Friday, September 30, 2016

ĐỐI XỬ

ảnh minh hoạ
internet

Anh chồng nọ mua một con cá về nhà bảo chị vợ nấu, sau đó chạy đi xem phim, chị vợ cũng muốn đi cùng. Anh chồng nói: “Hai người đi xem lãng phí lắm, em cứ nấu cá đi, đợi anh xem xong quay về, vừa ăn vừa kể cho em nghe tình tiết của bộ phim”.
Đợi anh chồng xem phim trở về nhà, không nhìn thấy cá đâu, bèn hỏi chị vợ: “Cá đâu rồi em?”.
Chị vợ kéo ghế, ngồi xuống, cất giọng bình tĩnh: “Em ăn hết cá rồi, nào, lại đây, ngồi xuống em kể cho anh nghe mùi vị của cá”.(online)


*** Bài học rút ra là :bạn đối xử với người khác như thế nào, thì họ sẽ đáp trả lại bạn bằng cách ấy.

NHẬT BẢN



1./ Trung thực
Ở Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các bác tài sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật, in đậm nét ở những "mini shop không người bán” tại Osaka. Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh. Người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản. Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka... cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách.
Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng định động từ "ăn cắp vặt" gần như đã biến mất trong từ điển. Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 - 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.
2./ “No noise” - không ồn
Nguyên tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả đường cao tốc đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng bởi xe lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn 1 hòn đảo nhân tạo để làm sân bay rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì “người dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
Tại các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa khuyến mãi, cũng không một cửa hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất là thuê một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng khách.


3./ Nhân bản
Vì sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn bộ nông sản mà họ luôn để phần 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú trong tự nhiên.
4./ Bình đẳng
Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng. Để không có tình trạng phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận cho phụ huynh đưa con đến lớp bằng xe hơi.
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, quan chức cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Ở Nhật, nội trợ là một nghề. Hàng tháng chính phủ tự trích lương của chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ lương hưu. Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng.
ST

GIÁM ĐỐC ĐE DOẠ GIẾT LUẬT SƯ


Giám đốc Công ty CP Xây lắp Trực Ninh bạo hành vợ nhiều năm. Vì ông này có quan hệ rất khủng khiếp với chính quyền địa phương, chuyên xây dựng, sửa chữa trụ sở toà án trên địa bàn tỉnh Nam Định trong đó có trụ sở Toà án huyện Trực Ninh. Bà vợ bị bạo hành nhiều năm đã phải rời bỏ khỏi nhà. Tôi đại diện theo uỷ quyền cho bà vợ trong vụ án chia tài sản trong thời kỳ hôn nhân. Tôi tiến hành hoà giải nhiều lần nhưng không thành. Ông này đã đến nhà tôi đưa tiền để tôi đứng về phía ông ấy, do không đạt được mục đích nên ông ta quay ra đe doạ giết tôi nhiều lần. Ngày 5/8/2015, trong buổi hoà giải tại Trụ sở Toà án huyện Trực Ninh, trước mặt Thẩm phán Chu Thái Hà và Thư ký Đào Đức Tài cùng 3 cổ đông của Công ty CP Xây lắm Trực Ninh ông Giám đốc này đã đe doạ giết tôi (Mời nghe nội dung video), vì nể thân chủ tôi đã bỏ qua vụ việc này. Thẩm phán Chu Thái Hà - Phó chánh án Toà án ND huyện Trực Ninh thụ lý, giải quyết vụ việc khởi kiện và đã gây ra rất nhiều khó khăn cho tôi. Vụ án đã kéo dài gần 2 năm nhưng chưa giải quyết được gì, tôi sẽ tố cáo Thẩm phán Chu Thái Hà đến các cấp có thẩm quyền. Hôm nay, xảy ra vụ hành hung tôi tại Toà án ND huyện Trực Ninh và diễn ra trước mặt Chánh án Vũ Thị Hồng Nguyệt. Tuy nhiên, do bà Chánh án này có mối quan hệ mật thiết với ông Giám đốc nên đã trắng trợn phủ nhận không có sự việc hành hung tại Toà. Cạn lời với bà Chánh án này, số điện thoại của bà Vũ Thị Hồng Nguyệt 0916041062.

Trần Thu Nam

MẮT TỐI

Những người rảnh rỗi ấy chỉ đơn giản là muốn tìm đến sự thật và nói lên sự thật, của chính mình hoặc giúp những người bất hạnh khác cất tiếng lên trong cuộc sống đầy rẫy những bất công và phi lý này.
Chức danh, vị trí hay học vấn không làm nên nhận thức của một con người nào đó. Có những người bằng cấp cao nhưng nhìn nhận những vấn đề lại hết sức thiển cận, hoặc vì lợi ích của họ bị đe doạ, hoặc vì trình độ không cho phép họ thấy xa hơn điều họ nghĩ.
Nếu không có facebook, không biết bao nhiêu con người còn chìm trong oan khuất, kẻ mất mạng, người mất tài sản, kẻ bị đánh oan, những người đấu tranh chống tiêu cực, tham nhũng bị trù dập không biết kêu ở đâu, không biết bao nhiêu cái sai sót ở sách giao khoa, của lịch sử bị lãng quên và bỏ xó, không có facebook thì không biết bao nhiêu những đứa bé sơ sinh cần mổ tim, cần tách rời thân thể vì dính liền bụng, cần phẫu thuật trị bệnh nhưng nghèo đói phải chịu chết trong âm thầm, bao nhiêu chương trình từ thiện không đến được những đứa trẻ đói rét vùng cao, không có facebook những luật sư không biết dùng phương tiện gì để nói lên những tiếng kêu oan ngút trời, cứu được bao nhiêu con người đang vòng tù tội hoặc có dấu hiệu oan khiên.
Không có facebook, tôi không biết thế giới nó đã phát triển và đi nhanh như thế nào còn đất nước mình rơi vào những thảm trạng ra sao.
Bao năm qua, tôi vẫn chỉ được xem trên tivi và nghe báo đài nhà nước nói, đảng quang vinh, tổ quốc yên bình và phồn vinh ổn định, còn không thấy sau những màn pháo hoa sáng loà hay dưới chân những tượng đài nghìn tỷ kỳ vĩ là hàng triệu người khốn khổ, bất hạnh, điêu đứng, rách nát, tiều tuỵ.
Không có facebook người ta vẫn nói biển độc miền Trung đã sạch, đất nước không có tham nhũng, không có chuyện người dân đi biểu tình bị đánh, hay chuyện người dân nước này vẫn sống đàng hoàng và rất trung thực với nhau.
Không biết facebook đã làm gì tổn hại đến bà, nhưng ít nhất, facebook đã mở toang ra cánh cửa của sự thật đã bị bít chặt bấy lâu và đem lại sự kết nối không giới hạn trong sự bất kiểm soát quyền lực chính trị.
Ai, rồi cũng có lúc mắc phải sai lầm khi dùng thiển nghĩ theo thói quen cổ hủ của mình để nhận định hay phủ nhận về một thiên hướng vận động phát triển tất yếu của xã hội một cách hời cạn đến ngỡ ngàng.
Nụ cười của Bà, sẽ làm đau vỡ nhiều trái tim và tấm lòng lương tri của những người đang gắng công ngày đêm tìm kiếm sự tử tế cuối cùng còn sót lại một cách rời rạc, dè dặt và cả đầy hồ nghi trong tâm hồn những con người ngoài đời thực qua facebook.

Lê Luân

Get paid to share your links!