Wednesday, January 18, 2017

Công an rút súng bắn người 3 phát rồi bỏ trốn, nạn nhân nguy kịch.




(FB Vũ Đình Đạt) - Anh tôi tên Lê Minh Ngọc, trú tại số nhà 33 phố Huế, Hàng bài Hà Nội. Ngày hôm qua 16/1 lúc tối 21h có tới quán coffee trên đường Phan Bội Châu để uống nước. Trong khi đang uống nước có to tiếng với một cán bộ công an tên Cường sinh năm 1980 công an kinh tế quận Tây Hồ. Sau đó cán bộ công an rút súng và hành xử như côn đồ. Đuổi đánh và bắn 3 phát đạn vào người anh trai tôi. Hiện tại anh trai tôi vẫn trong cơn nguy kịch. Cán bộ công an tên Cường bỏ trốn khỏi hiện trường xảy ra sự việc. Ngày hôm nay một số mặt báo đã đưa tin nhưng chưa có thông tin chính thức đề cập tới cán bộ công an đã bắn anh trai tôi . MONG MỌI NGƯỜI CHIA SẺ ĐỂ LẤY LẠI CÔNG BẰNG CHO A TRAI TÔI .
DƯỚI ĐÂY LÀ HÌNH ẢNH CÁN BỘ ĐÃ BẮN ANH TRAI TÔI HÀNH XỬ NHƯ CÔN ĐỒ ( mặc áo sơ mi trắng ). VÀ HÌNH ẢNH ANH TÔI KHI MỚI NHẬP VIỆN CẤP CỨU .
------------------------------------------------------------------------------
MỌI NGƯỜI CHIA SẺ ĐỂ LẤY LẠI CÔNG BẰNG CHO ANH TRAI TÔI.

Là người Việt Nam, vì sao không được phép quên ngày này, 19.1.1974?

ảnh internet


19.1.1974-19.1.2017. 
Là người Việt Nam, vì sao không được phép quên ngày này, 19.1.1974? (và tất nhiên, vô số ngày tháng đau buồn khác nữa chỉ tính riêng trong thế kỷ XX và XXI) 
Bởi vì đó là một trong những ngày chúng ta nhìn thấy rõ ràng nhất bi kịch của Việt Nam. Bi kịch của một nước nhỏ, chỉ là một con cờ trên bàn cờ chính trị quốc tế được chơi bởi những cường quốc. 
75 người con Việt đã ngã xuống không phải vì họ không đủ dũng cảm, không phải vì Tổng thống của họ hèn nhát trước quân thù mà đau hơn là do không đủ sức địch lại với lũ xâm lược. 
Chúng ta thấy sự phản bội của nước lớn đối với một nước nhỏ đồng minh đang ở vào những ngày tháng khó khăn nhất. 
Và phía bên kia, chúng ta thấy gì? Là sự ngu muội, đặt những mối quan hệ hữu nghị, hàm chất mang ơn nước khác lớn hơn lợi ích dân tộc, lớn hơn lãnh thổ. Sự im lặng đồng lõa với lũ cướp nước. Thậm chí có những kẻ mù quáng đến mức tin rằng để Trung Quốc chiếm Hoàng Sa còn tốt hơn nằm trong tay bọn “ngụy”, rằng Trung Quốc với “ta” là anh em, họ có giữ thì rồi cũng sẽ trả lại cho “ta” thôi.
Nhiều năm sau sự kiện Hoàng Sa, chúng ta thấy gì? Sự thâm độc, mưu mô tính trước cả vài trăm năm của Bắc Kinh. Từ một quốc gia không có chút chân đứng nào trên biển Đông, Hoàng Sa đã là bàn đạp của Trung Cộng để bây giờ họ gần như có tất cả, biển Đông đã trở thành ao nhà của họ, VN hoàn toàn nằm trong vòng khống chế của các căn cứ quân sự, tàu ngầm… được xây dựng trên Hoàng Sa, một phần Trường Sa và các đảo nhân tạo của Trung Cộng.
Nhiều năm sau sự kiện Hoàng Sa, chúng ta thấy gì? Chúng ta đã mất Hoàng Sa và càng ngày hy vọng lấy lại càng trở nên xa xôi.
Nhiều năm sau sự kiện Hoàng Sa, chúng ta thấy gì? Rằng hòa hợp hòa giải chỉ là câu nói đầu môi chót lưỡi của nhà cầm quyền VN. Và sẽ còn lâu lắm nữa, vẫn là như thế. Nhưng giữa dân chúng với nhau thì theo thời gian ai chính danh ai tà ngụy, ai mới thực là quân bán nước, ai mới thực là tội đồ của dân tộc…dần dần đã sáng tỏ,
Nhớ ngày 19.1.1974, để thấm thía thân phận của một nước nhỏ. Để hiểu rằng đừng bao giờ trông chờ vào bất cứ thế lực nào, quốc gia nào khác. Không ai có thể xoay chuyển số phận VN, không ai có thể lật qua một trang sử khác tốt đẹp hơn, không ai có thể rửa nỗi đau nỗi nhục hay tạo nên niềm tự hào là người VN, ngoài chính người VN!

Song Chi

CỜ ĐỎ CỜ VÀNG


Hơn 40 năm sau khi chiến tranh kết thúc, người Việt trong và ngoài nước, phe này phe kia vẫn tiếp tục tranh cãi nhau về màu cờ. Điều đó có một phần nguyên nhân từ đảng và nhà nước cộng sản, khi chính họ không hề có những động thái hòa giải hòa hợp thật sự, khi chính họ vẫn tiếp tục rêu rao, bôi bác về chế độ VNCH, về lá cờ Vàng.
Kể cũng lạ (hay thật ra, chẳng lạ chút nào) cho một nhà cầm quyền, một đảng cầm quyền khi chỉ trong một thời gian ngắn họ có thể quay lại bắt tay với kẻ thù phương Bắc ngay, bất chấp những mưu mô thâm độc của kẻ thù và cái giá phải trả trong quá khứ, hiện tại lẫn tương lai. Họ cũng có thể bắt tay với «thực dân Pháp», «đế quốc Mỹ» nhưng riêng với những người đồng bào khác ý thức hệ của họ, riêng với chế độ VNCH là họ vẫn tiếp tục căm thù, bôi nhọ.
Còn đối với người dân?
Có những người không thích cờ Vàng, nhất là những người sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, bị chế độ cộng sản nhồi sọ nhiều năm, hay những người sinh ra và lớn lên sau chiến tranh không hiểu gì về chế độ VNCH, cảm thấy xa lạ với lá cờ Vàng. Những điều đó tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng còn cờ Đỏ, không một ai có hiểu biết, hoặc có tinh thần đấu tranh chống độc tài, chống chế độ cộng sản và mong muốn một thể chế tốt đẹp hơn, một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước, dân tộc lại có thể yêu thích cờ đỏ sao vàng. Ngược lại, nếu đã lên tiếng đấu tranh vì tự do, dân chủ, hay ngay cả chỉ đấu tranh cho nhân quyền thôi mà lại chấp nhận, thậm chí vẫn còn trân trọng lá cờ đỏ sao vàng thì hoặc là rất thiếu kiến thức về lịch sử VN và thế giới, hoặc là đấu tranh kiểu nửa vời, “giả cầy”.
Tại sao nói như vậy? Bởi vì đó là lá cờ của đảng cộng sản VN, một đảng phái chính trị đã gây ra quá nhiều tội ác với đất nước, với dân tộc. Một đảng chính trị đi theo mô hình độc tài toàn trị, chống lại mọi giá trị tự do, dân chủ, chà đạp lên nhân quyền, đàn áp nhân dân, đàn áp tôn giáo cho tới mọi tiếng nói phản biện ôn hòa nhất.
Sau hơn 7 thập kỷ độc quyền lãnh đạo ở miền Bắc và hơn 4 thập kỷ lãnh đạo trên toàn đất nước, đảng cộng sản không thể chối bỏ vai trò, trách nhiệm duy nhất trong việc đưa đất nước này, dân tộc này đến tình trạng lạc hậu, thua kém rất nhiều nước khác trên thế giới và các nước trong khu vực về mọi mặt. Tàn phá về kinh tế, giáo dục, đạo đức xã hội, những phẩm chất tốt đẹp của con người, hủy hoại môi trường, đẩy đại đa số nhân dân vẫn còn sống trong cảnh cực khổ, chạy ăn từng bữa, và không có bất cứ một quyền tự do, dân chủ nào, không có bất cứ một tiếng nói, vai trò nào đối với đất nước.
Và số liệu người VN chết dưới chế độ cộng sản, chết bởi bàn tay của đảng cộng sản, tính cà mấy cuộc chiến tranh và nhiều chính sách sai lầm khác là không thể dưới 5 triệu. Một con số đã đủ kinh hoàng chưa nếu chúng ta biết rằng nhiều quốc gia trên thế giới dân số của họ chỉ có 5 triệu người mà thôi.
Quan trọng nhất, đảng cộng sản là một đảng bán nước theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đất nước này từ đất liền, hải đảo, biển cả đã mất mát những gì, thu hẹp đi bao nhiêu kể từ khi đảng cộng sản cầm quyền và VN hiện tại bị lún sâu trong vòng kiềm tỏa, khống chế của Trung Cộng, trở thành “chư hầu” của Bắc Kinh.
Một đảng phái có quá nhiều tội ác với nước với dân như vậy thì không thể được vinh danh và lá cở đỏ sao vàng của đảng cộng sản cũng vậy.
Đừng lẫn lộn lá cờ của một đảng phái chính trị với lá cờ hay hình ảnh của Tổ Quốc. Lịch sử của Tổ Quốc VN thì có hơn 4000 nghìn năm nay, nhưng lịch sử của đảng cộng sản thì chỉ mới chính thức tính từ năm 1930 mà thôi.
Hãy nhìn sang tất cả các nước XHCN cũ kể cả Liên Xô, khi đảng cộng sản sụp đổ, có quốc gia nào lấy lại lá cờ của đảng cộng sản hay không, hay là thậm chí ở một số quốc gia trên thé giới, những hình ảnh, biểu tượng như búa liềm, sao vàng, màu cờ máu còn bị cấm xuất hiện, quảng bá, giống như biểu tượng chữ thập ngoặc của chủ nghĩa phát xít?
Rồi đây, chế độ cộng sản sẽ sụp đổ, chọn lá cờ gì sẽ tùy thuộc vào cuộc trưng cầu dân ý, tùy thuộc vào nhân dân VN. Nhưng chắc chắn lá cở đỏ sao vàng sẽ phải biến mất, không có chỗ trong tương lai, trên đất nước này.
Trong lúc chờ đợi, thay vì ném đá, nhục mạ lẫn nhau, có lẽ tốt hơn những ai còn chưa hiểu biết, còn binh vực cờ Đỏ hay còn mơ hồ, nhầm lần về lịch sử, hãy chịu khó đi học lại về lịch sử một cách đúng đắn để có một cái nhìn khách quan hơn về màu cờ, ý nghĩa, hoàn cảnh ra đời của những lá cờ trước khi phát ngôn một cách hàm hồ.
Còn những ai yêu quý cờ Vàng cũng đừng nên ép buộc người khác phải yêu màu cờ của mình, hãy tìm cách giải thích, đưa dẫn chứng, tài liệu, lập luận chứng minh cho người ta hiểu, nếu người ta vẫn không hiều thì thôi, hồn ai nấy giữ vậy. Hãy tập trung đấu tranh vì một tương lai tốt đẹp hơn cho VN, tập trung đấu tranh giành lại đất nước từ tay đảng cộng sản bán nước đã, trước khi VN mất hẳn vao tay Trung Cộng. Khi đã giành lại được đất nước, chúng ta sẽ nói chuyện màu cờ sau.

Song Chi

THẤY GÌ QUA HÌNH ẢNH NGƯỜI LÍNH HẢI QUÂN CHẾT KHÔNG RÕ RÀNG?


Em là một đoàn viên ưu tú trong một một gia đình luôn làm tròn nghĩa vụ công dân. Qua lá đơn kêu cứu ấy, chúng ta có thể thấy một điều rằng em có thể viện đủ lý do để khước từ việc đi lính nếu em muốn vì em đang đi học và anh trai cũng đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Nhưng thay vì tìm đủ mọi cách chạy vạy, trốn tránh, em tự nguyện tham gia quân đội rèn luyện mình.
Lớp thanh niên trẻ thời nay nếu không phải chơi bời ham mê tệ nạn thì cũng chẳng có đứa nào muốn rời xa gia đình để đến những nơi xa xôi ngàn dặm. Tôi tin vào ham muốn phấn đấu của người thanh niên qua những gì mà gia đình em trình bày trong thư kêu cứu.
Có thể khi đọc thấy sự việc này, nhiều người sẽ lên án việc em muốn vào đảng. Không thiếu những cái nhìn ác cảm với ý muốn của em, ngòai sự cảm thông, thương cảm cho cái chết không rõ ràng của người lính trẻ này.
Tôi nhớ ngày còn đi học, được vào đội vào đoàn là vinh dự của đám học trò chúng tôi. Lúc đó có biết gì đâu, chỉ hiểu là đứa nào chăm ngoan, học từ khá giỏi, hạnh kiểm tốt mới được kết nạp đoàn. Còn lại mấy đứa hư hỏng, học dốt mới không được trở thành đoàn viên. Sau này là đoàn viên mới được vào đảng, vào đảng mới có cơ hội làm nhà nước, có cơ hội thăng tiến và làm ra tiền. Chẳng có đứa nào trong đám học trò chúng tôi tha thiết với cái triết học và lý tưởng Cộng Sản được dạy vào mỗi giờ giáo dục công dân. Nó chán ngắt và gây buồn ngủ rất nhiều. Hai chục năm đầu đời tôi chẳng biết cái gì gọi là đa đảng, tôi cũng như thế hệ của chúng tôi chỉ được dạy rằng đảng đã đưa đất nước đến thống nhất, giải phóng dân tộc và chúng tôi chỉ được vinh danh một đảng duy nhất là đảng cộng sản. Vậy đó, nhiều thế hệ sau này cũng như vậy, chúng tôi phấn đấu vào đảng vì tương lai và lợi ích của bản thân chứ không nghĩ sẽ phục vụ ai khác dù có nghe đến mòn tai rằng đảng được sinh ra là để phục vụ nhân dân bởi chúng tôi đã được định hướng như vậy ngay từ khi còn đi học.
Tôi thử hỏi, có ai mà không muốn cuộc đời mình thăng tiến. Ở vị trí của em Đức, một đứa trẻ được nuôi dạy trong môi trường XHCN, được giáo dục định hướng một chiều, chưa từng bước đi ra khỏi mảnh đất hình chữ S, em là đoàn viên, em muốn vào đảng rồi bị chết một cách bất minh thì đáng trách hay đáng thương?
Lại nói về việc em đòi gia đình chấp thuận cho đi lính, tôi thấy được nhiệt huyết của một người trẻ nơi em. Dù thế hệ chúng tôi không hiểu gì về chủ nghĩa cộng sản nhưng chúng tôi lại đặc biệt tự hào về những chiến công của người lính cộng sản và những chiến thắng đã đi vào lịch sử ngàn năm mà chúng tôi được nhồi vào trí óc khi ngồi trên ghế nhà trường. Thành công duy nhất trong nền giáo dục XHCN là tạo lên sự ảo tưởng về sức mạnh cho thế hệ trẻ. Từ đó hình ảnh người lính trở nên thơ mộng và lý tưởng trong lòng nhiều thế hệ sinh viên. Bố em cũng từng là người lính và còn là một thương binh hạng 3/4, tôi nghĩ đó cũng là một trong những lý do thúc đẩy em lựa chọn tham gia nghĩa vụ quân sự, rời xa gia đình thay vì học tiếp lên.
Nhưng thực tế XHCN không giống như trong mộng tưởng mà nó tuyên truyền. Quân đội bây giờ lao vào làm kinh tế thay vì rèn luyện kỷ cương quân ngũ. Chính vì vậy mà ngày hôm nay bố mẹ em phải đội gió mưa kêu cầu công lý cho em trong nước mắt. Người thân của em không thể chấp nhận một cái kết phi lý rằng em đã dùng súng tự bắn vào ngực tự tử khi thân thể em còn đầy thương tích và tuổi đời em còn ngập trong niềm mơ ước.
Tôi đang nghĩ về cảm giác của những người cộng sản, của những người còn đang vẽ vời thiên đường trên xứ sở cộng sản khi họ biết về sự ra đi đột ngột của em với những khuất tất không bao giờ được làm rõ. Tôi từng nghe một vài người cộng sản nói về sự thay đổi, họ cũng biết đất nước này sẽ phải khác đi. Nhưng họ không dám lên tiếng cho sự đổi thay, họ cũng không đủ can đảm xin ra khỏi đảng. Họ sợ, sợ mất quyền lợi chỉ là một phần, họ nói sợ nhất là đất nước rơi vào bạo loạn, họ bị những người đang căm thù cộng sản trả thù và làm hại vì họ từng trong đảng. Tôi không biết nỗi lo sợ ấy là thực tâm hay chỉ là biện minh cho sự yếu đuối. Tôi cũng không biết khi sự thay đổi diễn ra những người cộng sản sẽ ra sao. Nhưng nhìn về lịch sử, từ những cuộc cải cách ruộng đất, Nhân văn - Giai phẩm, chủ nghĩa xét lại và ngày hôm nay là cái chết không rõ ràng của người lính kia tôi chắc chắn rằng dù họ có là người cộng sản, có là đảng viên, có cống hiến cả cuộc đời mình cho lý tưởng ấy thì họ cũng không thể đảm bảo cho bản thân và gia đình họ một cuộc sống an toàn và yên ổn trong thời kỳ XHCN, chưa nói đến việc họ còn có thể trở thành vật hy sinh, những con tốt thí để bảo toàn lợi ích của đảng.

Trịnh Kim Tiến

CẨN THẬN "THỊT XƯƠNG BỘT" LÀM TỪ THỊT NGƯỜI.

(*) Hình ảnh chỉ mang tính minh họa

Thùy Trang nghe tin Trung Quốc đang chuyển vào VN một số lượng lớn "Thịt xương bột". Đây là loại bột được giới thiệu xấy nhiễn từ xương và thịt của bò, heo, gà v.v với bao bì nhãn hiệu từ các nước khác.
Loại bột này bán rất nhiều ở VN. Nội trợ mua về để ướp gia vị, nấu canh, phở cho nhanh.
Theo nguồn tin thì số lượng người chết ở TQ được tuồng ra ngoài để xây thịt bán cho VN và các nước Châu Phi với lợi nhuận rất cao.
Dĩ nhiên là tin loại này rất khó để kiểm chứng nhưng cần phải thông báo cho quí cô chú bác, và các bạn được rõ để đề phòng.
(*) Biết trước để đề phòng còn hơn là không.

Thuy Trang Nguyen


Đi Viếng Nghĩa Trang VNCH, LS Lê Công Định Và Một Số Người Đi Cùng Bị Công An và An Ninh Cộng Sản Câu Lưu



Chúng tôi đang bị công an và an ninh bao vây tại Nghĩa trang VNCH tại Bình Dương.
Sau khi đến viếng, chúng tôi đang bị ngăn cản không cho ra về.
Cập nhật lúc 11:41: Mọi người vẫn đang ngồi trong xe, bên ngoài công an vây quanh, cửa vẫn đóng không cho xe đi ra.
Chúng tôi được thả ra lúc 12g15 sau khi bị câu lưu trái pháp luật gần hai giờ đồng hồ.
7 người đang trên đường về Sài Gòn. Đến nơi an toàn hay không còn chưa biết vì côn đồ nhà nước có thể chặn đường bất cứ lúc nào.

Lê Công Định


Trên heo dưới heo, tất cả là heo ha! ha!

Thường vào ngày cận tết như vầy, heo được tiêu thụ mạnh đẩy giá tăng theo. Nhưng năm nay heo hơi rớt thê thảm, xuống mức thấp nhất trong 10 năm qua. Nguy cơ nhìu người chăn nuôi phải đóng cửa hàng loạt trang trại và ôm núi nợ!
Anh Quang, chủ một trang trại heo ở Đồng Nai đang nuôi hơn 2.000 con sắp xuất chuồng, nhưng giá heo hiện chỉ còn 30.000 đồng/kg trong khi chi phí chăn nuôi lên đến 42.000 đồng/kg. Nếu bán cả đàn cận tết thì lỗ hơn 2 tỉ.
Trước đây, Trung Quốc tăng cường tiêu thụ heo trọng lượng lớn, chuộng mỡ nhiều kéo theo hàng loạt trang trại trong nước tăng đàn, nuôi heo vượt trọng lượng xuất chuồng. Thế nhưng, sau khi thương lái Trung Quốc đột ngột ngưng mua, giá loại heo cỡ lớn rớt mạnh vì thị trường trong nước ít tiêu thụ heo nhiều mỡ. Nghe bài này quen hông!?
Một số chuyên gia & doanh nghiệp đề xuất giải pháp thu mua tạm trữ thịt heo cấp đông nhằm kéo giá nhích lên. Đây không phải lần đầu tiên thị trường heo hơi Việt Nam lên xuống bấp bênh, nhưng thực sự là lần biến động dữ dội nhất!
Nhiều trang trại đang khẩn thiết kêu giải cứu đàn heo!
- Vậy chẳng lẽ tết này nhà nhà có các thể loại: Heo kho tàu, Sườn xào chua ngọt, Heo rim mật ong, Heo kho dừa, Heo luộc, Heo ba rọi nướng, Thịt bằm đúc trứng, Giò heo hầm măng, Chân giò muối, Heo quay, Heo nướng riềng, Heo giả cầy, Heo chiên ngũ vị..., trên heo dưới heo, tất cả là heo ha! ha!

Lê Nguyễn Hương Trà

Get paid to share your links!