Thursday, November 17, 2016

ĐỐI LUẬN



Tôi không nghĩ rằng một ông Bộ trưởng của ngành giáo dục lại bị ngọng chữ "n" và "l". Điều đó không chỉ là phản cảm, mà còn là hình ảnh của ngành giáo dục, vì ngôn ngữ cũng là một phần quan trọng của việc đào tạo, nếu không thể phát âm chuẩn thì viết và giao tiếp sẽ thế nào?
Gặp bạn bè quốc tế, thay vì "nice to meet you" thì thành "like to meet you"?
Hay có câu chuyện về một gia đình, có vị khách đến chơi, hỏi thăm nhau, và được biết đứa con út chủ nhà bị đi ngoài, chủ nhà liền than rằng: thưa anh, kể từ khi thằng bé nhà tôi bị đi ngoài, rất nhiều, khiến cả nhà tôi đâm "no" (đáng ra là lo trong lo lắng, nhưng vì ngọng nên thành ra "no nê").
Ông Bộ trưởng Tài nguyên và Môi trường thì không gặp người dân Hà Tĩnh lên tận số 79 Nguyễn Chí Thanh kiến nghị, khiếu nại và yêu cầu đối thoại. Nhưng hôm qua trên diễn đàn quốc hội, ông ấy nói biển miền Trung đã an toàn và trong một mức độ nhất định, nhưng hải sản thì chưa biết.
Ông Bộ trưởng Bộ công thương (con trai của cựu chủ tịch nước Trần Đức Lương) thì khẳng định, trong dự án thép Cà Ná (ông chủ dự án này là anh em cọc chèo với đương kim Bộ trưởng) không có lợi ích nhóm, và ông này cũng bỏ lửng câu hỏi của vị đại biểu: ông có dám hứa sẽ từ chức nếu để xảy ra hậu quả như Formosa không? Cũng giống việc người ta nói ở Hà Nội và TP.HCM không có tham nhũng vậy.
Ông Bộ trưởng Bộ nội vụ thì im bặt trước câu hỏi về Trịnh Xuân Thanh. Có lẽ ngoài sức tưởng tượng và khả năng trả lời của ông, để cố mà thông cảm cho vị trí đang có của ông lúc này.
Ông Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thông thì thưa gửi dài dòng, trả lời vòng vo, đùn đẩy trách nhiệm, và cuối cùng là đề nghị được trả lời bằng văn bản.
Tất cả, những cuộc đối thoại đều trở thành tự thoại, họ đều đánh trống lảng, né tránh hoặc im lặng, dành phần cho sự an toàn của bản thân.
Để biết trình độ một đại biểu hoặc người được chất vấn, hãy để họ đứng giữa nghị trường và đối mặt với các câu hỏi bất ngờ. Đó chính là cách đánh giá đơn giản nhất và chính xác nhất đối với trình độ một con người. Và tôi thì luôn mong được hỏi và chất vấn những đại biểu của chúng ta với phong cách như vậy, một cách công khai, trên toàn quốc. Lúc đó, chúng ta sẽ thấy được trình độ thực sự của họ, khi đứng trước nhân dân của mình.
Luân Lê

ĐANG TÌM CÁCH BAO CHE GIẢM TỘI CHO TRƯỞNG CÔNG AN XÃ!


(*) Thùy Trang đoán trúng phóc, có ai nhớ :) Đúng là bọn báo lá cải
"Trưởng công an xã khai giết cô giáo do mâu thuẫn tình ái, trong quá trình công tác tại địa phương, anh ấy luôn hoàn thành nhiệm vụ, sống hòa đồng không có mâu thuẫn với ai. Chúng tôi thực sự sốc khi hay tin anh Thông gây ra chuyện đó”- một lãnh đạo xã Đồng Lương cho biết.

Thuy Trang Nguyen

Người tốt lên tiếng phản đối việc móc túi, trấn lột trên xe buýt bị đánh. Lý do bởi những người xung quanh cùng im lặng vì sợ hãi.


Người tốt lên tiếng phản đối việc móc túi, trấn lột trên xe buýt bị đánh. Lý do bởi những người xung quanh cùng im lặng vì sợ hãi. Có mấy ý cần nói:
1. Nếu đã xác định lên tiếng thì phải chủ động cho va chạm, cần có thái độ mạnh mẽ hơn. Không thể nửa vời, làm thế bọn chúng sẽ lấn tới và ta sẽ thiệt thòi. Khi đã xác định bắt buộc phải ra tay thì hãy mạnh mẽ nhất có thể. Bọn hổ báo đểu chỉ cần nghe giọng nói, nhìn ánh mắt của ta là nó đánh hơi được sự nao núng sợ hãi hay ý chí quyết liệt. 
Trường hợp có hai thằng thế này thì khá dễ. Đòn đầu tiên cần bất ngờ để cho thằng nguy hiểm nhất phải nằm, thằng sau nhìn thế là lập tức tắt điện. Nhưng đừng dừng lại mà phải tiếp tục để triệt hạ khả năng chiến đấu của nó. Tiếp cận gần, một đòn chỏ vào hàm thì hắn nằm ngay. 
2. Lực lượng công an đâu rồi. Đây chính là cơ hội lập công cho các chiến sỹ trẻ.
3. Một xã hội yếu đuối, cái ác, cái xấu lên ngôi bởi trong ấy có nhiều cá nhân hèn nhát. Trường hợp không đủ bản lĩnh nhưng nếu có người khác khởi mào, thì phải lên tiếng ủng hộ người ấy.
4. Có bạn bảo nếu đánh thì sợ phạm tội gây rối trật tự công cộng. Đây là một lo lắng rất có lý. Các luật sư và các bạn có ý kiến gì về việc này không? 
Chính người trên xe có thể làm chứng để bênh vực người lên tiếng.

Nhân việc này, tôi có ý tưởng có một buổi nói chuyện về những chiến thuật ứng xử và chiến đấu trong những trường hợp như thế này. Những bạn nào đăng kí nào.
https://youtu.be/1rO7_UpKKB4

Tôi phản đối việc phạt xe máy không sang tên đổi chủ vì những lý do sau:

 
1. Gía trị xe máy thấp. Có xe giá trị mấy triệu đồng, đi sang tên khiến chủ nhân tốn kém và mất thời gian không cần thiết. 
2. Tôi hiểu việc này để hạn chế việc trộm cắp. Nhưng thủ tục lỏng lẻo. Giờ một thằng ăn trộm mang xe ra bảo nó bị mất giấy tờ, hay đút tiền để có được giấy đăng kí mới thì làm sao? Việc gì ở Việt Nam cũng sinh ra cò ở giữa để ăn tiền và đã có cò là có khuất tất. 
3. Dựa trên cơ sở gì để phạt khi người điều khiển xe máy bảo là xe mượn bạn? 
4. Số lượng xe không chính chủ ở Việt Nam là rất lớn. Đất nước nghèo, dân nghèo, sao vẽ ra một việc không thực sự cần thiết, sinh tốn kém làm gì?

Sự việc này đã được bàn, đã được bỏ sao lại bới ra làm gì? Rảnh việc quá chăng?
Chau Doan

CÔNG TY LAI TẠO GIỐNG BÒ🌝🌝🌚🌝🌝🌝🎃😆



Công ty nhận lai tạo, phối tinh giống các loại Bò: 
- ẤN ĐỘ
- BRAZIL
- AUSTRALIA
- VIỆT NAM 
- .....................
Đặc biệt, Cty chúng tôi có giống Bò trưởng Pi-it-en (PXN) Loại Bò này nhảy trực tiếp vào con cái đang động đực (chứ không lấy tinh như các loại Bò khác). 
Quý khách hàng nào cần lai giống loại bò trưởng, thì vận chuyển con Bò cái của quý vị ra Ba Đình để được «nhảy» trực tiếp.
Liên hệ với chúng tôi qua email: botruongnhangunhubo@dmcs.com

Ngô Trường An

Phan Đình Tùng cùng ca đoàn Mai TÂM và các Cha dòng Camilo đi cứu trợ vùng lũ.


Gia đình Tùng cùng ca đoàn Mai TÂM và các Cha dòng Camilo đến phát quà cứu trợ đồng bào gặp lũ lụt tại giáo xứ YÊN GIANG, xã LIÊN TRẠCH, huyện BỐ TRẠCH, tỉnh QUẢNG BÌNH.
https://youtu.be/_Z2iirHuFIw

Phan Đình Tùng

LS Trần Vũ Hải:"Tôi sẽ chờ xem cuối tháng này, ông lại "chuồn chuồn " ra sao trước lời hứa đối thoại với những ngư dân Kỳ Anh và một số trí thức?"


Ông Bộ trưởng Bộ TN-MT khẳng định biển Miền Trung sạch. Nhưng ông không dám tiếp ngư dân Kỳ Anh, người thật, việc thật khiếu nại, chất vấn về Formosa, ba lần ông "trốn" hoặc "lảng tránh" những đồng hương khốn khổ. Ông cũng không giải thích được chính người dân Hà Tĩnh và Quảng Bình đến nay vẫn không dám ăn hải sản. Chưa thấy cán bộ to nhỏ nào ngành TN-MT bị xử lý kỷ luật. 

Nhiều chuyên gia, trí thức muốn đến gặp ông để trao đổi, góp ý, ông cũng kêu bài "không có thời gian". Tóm lại, ông không dám đối mặt sự thật trần trụi, nạn nhân trực tiếp của thảm hoạ môi trường, các chuyên gia, trí thức có tâm huyết. Ông chỉ thích "chém gió" và tự vơ "thành tựu về mình" trước những người mà ông chắc nghĩ "khó có đủ hiểu biết, thực tiễn" bằng ông. 
Tôi sẽ chờ xem cuối tháng này, ông lại "chuồn chuồn " ra sao trước lời hứa đối thoại với những ngư dân Kỳ Anh và một số trí thức?

Vu Hai Tran

Chán phong trào đấu tranh?

Mỗi lần có một cuộc tranh luận hay khơi ra sai lầm của cá nhân nào trong giới đấu tranh. Lời qua, tiếng lại. Nhiều người thốt lên
- đấu tranh thế này chán quá, chả hy vọng gì.
Đại loại là những lời than như thế của một số người có tâm huyết. Một số thì trong Facebook của họ toàn ăn chơi, không liên quan gì đến đấu tranh cũng nhảy vào than vậy. Bọn này ý đồ muốn nhân sự việc thế để tạo cảm giác cho người ta chán hẳn, bọn chúng không tính đến làm gì.
Hình như tôi chưa bao giờ than như vậy, trong những tình huống như vậy.
Mặc dù tôi có rất nhiều lần chán nản trong lòng, muốn mặc kệ sự đời. Cho dù chưa bao giờ tôi nhận mình là nhà đấu tranh.
À mà có lần tôi nhận mình là loại linh cẩu, thứ động vật xấu xí và hèn hạ. Chúng có một đặc tính săn mồi dai dẳng, chúng chạy đằng sau cắn từng nhát một vào con mồi, không từ thủ đoạn nào. Chúng dai dẳng đầy kiên nhẫn đến đáng ghét.
Có lẽ đúng tôi là loại linh cẩu, con mồi của tôi là chế độ cộng sản này. Tôi cứ lẵng nhẵng từ năm này sang năm khác, ngày này qua ngày khác thấy con mồi của mình sơ sểnh là đớp nhát nào hay nhát đó. Dù lực của tôi không khiến chúng chết, nhưng chẳng hề chi, đó là bản tính của tôi.
Tôi kể những lần tôi chán nhé.
Lần thứ nhất.
Có người bạn tình của một người đấu tranh. Tức là người yêu của một cô nàng đấu tranh nói.
- Tôi là kẻ ngủ với đàn bà, quay phim, rồi đe doạ.
Chẳng người bạn nào của tôi thanh minh điều này cho tôi, mặc dù họ chắc chắn không bao giờ nghe hay thấy tôi có hành động, lời nói nào như vậy.
Tôi rất buồn vì không ai thanh minh, nói đỡ cho tôi chuyện vu khống trắng trợn ấy. Tôi là một kẻ giang hồ, tôi có quy tắc của mình. Ví dụ có kẻ từng là bạn với tôi, trong thời gian làm bạn với nhau ấy, tôi biết điểm tử huyệt của hắn là cái gáy, chặt vào đó là hắn chết. Dù biết thế , nhưng nếu sau này thành đối đầu trên sàn đấu, nơi tôi không bao giờ đụng đến trên cơ thể hắn chính là phần gáy của hắn.
Cuộc đời trước tôi là lưu manh, cầm đồ, cờ bạc, buôn lậu...tôi quan hệ đầy với công an. Nhưng đến khi thành đối thủ của công an. Chưa bao giờ tôi lôi tên những vị công an đã từng nhận tiền hối lộ, từng đi gái mú, cờ bạc do tôi chiêu đãi ra cả.
Chuyện thứ nhất không hề có, nhưng cũng chả ai bênh tôi.
Chuyện thứ hai.
Hồi ở Việt Nam. Có người ở Sài Gòn cho tôi mấy trăm nghìn. Sau này người đó và tôi bất đồng quan điểm. Người đó chửi tôi là loại vô ơn, ăn cháo đá bát. Người đấu tranh khác không bênh thì chớ, còn vào hùa theo chê bai tôi nhận tiền của họ thì đừng cãi họ.
Lúc đó tôi đang ở bên ngoài, tôi đã gửi đến hàng trăm triệu về giúp đỡ anh em khác. Đó là tiền tôi có được từ viết sách, đi nói chuyện, đánh hàng gửi về bán, chả phải tiền của tổ chức nào. Còn tiền người khác nhờ gửi hộ cũng đến hàng trăm triệu, nhưng đó là tiền tôi chuyển hộ, không phải của tôi nên không tính.
Có những người tôi giúp họ, sau cũng bất đồng quan điểm với tôi, họ từ tôi. Một người trong số họ đòi trả lại tôi chiếc iPhone và số tiền tôi cho họ. Tôi đã nói chuyện nào đi chuyện đấy, tôi giúp cho ông để ông có phương tiện đấu tranh. Còn chuyện hôm nay ông từ tôi, không liên quan gì chuyện tôi giúp ông, bất đồng không chơi được với nhau nữa thì thôi.
Tôi nghĩ chuyện giúp ngừoi đấu tranh đơn giản vậy. Người này giúp mình để mình có điều kiện đi đây đó lấy tin phục vụ cộng đồng, phơi bày sai trái của chế độ. Sau mình có, mình đi giúp người khác cũng mục đích ấy. Không thể nại cái chuyện trước kia tôi cho ông tiền, cho ông máy móc mà giờ ông bạc với tôi.
Nhưng mà việc đó cũng chẳng ai bênh tôi, mặc dù tôi đã cố trả nợ đời gấp đến nghìn lần số tôi đã nhận được. Chuyện gấp nghìn lần này thì tôi cũng chả tự hào gì, vì nếu tôi không có điều kiện như này, thì tôi cũng đang ngoi ngóp trong nước. Mỗi lần muốn đi đâu săn tin, lấy ảnh có khi lại phải đến nhà ai xin giúp tàu xe.
Nhưng mà chuyện không ai nói đỡ cho tôi, khiến tôi cũng rất chán nản.
Chuyện thứ ba.
Có người rao bán 40 chai mật ong, giá 160 ngàn một chai. Họ nói trích tiền bán cho dân oan.
Tôi nhắn họ mang tất chỗ ấy phát cho dân oan, tôi trả tiền hết.
Người kia mang đi phát luôn. Tôi thấy thế nói đùa, cô này tin người thế, nói vậy chưa trao tiền đã mang đi rồi.
Thật sự ý tôi muốn khen lòng tin của những người đấu tranh với nhau.
Thế nhưng ngay lập tức, tôi bị một cô khác chửi thậm tệ. Cô bảo tôi là loại lừa đảo, là mày có biết dân oan khổ thế nào không, chúng tao giúp họ thế nào không. Mà mày định lừa chúng tao. Mày biết điều xin lỗi và mang tiền ngay cho trả cho bọn tao.
Tôi xem thấy cô ấy mới tham gia phong trào , chắc cô ta không biết tôi là người thế nào. Tôi nghĩ cô ta vì tâm huyết, tức giận mà chửi oan mình thế, nên không hề bực bội gì. Tôi vào bài chửi cô ta chửi tôi, ngỏ lời xin lỗi vì không biết chuyện, khi nghe cô ấy nói về dân oan, về nhóm Cứu Lấy Dân Oan, tôi đã hiểu ra ý nghĩa tốt đẹp, tôi rấ ân hận, hối lỗi và sẽ gửi tiền trả ngay tắp lự. Cho tôi chậm một hôm vì tiền gửi từ nước ngoài về không thể đến ngay được.
Đấy, tôi bị oan, nào tôi có nói tôi không trả tiền đâu. Nhưng thôi, cứ nhận như đúng là mình định lừa, rồi bị họ phát hiện ra mắng, mình sợ hãi nhận tội, xin lỗi rối rít và trả vội tiền. Sau này cô ấy biết tôi, nhắn tin cười xin lỗi, bảo hồi đó em không biết anh. Mà lạ thật, anh chả thanh minh gì, cứ nhận tội như đúng rồi.
Tôi và cô ấy cười xí xoá, chuyện không biết thì vì tâm huyết bực tức mắng nhầm, chả có gì đáng buồn, lại còn vui vui nữa.
Nhưng chỉ là vui vui với cô ấy thôi. Còn những người quá biết tôi lúc đấy ở đâu, sao họ không hề có lời phân giải trong bài viết của cô ấy, là tôi không phải người như thế.? Trái lại họ viết trong phần trả lời bài của cô kia như kiểu đổ dầu vào lửa kiểu như.
- thôi chuyện có gì đâu, bỏ qua đi.
Như thế họ ngầm khẳng định cô kia chửi tôi lừa mua mấy chục chai mật ong đấy là đúng, và tôi bị chửi, đã sợ biết nhận lỗi, trả tiền rồi, thì bỏ qua đi.
Tôi rất buồn, tôi phát hiện ra rằng. Nếu tôi bị oan, bị hạ nhục một cách oan uổng. Nhiều người biết rõ họ sẽ không hề thanh minh cho tôi. Có lẽ họ còn muốn tôi bị như thế. Và họ vui trong lòng đằng khác.
Thế rồi tôi thấy sợ, người ta đưa tiền nhờ mình chuyển hộ mình cũng sợ, đến tiền của mình muốn cho ai cũng sợ nữa. Không phải chuyện tiền, mà ngay cả chuyện lên tiếng muốn bênh ai bị bắt, cũng phải e dè nhìn xem lý lẽ bênh vực của mình, có trùng với ý của những người thuộc nhóm phe có người bị bắt không.? Phải chờ đợi phe đó ra thông báo gì , rồi lựa đó mà nói theo. Chứ mình nói bảo họ bị bắt vì phản đối Formosa, người nhóm họ khẳng định bắt vì đấu tranh nhân quyền, thế là tréo ngoe.
Mới đây tôi còn gặp chuyện khiến tôi định ngừng hẳn. Đó là tôi thấy một cô em thân chơi với một đại gia. Tôi bảo cô em
- Em bảo bạn em, giúp đỡ cho chỗ kia một ít.
Cô em nói vị đại gia rằng có chỗ kia cần giúp đỡ, vị đại gia chi tiền.
Rồi thế nào vài hôm sau, tôi gặp vài người, nghe họ nói mới biết ở nhóm được giúp. Họ bảo.
- A, vừa rồi có đứa đó giúp tiền, bọn em không nhận. Tiền đấy nó kiếm được bất chính, giờ nó tìm đến bọn em, quẳng một ít để mong sau này thay đổi được xoá tội. Bọn em đời nào cho nó chuộc tội dễ thế.
Tôi quá hoảng sợ, đại gia kia nào biết nhóm đó đâu, tất cả do tôi tình cờ đọc thấy nhóm đó kêu gọi quyên góp giúp đỡ dân lũ lụt, đúng lúc đó con em lò nhắn tin dò hỏi thăm anh thế nào, tiện mồm bảo em quen đại gia kia, thì bảo vị ấy cho chỗ ấy đi. Con em nó nhắn đại gia chỗ kia cần giúp, đại gia ấy giúp. Chuyện là thế.
Nghe mà lặng cả người. Dù nếu có chuyện đại gia ấy toàn tiền gì đi nữa. Nhưng sự thực, thì họ không hề tìm đến nhóm ấy giúp đỡ để mong mục đích được xoá tội sau này.
Sau mới biết cái nhóm ấy có 5, 7 chi nhánh. Cái nhánh nhận giúp đỡ thì đã nhận tiền rồi, còn nhánh khác thì chả hiểu sao lại nói lời như vậy.
Con em biết chuyện, nó bảo.
- Anh nói với em, thế là em bảo bạn em. Bạn em cho tiền, giờ lại mang tiếng là sợ tội nên làm thế. Anh không nói, em không nói, bạn em biết đéo bọn đấy là ai , đúng là làm ơn mắc oán.
Tôi đành xin lỗi, tôi than thở biết thế này chả nói giúp. Hoặc có nói thì bảo họ giúp đám NoU vốn thân thuộc với mình hơn. Chỉ tại muốn chuyện giúp đỡ dân lũ lụt có nhiều nhóm làm, thấy thông tin nhóm đó kêu gọi thì chuyển lại vậy.
Đến bây giờ thì mình chả dám nhìn mặt con em kia nữa, chắc nó oán mình lắm.
Cứ mỗi lần như thế ấy, tôi lại chán, tôi muốn bỏ hẳn những việc đang làm.
Nhưng mà chế độ cộng sản lại bắt những người dấn thân đòi quyền tự do, công bằng, quyền con người vào tù. Hết lớp này sang lớp khác.
Giờ tôi kêu chán , tôi bỏ cuộc.
Tôi mặt mũi nào nói với Ba Sàm, với Hồ Hải, Bùi Hằng...khi họ ra tù rằng.
- Trong lúc các anh chị trong tù, bên ngoài phong trào có nhiều cái khiến em chán qúa, nên em bỏ cuộc.
Tôi sẽ không chán nản, bởi tôi chỉ là loài linh cẩu xấu xí, bẩn thỉu và hèn mọn. Tôi sẽ luôn rình rập con mồi đáng ghét của tôi là chế độ cộng sản để cắn chúng, cho dù chúng chỉ rụng cọng lông.
Chắc chẳng ai nhận mình là loài vật xấu xí ấy.
Nên tôi sẽ một mình, một con đường. Nếu con đường tôi đi đụng đến nhóm, hội đoàn nào. Tôi sẽ vòng sang hướng khác, dù có lầy lội hay xa hơn. Nhưng tôi vẫn cứ đi.
Trong sự vụ Mai Dũng bị những người như Nguyễn Lân Thắng, Jb Nguyễn Hữu Vinh, Đặng Bích Phượng, Nguyễn Tường Thuỵ tố cáo vừa qua. Đúng sai, trước sau sẽ dần tỏ.
Một số người cho rằng nhìn chuyện phê phán ấy mà chán nản phong trào đấu tranh. Thiết nghĩ không nên nói vậy. Vì khi bạn nói thế, chính bạn đang góp phần cho phong trào thêm chán nản.
Thanh Hieu Bui

TRỌNG LÚ VÀ CHIẾN DỊCH “ĐẢ HỔ DIỆT RUỒI “


Khi Trọng Lú giành được chức đảng trưởng nhiều người hy vọng sẽ có 1 chiến dịch “ Đả hổ diệt ruồi “ theo kiểu Tập cẩm Bình , nhưng họ đã lầm to . Riêng về khoản ăn cắp , tham nhũng thì cộng sản VN là bậc thầy của Trung Cộng ...
1, Vụ án Vinashin ăn cắp 5 tỷ đô (hơn 100.000 tỷ hồ tệ ) , khi chuẩn bị điều tra thì 3X đã sắp xếp cho 2 tên đầu sỏ quan trọng nhất bỏ trốn đó là Hồ Ngọc Tùng – tổng giám đốc tài chính của Vinashin và Giang Kim Đạt giám đốc kinh doanh …còn bọn bị bắt toàn là ruồi , muỗi ...trừ thằng Pham Thanh Bình tổng giám đốc thì phải ở lại để nhận tội “ thiếu trách nhiệm “ nhận án 20 năm tù và chỉ khoảng 10 năm là sẽ đặc xá tha tù …không hề có bất kỳ thằng nào bị tội tham nhũng …
2, Vụ án Dương Chí Dũng ăn cắp hơn 1 tỷ đô , phá nát đội tàu biển của Vinalines trị giá 3 tỷ đô thì 3X chỉ đạo cho Dương Chí Dũng bỏ trốn . Nhưng lúc này phe Trọng Lú mạnh lên còn 3X thì sắp tiêu nên phải gọi Dương Chí Dũng quay về và cũng chỉ chịu tội thiếu trách nhiệm kèm thêm tội bỏ trốn , chịu án tử hình . Dương Chí Dũng đã khai ra Trần Đại Quang và Phạm Quý Ngọ…khai đến 3X thì toà ngắt lời không cho nói tiếp …Tuy nhiên đã 3 năm nhưng Dương Chí Dũng chưa bị tiêm thuốc độc mà chờ Trần Đại Quang chủ tịch nước ân xá ….
3, Vụ Trịnh Xuân Thanh ôm 3.200 tỷ ra nước ngoài , rồi sau đó 2 tháng , thằng em họ của nó Vũ Đình Duy cũng ôm hơn 7.000 tỷ ra đi …
Tất cả các vụ án đều được chỉ đạo cho báo chí đánh động trước , rồi phê bình kiểm điểm trong Đảng kéo dài hàng năm trời , mới có quyết định điều tra , khởi tố . Trong thời gian đó bọn tham nhũng được bố trí gặp hết ông này , ông kia , hết cửa này đến cửa khác …và chúng nó có đủ thời gian để thu xếp tiền bạc , tài sản …đến khi chúng nó ung dung ra nước ngoài rồi thì mới phát lệnh truy nã …
Nên nhớ rằng nhà thơ Đỗ Trung Quân cao 1m65 nặng 38kg bị bệnh suyễn , cấp cứu liên tục , trói gà còn không chặt thế mà chỉ vì 1 lần xuống đường chống TQ đưa giàn khoan 981 vào biển VN nên lúc nào cũng có 2 thằng an ninh to như trâu , súng ống đầy đủ đứng canh 24/24 trước nhà lại còn bị ném mắm tôm , ném đá vào nhà.

Như vậy thì tại sao bọn tham nhũng hàng tỷ đô la lại có thể ung dung xuất cảnh như đi uống café buổi sáng ?
Các bạn phải biết rằng , bọn tham nhũng đã chuyển gần hết tiền cướp được , gửi vào nhà băng Thuỵ Sỹ . Ở trong nước chúng chỉ để lại rất ít đất đai , nhà cửa …và thời gian kiểm điểm phê bình ...chính là thời gian cho chúng nó sắp xếp , thu vén tài sản và phân phối lại cho các quan trên . Còn tiền ở nhà băng nước ngoài thì phải cho chúng nó đích thân sang tận nơi mới có thể sang tên cho các quan trên được .
Nếu chúng nó bị kết tội tham nhũng , bị bắt , bị tù , hay tử hình thì ngay lập tức tài khoản tại Thuỵ Sỹ sẽ bị đóng băng lúc đó thì các quan trên cũng chẳng kiếm được gì …
Vì vậy chắc chắn rằng đã là đảng viên thì không ai bị kết tội tham nhũng cả và quy luật giá trị là 80-20 nghĩa là mày ăn cắp được 100 triệu đô thì bây giờ mày sang tên lại 80 triệu đô cho các quan lớn , còn 20 triệu đô vẫn cho mày tha hồ phè phỡn ở nước ngoài .

Thế mới thấy được đỉnh cao trí tuệ sáng suốt cỡ nào .

Hieu Bui

KÍNH GỬI ANH LÊ CÔNG ĐỊNH


Đọc qua lời tình tự của anh quả thật rất đau lòng và như muốn chùn bước lại. Sự dấn thân của Thùy Trang chỉ là hạt cát, không thể so sánh với tấm lòng của anh đối với quê hương đất nước.
Tinh thần em có được ngày hôm nay cũng nương nhờ vào tinh thần kiên cường của các anh, các chị đi trước. Em đã không ít lần muốn bỏ cuộc, nhưng rồi phải gượng dậy đi lên cũng vì nhìn thấy các anh chị đang chiến đấu.
Theo em, Đảng Cộng sản KHÔNG phải là tổ chức hùng mạnh nhất, trái lại họ là tổ chức hèn yếu nhất. Cộng sản chỉ dựa vào súng AK cùng lực lượng công an để đàn áp thì không thể gọi là sức mạnh được.
Sức mạnh chính là tinh thần của nhân dân Việt Nam. Đảng CS KHÔNG thể là nhân tố giải quyết các vấn nạn của xã hội ngày nay.
Formosa là một minh chứng rõ ràng nhất cho thấy Đảng CSVN chính là thủ phạm, là tổ chức bảo vệ, bao che cho tội ác phá hoại môi sinh.
Đảng CS không đứng ra giải quyết vấn nạn xã hội, mà sự giải quyết đó đang nằm trong tay của chúng ta nói riêng, và của nhân dân Việt Nam nói chung.
Nếu anh quyết định bỏ cuộc ngày hôm nay thì em cũng xin bỏ cuộc. Tinh thần cuối cùng mà em đang có là tựa vào sự kiên cường của các anh, của các chị đi trước.
Rất buồn và không có cái buồn nào hơn cho quê hương khi đọc được những dòng chữ này của anh.
Thân Kính
Nguyễn Thùy Trang

Chất lượng quan chức, lãnh đạo” ngày càng “cao” như thế chả trách gì đất nước ngày càng lùi nhanh lùi mạnh...về nhiều mặt còn thua cả Campuchia!


Tưởng rằng nắm quyền đã lâu, thời đại ngày càng văn minh, quan chức ngày càng có nhiều điều kiện học hỏi thì trình, tâm, tầm ngày càng phải khá hơn lên, nhưng ở xứ ta thì hình như ngược lại. 
Tổng Bí thư mấy đời đầu như ông Trịnh Đình Cửu, Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập…hay Trường Chinh, Lê Duẫn dẫu sao cũng là những người tham gia cuộc chiến chống Pháp hoặc cả hai cuộc chiến nên còn phần nào có bản lĩnh, càng về sau lại càng kém, đến đời ông Trọng Lú thì chỉ cần cái tên là đủ rõ, “mình có như thế nào thì người ta mới gọi như thế chứ”. 
Chủ tịch nước cũng thế. Mấy đời đầu có Hồ Chí Minh, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Hữu Thọ, Trường Chinh…đến Trần Đức Lương, Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang nhạt nhòa, nhạt nhẽo hơn, đến Trần Đại Quang chưa thấy biểu hiện gì nhiều nhưng chỉ riêng việc đưa một ông trùm công an (Cựu Bộ trưởng Bộ Công an) lên làm Chủ tịch nước là đã thấy một bước thụt lùi về mặt “hình ảnh” đối với quốc tế. Thủ tướng trong mấy đời gần đây chỉ có ông Võ Văn Kiệt là khá, từ Võ Văn Kiệt đến Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phúc thì đi xuống cả tầm, cả tư chất lẫn ngoại hình! 
Bà Nguyễn Thị Kim Ngân là người phụ nữ đầu tiên ngồi vào vị trí Chủ tịch Quốc hội, xem cách điều hành phiên họp Quốc hội còn kém hơn người tiền nhiệm là ông Nguyễn Sinh Hùng, ngoài việc chưng diện các loại thời trang áo dài hoa hòe lòe loẹt thêu rồng thêu phượng như phường tuồng thì cũng chưa thấy nói được câu nào hay làm được việc gì hay ho. 
“Tứ trụ” đã thế. Các quan phụ trách các Bộ qua từng nhiệm kỳ thì chất lượng khi trồi khi sụt. Nhưng chả có gương mặt nào thực sự để lại dấu ấn trong lòng dân chúng và trong lĩnh vực mà mình phụ trách. Nói riêng ngành giáo dục, bao nhiêu đời Bộ trưởng cứ cải cách, cải tiến, cải lùi, rối như canh hẹ, càng cải càng nát. 
Bộ trưởng Bộ Giáo dục hai đời gần đây nhất là ông Phạm Vũ Luận khi thản nhiên cho rằng “hàng ngàn điểm 0 môn Lịch sử trong kỳ thi tuyển sinh đại học là bình thường” tưởng đã là shock cho cách nghĩ của một người đứng đầu ngành giáo; sang đến đời ông Phùng Xuân Nhạ thì chuyện giáo viên bị điều động đi tiếp khách, mời rượu, dù cũng thừa nhận là “không phù hợp” nhưng lại cho rằng “chưa đến mức độ nghiêm trọng", và “trước hết phải hỏi trách nhiệm của thầy cô, sau mới tính đến người ép buộc.”…
Chất lượng quan chức, lãnh đạo” ngày càng “cao” như thế chả trách gì đất nước ngày càng lùi nhanh lùi mạnh, thua từ Hàn, Nhật đến Singgapore, Malaysia, Thái Lan và bây giờ về nhiều mặt còn thua cả Campuchia!

Song Chi

QUỐC HỘI


Nhìn cảnh Quốc hội họp và chất vấn, các đại biểu thưa gửi dài dòng, trả lời vòng vo, không đúng vấn đề, thiếu trí tuệ, luôn là "theo chỉ thị của đảng, nhà nước,..." và bị hạn chế thời gian phát biểu, nếu còn vấn đề khác thì đề nghị được trả lời bằng văn bản.
Quốc hội là nơi để họp, điều trần, chất vấn và trả lời trực tiếp, một cách rõ ràng, thẳng thắn và thấu đáo mọi vấn đề, không có kiểu bằng văn bản hành chính nào được. Đó là thoái thác và né tránh trách nhiệm của một nghị sỹ.
Quốc hội sinh ra chỉ để họp và quyết sách, không phải để nghe họ trình bày bằng những tờ giấy và những câu trả lời hứa hẹn sau cánh cửa.
Chính phủ, nên cần đào tạo những luật sư và sử dụng họ trong việc ban hành ra các quyết sách, nếu không nay cấm người mẫu chụp hình khoả thân, ngày mai lại đòi phạt xe máy không chính chủ, nhưng rồi phải bãi bỏ hết vì sự ngớ ngẩn của nó.
Chúng ta quản trị quốc gia bằng luật pháp và sự khoa học, không phải bằng mệnh lệnh áp đặt. Quốc hội, là nơi làm luật, nhưng hiện tại chúng ta chưa có đại biểu nào đủ tầm và độc lập để đảm nhận chức trách lập pháp theo đúng nghĩa của một nghị sỹ, chúng ta dành quyền lập pháp cho Chính phủ, một sự sai lầm về chức năng và cả khoa học pháp lý, mà Chính phủ từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ làm tốt được việc vừa lập pháp lại vừa hành pháp lẫn thực thi công tác hành chính.
Chính phủ yếu, nhưng lại muốn làm quá nhiều thứ một lúc, cả lập pháp, hành pháp và hành chính, nên họ đã quản lý và ban hành quá nhiều chính sách sai lầm, chồng chéo, mâu thuẫn và vi hiến, trái luật.
Quốc hội, đến khi nào trở thành cái chợ của những nhà lập pháp và trí thức, mà không phải của những cương lĩnh hay đường lối đảng, chắc chắn lúc đó quốc gia sẽ văn minh và có pháp trị.

Lê Luân

Get paid to share your links!