Tuesday, September 4, 2018

TÀN NHẪN...


"Không hiểu trong lịch sử nước nhà, đã có một giai cấp thống trị nào chẳng những bất tài mà còn tàn nhẫn với người dân như hiện nay. 
Tìm hoài trong cổ sử mà chưa thấy. 
Tạm thời có thể nói đảng viên là giai cấp tàn nhẫn nhất với người dân trong lịch sử Việt Nam?"

BS Ngọc

Tôi không có dịp đi nước ngoài nhiều, nên không biết ở ngoài người ta có hệ thống chăm sóc sức khỏe cho lãnh đạo hay không. 
Nhưng nhìn từ góc độ y đức tôi thấy chuyện dành ra một tài khoản và ban bệ chỉ để lo chuyện sức khỏe cho lãnh đạo thật là vô minh.

Thời còn làm trong bệnh viện nhà nước tôi chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. 
Thường dân không có thuốc phải nằm chờ chết. 
Cán bộ cao cấp thì được lệnh mua thuốc ngoại, giá bao nhiêu cũng được duyệt. Thường dân nằm la liệt hành lang bệnh viện. 
Cán bộ nằm phòng có máy lạnh. 
Đó là thời 79-85. 
Nhưng thời nay cũng chẳng có gì khác. 
Cũng như giữa giàu và nghèo, khoảng cách giữa dân và quan càng ngày càng lớn. 
Quan thì giàu, dân thì nghèo.

Người ta nói một chuyện làm một chuyện khác. 
Nói xóa bỏ giai cấp, nhưng lại tạo nên một giai cấp ăn trên ngồi trước. 
Nói là đầy tờ nhân dân, 
nhưng trong thực tế là cha mẹ nhân dân. 
Ngôn ngữ dưới thời XHCNVN không còn ý nghĩa thật của nó nữa.

Sài Gòn có bệnh viện Thống Nhất dành cho lãnh đạo. Nhưng ít ai biết rằng bất cứ tỉnh nào cũng có một khu trong bệnh viện chỉ dành cho lãnh đạo. 
Phải bao nhiêu tuổi đảng mới được nằm ở các khu đặc trị đó. Tôi không có vinh dự điều trị cho các vị lãnh đạo vì tôi đoán lý lịch của mình không “sạch” mấy (do học y thời trước 75). Nhưng tôi được biết đồng nghiệp điều trị cho các lãnh đạo than trời lắm. 
Họ nói các vị lãnh đạo coi bác sĩ chẳng ra gì, đối xử với bác sĩ như là cấp trên và cấp dưới. Chán lắm. Bực tức lắm. 
Nhưng nhiệm vụ và y đức thì phải làm, chứ chẳng ai ham làm trong các khu đặc trị cho lãnh đạo cả.

Thật ra, mấy khu đặc trị là những khu nguy hiểm trong bệnh viện. 
Dù trang bị tốt hơn các khu khác, nhưng tử vong vẫn cao trong mấy khu đặc trị. 
Lý do đơn giản là bác sĩ chẳng dám quyết định gì cả. 
Cái gì cũng hỏi cấp trên. 
Có lẽ nhiều người không biết, nhưng có ca phải hỏi ý kiến … cấp ủy. 
Không có hệ thống y khoa nước nào quái đản như nước ta, bác sĩ xin ý kiến cấp ủy để điều trị! 
Có cụ bị để nằm cho đến chết vì chẳng ai dám quyết định, 
ai cũng sợ trách nhiệm. 

Có lần tôi tham dự hội chẩn về một trường hợp và bị ám ảnh lâu dài về hệ thống y tế dưới thời XHCN. 
Ông cụ không phải là cán bộ cao cấp, nhưng là bố của một ông thứ trưởng, nên cũng được nằm khu dành cho lãnh đạo. Ông cụ bị cao huyết áp và tiểu đường, bệnh rất hay gặp. Người ta hội chẩn mãi, xin ý kiến mãi, thậm chí ông thứ trưởng bay vào Sài Gòn thăm bố. Chẳng ai dám làm gì! 
Ba tuần sau, ông cụ qua đời. Chính cái hệ thống phân biệt đối xử và giai cấp làm cho ông cụ chết.

Chính cái hệ thống đó đang giết người dân nữa. 
Đọc blog thấy có tin Thanh Hóa “đầu tư xây dựng trụ sở Ban Bảo vệ – Chăm sóc sức khỏe cán bộ tỉnh Thanh Hóa“. Có cái gì ghê tởm ở đây. 
Chúng ta biết rằng người dân Thanh Hóa đang đói. 
Gần 250.000 người đói. 
Vậy mà người ta thản nhiên xây tập trung tiền bạc vào việc chăm sóc sức khỏe cán bộ!

Thử nhìn qua hai hình dưới đây để thấy bản chất của chế độ:

Đâu chỉ Thanh Hóa mới lo chăm sóc sức khỏe cán bộ. Trung ương cũng thế. 
Chẳng những huy động, mà còn huy động toàn hệ thống. Thử đọc bản tin Huy động sức mạnh của toàn hệ thống trong công tác bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ thì biết người ta muốn gì. 
Đọc bản tin đó gần chục lần tôi vẫn không giải thích được tại sao người ta lại vô cảm, 
ngạo mạn, ngang nhiên, 
trắng trợn như thế.

Trong khi bệnh viện các cấp quá tải, trong khi hai ba bệnh nhân phải nằm chung giường, trong khi bệnh nhân nằm ghế bố la liệt ngoài hành lang, 
mà có một giai cấp ngang nhiên huy động toàn hệ thống để chăm sóc cho một nhúm cán bộ đảng viên. 
Họ xem bệnh viện, bác sĩ, y tá, chuyên gia như là tài sản của riêng họ, muốn làm gì thì làm. Không hiểu trong lịch sử nước nhà, đã có một giai cấp thống trị nào chẳng những bất tài mà còn tàn nhẫn với người dân như hiện nay. 
Tìm hoài trong cổ sử mà chưa thấy. 
Tạm thời có thể nói đảng viên là giai cấp tàn nhẫn nhất với người dân trong lịch sử Việt Nam?

BS N.
http://bsngoc.wordpress.com/2011/05/18/tan-nh%E1%BA%ABn/
DienDanCTM

Viết cho đồng bào tôi !



03.09.2018
Dù ngày hôm qua chúng ta đã không thể tập hợp, vì nhà cầm quyền đã quyết tâm dập tắt mọi sự tập trung ôn hòa bằng cách triển khai một lực lượng an ninh trấn áp khổng lồ, nhưng tấm lòng của chúng ta dành cho Tổ Quốc thân yêu vẫn còn đó !

Dù ngày hôm qua chúng ta không nhìn thấy những bước chân bất khuất và kiêu hãnh trong khí thế hào hùng của ngày 10/06 lịch sử vừa rồi nhưng bạo lực, dùi cui và kể cả nhà tù cũng sẽ không bao giờ dập tắt được những ngọn lửa yêu nước vẫn luôn cháy âm ỉ trong trái tim những người con đất Việt !

Dù ngày hôm qua không có một cuộc tập trung nào có thể diễn ra mặc cho bao nhiêu người trong chúng ta đã khát khao và mong chờ nhưng đối với những người yêu Tự Do và Chính Nghĩa thì chúng ta đã không thua trong trận chiến này !

Chính hình ảnh của lực lượng an ninh dày đặc đằng đằng sát khí, được trang bị đến tận răng, trong không khí căng thẳng bao trùm với những hàng rào kẽm gai để chào mừng ngày đất nước có được độc lập, tự do đã tự nó tố cáo với thế giới rằng Việt Nam có thật sự độc lập và có thật sự được tự do sau 73 năm cai trị của triều đại cộng sản hay không !

Chúng ta có thể buồn vì những tiếng nói Tự Do đã không thể cất lên nhưng chúng ta không nên tuyệt vọng ! Hình ảnh hào hùng và đầy khí thế của ngày 10/06/2018 vừa rồi đã cho ta thấy được tiếng nói thật sự của lòng dân và phải được coi là động lực, là một cánh cửa để giúp chúng ta bước sang một giai đoạn khác của cuộc tranh đấu. Chúng ta vì thế đừng chỉ ngoái nhìn những khoảnh khắc đẹp đẽ đó để rồi cứ mang ánh hào quang ấy mà tiếc nuối cho sự "xám xịt" của ngày hôm nay !

Hãy cứ nhìn thẳng về phía trước và cùng nhau bước đi vì dòng chảy tự nhiên của thời đại vẫn đang tiếp tục di chuyển! Mỗi bước đi tích cực của chúng ta sẽ tạo ra năng lượng góp phần vào sự vận hành hiệu quả của dòng chảy đó. Trên thực tế, thế giới và vũ trụ của vạn vật vẫn luôn vận động bất kể tâm lý của chúng ta thế nào, chấp nhận đi tiếp hay bỏ cuộc. Tuy nhiên, sẽ không có một lý do nào có thể biện hộ cho việc tự chúng ta lại biến mình thành vật cản của dòng chảy thời đại khi chúng ta luôn mang trong mình những khát khao, mơ ước về sự thay đổi.

Có nhiều anh chị em của chúng ta đã bị bắt đi. Sẽ có nhiều anh chị em của chúng ta còn bị đàn áp và phải chịu chung số phận tù đày với những người anh chị em khác đã và vẫn đang còn bị giam cầm nơi lao tù cộng sản. Chúng ta xót thương và cầu nguyện cho họ mỗi khi chúng ta nghĩ đến họ. Nhưng thay vì chỉ cầu nguyện, hãy cùng nhau bước ra bên ngoài để chung tay lấy đau thương mà anh chị em chúng ta đang phải gánh chịu thành vũ khí đấu tranh để giúp cho chúng ta tìm lại được tự do không những cho dân tộc, cho các anh chị em của chúng ta mà còn cho chính con cháu của chúng ta sau này !

Hôm nay là ngày thứ 21 anh Trần Huỳnh Duy Thức tuyệt thực. Anh đang dùng chính sinh mạng, tài sản duy nhất cuối cùng của anh nơi ngục tù tăm tối, để đòi Công Lý và Thượng Tôn Pháp Luật cho chính chúng ta. Dẫu biết rằng cộng sản độc tài sẽ thà hy sinh tính mạng của anh Thức còn hơn là để mất chế độ, nhưng anh Thức vẫn sẵn sàng chấp nhận tất cả để được sống đến cùng với lý tưởng của chính mình và cũng là sứ mệnh lịch sử mà cá nhân anh tự thấy phải có trách nhiệm gánh vác cho dân tộc này.

Anh Thức và các anh chị em đang phải chịu giam cầm và chịu những đòn trả đũa trực tiếp của nhà cầm quyền mỗi ngày đã không chịu khuất phục trước độc tài thì có lẽ gì chúng ta lại chấp nhận buông xuôi khi bản thân mỗi người vẫn còn đang là những tù nhân dự bị trong nhà tù lớn của chế độ ?

Chẳng phải ngẫu nhiên mà các nước phát triển đã lấy Tự Do, Dân Chủ, Nhân Bản và Quyền Con Người làm thước đo chuẩn mực của thế giới văn minh tiến bộ. Không có một giá trị quý giá cao đẹp nào của loài người là tự nhiên mà có. Nó chính là kết quả của cả một quá trình hy sinh, đấu tranh, xây dựng và gìn giữ không ngừng nghỉ của biết bao thế hệ !

Dù nhà cầm quyền CSVN đã cố gắng bẻ lái con tàu dân tộc đi ngược lại với lộ trình tự nhiên thì trách nhiệm của chúng ta là phải điều chỉnh hướng lái, thậm chí dành lại quyền cầm lái thay vì chấp nhận chờ chết khi vách núi đá đã hiện ra sừng sững trước mắt...

Đừng tuyệt vọng, đồng bào tôi ơi, khi một phút cũng có thể làm thay đổi cục diện của lịch sử ! Điều quan trọng hơn tất cả là chúng ta sẽ luôn có thể ngẩng cao đầu vì đã được sống và cống hiến trong những thời khắc của lịch sử khi dân tộc đang cần chúng ta nhất ! Love you, all ! ❤️
-------
Cảm ơn anh Kiet le Van đã chia sẻ hình ảnh này. Hồng Ly xin lỗi vì không nhớ tên người đã chế tác nhưng xin cảm ơn tác giả thật nhiều !

Võ Hồng Ly

         

ĐÊM CHỜ SÁNG .


Trương Hùng Thái.

* Viết gởi TNLT Trần Huỳnh Duy Thức.
Lúc này bên ngoài trời mưa
Có gió bấc thổi vào se se lạnh
Bóng đêm ập xuống như khúc dạo đầu
Cảm xúc nôn nao
Nghĩ về những mảnh đời lang thang trên phố vắng .
Không chốn nương thân
Cái rét và cơn đói cồn cào cho hết 🌃đêm tàn.
Sự giận dữ của thiên nhiên đã kéo theo cơn lũ
Cuốn trôi những dòng người lam lũ
Tôi không thể ngủ
Nhớ về anh
Nghĩ về anh
Trần Huỳnh Duy Thức .
Chắc anh đang thức
Vẫn hít thở để kéo dài sự sống đón ngày mai.
Dù đã ba tuần anh tuyệt thực.
Không chỉ đòi công lý cho riêng ai
Mà cho cả tương lai
Một Việt Nam mới
Cũng là khát khao của cả Dân tộc đang vươn tới .
Việt Nam tự do
Người dân hạnh phúc ấm no .
Tôi biết anh đã thấy viễn tượng Việt Nam.
Bọn tham tàn
Sẽ không có chỗ dung thân
Sự dối trá
Sẽ phải trả giá
Cho sự thật lên ngôi .
Niềm tin bên cuộc đời
Đã cho anh sức mạnh
Để chiến thắng
Không ai
Và không sự giam cầm nào làm anh run sợ
Kẻ sợ hãi chính là những người cầm tù anh
Tôi biết trong giấc ngủ họ nghiến răng .
Nỗi sợ hãi theo họ từng phút từng giây.
Họ mới là người đáng thương
Chỉ vì miếng cơm manh áo
Họ phải nói láo.
Anh Trần Huỳnh Duy Thức
Tôi biết anh luôn tỉnh thức.
Vạch con đường
Cho tương lai
Con đường
Việt Nam .
Sài Gòn 🌃 đêm mưa 03.09.2018.


tht.

"Yêu Cầu Thả Gấp Thanh Sang!"


03.09.2018
17h00 : "Yêu Cầu Thả Gấp Thanh Sang!"
Cả nhà ơi,
Anh Hung Tran vừa mới đưa tin, em Thanh Sang từ Dak Lak xuống Sài Gòn chăm sóc cha bị bệnh nặng đang nằm ở viện. Để có tiền nuôi cha, em Thanh Sang đi bán thêm mật ong. Công an đã bắt em Sang sáng hôm qua, mùng 02/09, khi em đang ngồi một mình tại quán Cafe "Gió và Nước" tại khu vực Hiệp Bình Chánh, thuộc quận Thủ Đức. Hiện tại, cha của em Sang vẫn đang ốm nặng và nằm một mình trong viện không có ai chăm, cũng không có tiền chữa trị.
Em Thanh Sang đã mượn xe một người quen đi giao mật ong cho khách. Bây giờ công an gọi cho người quen đó và tố cáo Sang nằm trong một tổ chức ăn cướp ?!
Yêu cầu nhà cầm quyền thả em Sang gấp để em có thể tiếp tục chăm sóc cha mình. Nếu em Sang có vấn đề gì và việc bắt giữ em trái phép làm tổn hại đến sức khỏe của cha em thì trách nhiệm sẽ hoàn toàn là do công an phường Hiệp Bình Chánh, quận Thủ Đức phải gánh chịu.
Xin cả nhà vui lòng chia sẻ thông tin và quan tâm đến trường hợp của em Thanh Sang.
FB Võ Hồng Ly

        

Get paid to share your links!