm hại đồng bào chỉ vì vài đồng lợi. Người ta sẵn sàng bơm tạp chất vào thịt lợn, tắm rau bằng nhớt, bán chân gà thối, cà phê hóa chất… Họ thậm chí còn khoái trá với việc bức hại người khác để làm giàu. Nhưng người bán thịt lợn có lúc sẽ ăn chân gà thối, người bán rau nhớt uống cà phê hóa chất. Oan oan tương báo, tự bức hại lẫn nhau. Sự độc ác của con người đang khiến bữa ăn thành nguồn bệnh, từ thành phố đến thôn quê. 

Mỗi năm có thêm 126.000 người mắc, 94.000 người chết. Chi phí chữa bệnh vượt quá khả năng của người dân. 66% người bệnh phải vay mượn, 34% không đủ tiền mua thuốc, 24% khánh kiệt.
  Một bản án tử hình cay nghiệt, đến từ từ, là sự đày đọa cho cả người sống. Tôi viết những điều này, hầu mong ai đó lay tâm chuyển ý, bớt bức hại lẫn nhau. Cho dù có thể, tôi đang nói với hư vô vậy. 

Ung thư, còn đến từ môi trường sống mà tôi không cần nói thêm về sự tàn tệ của người Việt trong việc hành xử với nó. Môi trường ấy, cũng đang có sự góp phần của công nghiệp lạc hậu, khói bủa đen trời, nước quánh thối biển sông. 

Môi trường ấy cũng đang được quản lý bởi những con người bàng quan đến… máu lạnh. Như Bộ TNMT và bộ trưởng Trần Hồng Hà, khi Formosa xả thải giết cả bờ biển duyên hải, lại ký công văn nói do thủy triều đỏ. Lại xuống biển tắm vài phút rồi trở lên tuyên bố biển đã an toàn. Sự an toàn đầy sợ hãi như những tuyên bố về nhiệt điện Vĩnh Tân hoặc nhấn chìm bùn thải. 

Cũng không có nơi đâu độc ác như nước mình. Nơi người bị K phải uống thuốc giả, uống thuốc làm bằng than tre. Đến cả cận kề cái chết cũng bị lường gạt. Có nơi đâu mà một thứ trưởng Y tế như ông Trương Quốc Cường lại đi ký cấp phép nhập khẩu 200 nghìn hộp thuốc ung thư giả mà vẫn bằng an vô sự. Thậm chí phớt lờ lệnh tòa và coi như không liên quan đến mình. 

Tôi không cố ý dúi sự cay nghiệt vào quan chức. Nhưng những con người nhờ hưởng bổng lộc của dân mà được an toàn đến từng tế bào. Tại sao lại nhìn thân phận nhân dân với sự dửng dưng, khác máu tanh lòng, độc ác với dân đến vậy? 

Chúng ta vẫn hay ca thán số phận. Nhưng gieo hành vi gặt nhân cách, gieo nhân cách gặt số phận. Ung thư thì có thể còn hy vọng, nhưng ung thư nhân cách thì vô phương cứu chữa mất rồi. 

K, là trời kêu ai nấy dạ. Tôi chỉ day dứt là có lẽ trời đã kêu sai người. Nhưng có lẽ, với sự độc ác được cộng hưởng này, sẽ đến lúc trời gọi tên tất cả chúng ta…
(Fb Nguyễn Tiến Tường)

Ảnh: Báo Lao Động

Get paid to share your links!