Friday, February 3, 2017

NỖI CÔ ĐƠN CỦA NGƯỜI TRÍ THỨC

Khi nghe đến hàng trăm nghìn những sinh viên trẻ Hồng Kông, rồi hàng chục vạn người trẻ Hàn Quốc xuống đường biểu tình phản đối lãnh đạo cao nhất của chính quyền nước họ phải từ chức và chịu điều tra độc lập, phải trao trả quyền lực độc lập về cho nhân dân, tôi thấy đau đớn cho sự im lặng trong thân phận bé mọn của giới trẻ và sinh viên Việt Nam mình.
Hôm nay, sinh viên luật ở Mỹ lại có một hành vi chính trị được coi là quyền đương nhiên đến mức bình thường của một con người mà bất kỳ một công dân Hoa Kỳ nào cũng đều có thể hực hiện - họ chung tay đâm đơn kiện tân Tổng thống Donald Trump ra Toà án bảo hiến để chống lại sắc lệnh vừa mới ban hành của ông ấy khi họ cho rằng nó có dấu hiệu vi phạm vào Hiến pháp nước này. Tôi lại tự đặt câu hỏi, giới trẻ và sinh viên luật của chúng ta đang làm gì và ở đâu khi đất nước cần đến? Chúng đang hưởng thụ và học tập những thứ học thuật cao siêu nào mà không nhìn thấy những thảm trạng trên đất nước mình trong tình cảnh vi phạm pháp luật một cách hiển nhiên và đầy rẫy trước mắt mỗi ngày?
Chúng đang học để làm gì? Để bảo vệ điều đúng đắn và phụng sự quốc gia hay nhất mực im lặng rồi sẽ luồn lách để tìm kiếm cái niêu cơm cho đầy cái bụng và ấm cái tổ của mình sau này?
Tôi hiểu nỗi cô đơn đến tột cùng của những người trí thức chân chính. Bởi lẽ, những tiếng nói của họ có thể lan toả và thuyết phục, đánh thức được những tâm hồn và lương tri xa lạ, không hề quen biết, nhưng thực sự đau đớn là những người thân quen và biết họ trong đời thường lại xem nhẹ, thậm chí chỉ trích hay dè bỉu những tiếng nói lương tâm của những người đang nhìn về và dành nỗi cảm thông cho đồng loại trên tổ quốc mình.
Với người thân quen, họ nhận được sự ngăn trở và xa lánh, với người xa lạ, họ nhận được sự ủng hộ và quý mến, động viên. Những nghịch lý để tạo nên nỗi cô đơn đến cùng cực của người trí thức.
Và còn nữa, đó chính là đặc tính rời rạc của giới trí thức Việt Nam, họ không có tinh thần chung, họ thường soi xét nhau, họ sợ người khác hơn mình, thậm chí sẵn sàng chà đạp nhau để mà thoả cái lòng ích kỷ của bản thân. Còn phần khác thì im lặng trong sợ hãi cốt để yên thân và nghĩ rằng đó là vì thế hệ con cháu để chúng được vô sự như cha mẹ chúng hôm nay.
Tôi đi ra đường, ngồi những nơi tôi đến, thường thì tôi nghe được rất nhiều những lời nói phù phiếm, sáo rỗng, phô trương, khoe mẽ và chuyện nhảm nhí đời thường. Tôi không nghe thấy những lý tưởng hay những câu chuyện chia sẻ về đất nước mình hoặc phương cách để thay đổi chúng tốt hơn lên mà có cơ hội tìm kiếm tương lai cho đời mình của những người xung quanh.
Tuổi trẻ và thế hệ trẻ của chúng ta đang ở đâu và làm gì? Họ học gì và nói gì với nhau trên tổ quốc đầy thương tổn và ngày càng khánh kiệt này?
Họ chỉ lo mưu cầu đời mình mà không tính dựng xây đất nước.
Họ không hiểu giá trị của họ nên thành ra trở nên như những công dân đầu gỗ trên mảnh đất quê hương dung dưỡng chúng.
Ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại mà tư duy, mà suy nghĩ và đau đớn với những phận người và mệnh đời. Để hiểu rằng đất nước này là của chính mình, do mình gây dựng và tạo lập nên, mà rồi sẽ trở thành di sản cho con cháu hưởng chung. Đừng cố kiếm tìm và ký sinh trên mảnh đất là tổ quốc của mình rồi âm thầm rời bỏ quê hương trong nỗi hèn mọn đến bạc nhược.
Vì khi ra đi bằng nỗi hèn mạt, thì ở đâu bạn cũng chỉ có sự hèn mạt để sống mà thôi.

Luân Lê

***Tại sao phải cúng mẹ bác Hồ cặp bánh chưng 7 tạ?

Theo nguồn tin mật rò rỉ từ trung ương đảng ra thì đã mấy tháng nay, các lãnh đạo cao cấp của đảng người nào cũng bị kinh hoàng ám ảnh, đêm nào cũng nằm mơ ác mộng.
Trong mơ, bà Hoàng Thị Loan, mẹ đẻ bác Hồ hiện hồn về chỉ mặt từng thằng từng con mà mắng:
"Chúng mày có điên không, mà đến giờ này chúng mày vẫn còn tôn thờ, thần tượng cái thằng bất nhân bất hiếu ấy?
Tao đẻ nó ra, công tao chăm bẵm nuôi nó nên người mà nó chẳng trả hiếu được 1 ngày cho cha mẹ. Thời gian nó đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài nó cũng chả gửi về cho cha mẹ đồng nào, kiếm được bao nhiêu tiền nó đem cho gái cả.
Đến khi nó thành công thành chủ tịch chủ tiếc gì đấy của chúng mày, nó cũng chẳng về thăm cha mẹ gia đình được 1 lần, chả cúng được 1 bữa giỗ, chả thắp được 1 nén nhang.
Cái thằng bất hiếu bất mục ấy nó chỉ biết ôm chân thờ thằng Mao thằng Lông gì đó tận bên Trung Quốc, còn mẹ đẻ của nó thì nó chả thèm ngó ngàng, cho làm ma đói ..."
Các ông bà lãnh đạo đảng CSVN sợ quá mới cực chẳng đã phải làm cặp bánh chưng 7 tạ cúng bà, để bà ăn cho no, cầu xin bà đừng có về chửi hàng đêm nữa, chứ trong thâm tâm các ông các bà ấy cũng chẳng có muốn phải tốn tiền, tốn sức thế đâu!!!

Ngoc Nhi Nguyen

😏😏😏- Hử? Bánh chưng ở đâu mà nó ăn nhiều thế?😏😏😏


Diêm Vương đang ngồi nhấm nháp ly rượu xuân thì Quỷ Sứ chạy ào vào la lớn:
- Cấp báo! Cấp báo!!
- Chuyện gì?
- Dạ, muôn tâu Điện hạ! Có một linh hồn đang ôm bụng kêu la ra vẻ đau đớn lắm ạ.
- Thế ngươi có biết nó bị đau gì không?
- Dạ, nghe đâu nó bị bội thực ạ.
- Nó ăn gì mà bị bội thực?
- Dạ, ngày hôm nay (06 al) nó ăn nguyên 1 cặp bánh chưng nặng tới những 700 ký lận ạ! http://danviet.vn/…/dang-cap-banh-chung-7-ta-cung-tien-than…
- Hử? Bánh chưng ở đâu mà nó ăn nhiều thế?
- Dạ, của bọn cháu nội nó cúng đấy ạ!
- Hừm ! Thế cháu nội của nó giàu có lắm hay sao mà chơi sang thế?
- Dạ, cháu nội mụ này giàu lắm ạ! Tất cả tài nguyên, đất đai, dầu mõ.... của đất nước trên đó, bọn này thâu tóm hết ạ.
- Hoang đường ! Cháu nội mụ ta được mấy người mà thâu tóm hết tài sản của một quốc gia?
- Dạ, nghe đâu tới 4 triệu đứa lận ạ!
- Hử? Mụ ta có mấy đứa con trai mà có tới 4 triệu cháu nội? Ngươi bố láo với ta à?
- Dạ con không dám nói dối với Ngài đâu ạ! Thật ra mụ này chỉ có một đứa con trai thôi. Nhưng cái đám người trên đó vì bám theo ăn mày dỹ vãng con trai mụ, nên bọn họ tung hô con trai mụ là cha già dân tộc, mà họ đã nhận con trai mụ là cha thì đương nhiên bọn họ là cháu nội mụ này chứ gì nữa ạ? 
- Ừm, có lý! Thế sao bọn nó không cúng cha mà tập trung cúng hết cho bà nội vậy hả?
- Dạ, cha của bọn nó chưa chết ạ, đang còn nằm trên đó.
- Hử? Thật à?
- Dạ nghe bọn nó nói ông ấy vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp gì đó ạ.
- Ối Thiên La Địa Võng ơi! Sống mãi à? Con người chứ phải yêu quái đâu mà sống dai thế? Còn bọn cháu nội mụ ấy là lũ súc sinh! Nó coi bà ấy như Trâu, như Ngựa hay sao mà cho ăn một lần đến 7 tạ nếp? Bà mẹ nó! Đồng bào chúng nó còn có kẻ chết đói, chết rét mà bọn nó đem một lúc 7 tạ nếp, thịt tế Ruồi! Toàn 1 Lũ vô lương, khốn nạn !

Ngô Trường An

Hương hồn thân mẫu Hồ Chí Minh có thể ăn được cặp bánh chưng 700 kg? Hay là người chết đã lâu thì có khả năng ăn nhiều?




Đây chắc hẳn là sáng kiến của những chuyên gia văn hoá của bộ máy nhà nước đây. Ăn lương rồi mà không nặn óc vẽ trò xanh đỏ thì cũng áy náy phải không? 
Cứ chạy theo kỉ lục to dài, nặng cân rồi một ngày sẽ nhận được chức vô địch về độ ngu, độ thô thiển, độ rỗng tuếch về văn hoá. 
Nếu được nấu chín tử tế thì khi cắt cái bánh chưng này ra thì sẽ có hàng chục người toàn ăn phần gạo, hàng chục người khác toàn ăn đỗ, hàng chục người khác ăn thịt không. Nhưng nếu để ăn đủ vị của miếng bánh chưng thì phải cắt mỗi phần một miếng, kết quả là nát bét như cám lợn. 
Tôi kính cẩn nghiêng mình thán phục trước sự ngu lâu khó đào tạo của các vị.


Get paid to share your links!