Sunday, November 19, 2017

LIỆU LÃNH ĐẠO ĐẢNG CS CÓ DÁM TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI CỦA EM GÁI NÀY???

Lần này cô Lynn Nguyen nói về tâm thư gởi lãnh đạo CSVN, yêu cầu giải thích những thắc mắc của người trẻ về vấn nạn của đất nước.
Tại sao sau hơn 42 năm đất nước về một mối mà người Việt vẫn tìm đường bỏ nước ra đi với nhiều hình thức khác nhau như xuất khẩu lao động, du học không quay về, lấy chồng nước ngoài bất chấp những gì chờ đợi mình trên đất lạ quê người?
Tại sao 42 năm hòa bình nạn tham nhũng, cướp đất tràn lan? Đất nưóc ngày càng cạn kiệt, phát triển thua cả Lào và Campuchia?
Còn nhiều và rất nhiều thắc mắc nữa...Nhưng có lãnh đạo nào sẽ giải thích những thắc mắc trên cho lớp trẻ không?
Có lẽ cô Lynn Nguyen nêu lên những thắc mắc để cảnh tỉnh các bạn cùng trang lứa mà thôi. Chứ nếu các lãnh đạo quan tâm tới những thắc mắc trên thì có lẽ đất nước đã không như ngày hôm nay.
Video: Lynn Nguyen
Việt Tân

HÔM NAY TAO ĐI HỌC

ảnh chỉ mang tính minh hoạ
Hôm nay là hết những ngày lang thang bẻ me trèo sấu của bọn chúng tao, thế là lại phải quần áo để trở lại trường. Tao ghét nhất là cái khăn đỏ lúc nào cũng phải đeo trên cổ đã suốt mấy năm nay mà không đeo thì không được. Không đeo là bị kiểm điểm ngay. Mà tao biết ngay cả cái đứa đem tao ra kiểm điểm chính nó cũng chẳng ưa gì cái trò tròng cái khăn ấy vào cổ. Tao biết điều đó vì chính thằng con của nó nói với bọn tao chứ đâu. Nó là con mụ chủ nhiệm một lớp trong cái trường này. Thôi thì quàng vào cổ cho đủ lệ bộ. Nhưng lần trở lại trường năm nay tao cũng vui hơn một chút : tao có đồ chơi mới trong túi. Không phải là mấy món đồ chơi Trung quốc rẻ tiền đâu nhá, như những lần trước, mấy cái ghêm vớ vẩn chơi dăm ba ngày là hỏng mẹ nó đâu. Trong túi tao có con dế rất sịn. Mẹ tao gửi tiền từ Đài Loan về cho tao mua nó. Tao chắc mẹ tao muốn tao im mồm về chuyện mẹ tao gì gì với thằng đàn ông mẹ tao ấm ớ với nó ở Cao Hùng từ mấy năm nay. Ối giời ơi, làm gì thì làm chứ dính dáng gì với tao nữa. Tao lo được thân tao. Ông bà nội ngoại tao tháng tháng có ít tiền gửi về là vui rồi, con chị tao hát karaoke trong cái quán khu Cửa Nam son phấn kiểu sao Hàn quốc thì kệ nó. Hai năm nay nó không còn làm phiền tao nữa. Con dế mới của tao là con Samsung 7.
Tao cũng chẳng cần dấu giếm gì bố tao như trước nữa. Hồi đó, có cái gì cũng phải nói dối cái này ai cho, lấy ở đâu về... bây giờ thì khỏi. Ông ấy ngày nào cũng mang về một đống đồ mà tao thừa biết là ông ấy lấy từ Nội Bài, nơi ông ấy làm việc bốc rỡ hành lý ở phi trường. Bố tao kiếm được khá lắm : bao nhiêu là quần áo, đồ điện tử, máy móc sịn cho con nhân tình của ông ấy bán ra ngoài chợ nên tiền bạc lúc nào cũng đầy túi có tiền đi ăn uống bia rượu, gái gú ngày nào cũng như ngày nào nên mẹ tao muốn làm gì với thằng ở Cao Hùng, Đài Loan cũng được. Tao chẳng cần phải dấu giếm gì cho mẹ tao nữa. Ông bà tao nói nhiều lần với bố tao là đừng ăn cắp nữa nhưng có ăn thua gì đâu. Thế là gia đình chúng tao sống toàn bằng nghề ăn cắp hết. Mẹ tao thì ngoại tình ở Đài Loan, bố tao thì ăn cắp ở sân bay Nội Bài. Tao đâu có thua đứa nào trong trường.
Bây giờ có dế Samsung Galaxy vào phây búc vui hơn nhiều. Hồi trước tao chỉ đi coi mấy con lớn trong trường đánh nhau, xé áo của nhau nhưng nay có dế Samsung tao có thể làm cờ líp rồi úp lên phây búc cho mọi người xem, chúng nó sẽ nể tao hơn. Mấy con như con Thảo, con Hương... sẽ hết làm bộ với tao như năm ngoái, phải chiều tao ngay. Tao sẽ rủ chúng nó đi Quảng Ninh chơi rồi tìm mối bán sang Tầu là có tiền tiêu như mấy thằng trong trường đã làm từ mấy năm nay, lại có tiền đầy túi đi ăn chơi ngay.

Năm nay tao không phải lưu ban, được lên lớp mới. Ở nhà, ông bà tao cùng với bố tao, mẹ tao cũng chẳng biết gì mà cũng... éo cần gì về chuyện ấy, mà tao thì lại hoàn toàn cóc cần về chuyện lên lớp hay ở lại hay lưu ban nữa. Tao năm nay 15 tuổi rồi. Xong năm nay tao tìm mối đi lao động xuất khẩu : Hàn quốc, Nhật, Thái, Singapore... đi đâu cũng được, cứ ra khỏi cái nước này, kiếm ít tiền ăn chơi vài năm cho đỡ đỡ sầu đời là đủ rồi. Bởi thế đừng có hỏi tao về chuyện học hành trong cái năm học này.
Tao đang đứng trước cổng trường. Năm nay chúng nó treo thêm hai tấn bảng có hàng chữ "học tốt, dậy tốt" mà tao nghĩ là chẳng đứa chó nào tin vào những lời kêu gọi đó, hệt như lời kêu gọi học tốt, dậy tốt theo gương đạo đức chủ tịch Hồ Chí Minh treo trên các lớp học trong trường. Còn nhớ trong cái cờ líp có cảnh một thằng thầy bị một thằng học sinh đánh tơi tả, lên gối ngay trong lớp dưới cái biểu ngữ thê thảm tao coi mà cười gần chết. Đạo đức bác dậy mà thế thì học theo bác làm con mẹ gì. Tao thấy bây giờ chỉ cần tiền như bố tao nói. Có tiền là muốn cái éo gì cũng có. Muốn có tiến sĩ, thạc sĩ cũng có ngay. Việc éo gì phải học. Có thằng chẳng bao giờ ra khỏi nước, mà vẫn có bằng ở Mỹ, có đứa trong rừng ra vẫn xưng có bằng cử nhân luật thì tại sao tao phải mài nát cái đũng quần ở cái trường khốn nạn này.
Nhưng hôm nay tao vẫn đi học.
THƯ GỬI BẠN TA của Bùi Bảo Trúc 
Các bài viết hàng tuần của Nhà Báo Bùi Bảo Trúc trong mục Thư Gửi Bạn Ta

TỪ DOẠ TỰ THIÊU SANG ĐỐT THẺ ĐẢNG CỦA GIÀ DÂM NGUYỄN KHẮC THUỶ SAU KHI BỊ TUYÊN ÁN 3 NĂM TÙ VÌ TỘI DÂM Ô


CHUYỆN TRINH THÁM THỜI NHÀ SẢN: BỊ AN NINH CỘNG SẢN BẮT CÓC

Phần 2: Hỏi cung buổi chiều.
1h30 chiều cuộc hỏi cung lại tiếp tục, 3 an ninh (2 trung tá và 1 đại uý) được tăng cường thêm, trong đó có tên trung tá Lương Văn Công từng có mặt các buổi biểu tình. Tôi và hắn không lạ gì nhau, lần đầu tiên thấy hắn mặc sắc phục.

Trước khi vào làm việc, tôi hỏi họ:
- Tưởng buổi sáng làm việc xong rồi?
- Xong là xong thế nào, tiếp tục cho đến khi nào anh thành khẩn mới thôi nhé.
Họ đưa cho tôi giấy triệu tập lần thứ 4 và bảo tôi ký nhận. 
- Tôi không ký nhận gì hết
- Lý do?
- Nếu tôi mà ký nhận thì các anh bảo tôi tự nguyện đến làm việc. Các anh sẽ chối bỏ việc bắt cóc tôi, kiểu như vụ Trịnh Xuân Thanh ấy.
- Anh không ký nhận thì thôi, tôi không ép.
Sau đó cả 5 tên lần lượt thẩm vấn tôi. Tôi cảm tưởng như bị “đánh hội đồng". Khoảng hơn một tiếng sau tên AN nữ ra khỏi phòng.
Lúc này đầu óc tôi khá căng thẳng, phải đối đáp với 5 tên. Để
giảm bớt căng thẳng, tôi hỏi:
- Em Lưu Ly về trước rồi hả? 
- Đồng chí ấy đi công việc anh ạ.
- Tôi thích làm việc với Lưu Ly hơn với các anh.
- Vì sao?
- Trẻ đẹp duyên dáng và quyến rũ.
Tất cả cười ồ.

Ngay sau đó họ rút ra 1 tập ảnh, đưa cho tôi 1 tấm có biểu ngữ "Thuý Nga Vô Tội" tôi chụp giữa đường phố, hỏi:
- Đây có phải anh không? Nếu phải thì anh bảo phải, không thì bảo không. Trả lời tất cả các bức ảnh và ký biên bản, sau đó mời anh về.
- Tôi không trả lời và không ký gì hết.
- Anh có nhận ra người cầm biểu ngữ "Thuý Nga Vô Tội " đứng tại ngã 5 ô chợ dừa này không?
- Tôi không chối, tôi không nhận, tôi im lặng, đấy là quyền của tôi.
- Có gan làm, phải có gan phải nhận chứ!
- Tôi sợ chết, sợ đi tù, tôi nhát lắm!
- Không hiểu sao họ phong anh là “trương tráng sĩ”, chúng tôi thấy buồn cười.
- Khổ tôi có tự xưng đâu, tự họ phong đấy chứ, cũng giống như Thủ Tướng Phúc dân họ gọi là “Phúc Ngẹo” đấy, ông ấy có tự xưng đâu.
Họ nhìn tôi mỉm cười
- Chúng tôi thấy anh tham gia các cuộc biểu tình, tinh thần anh hăng lắm, mà khi làm việc với chúng tôi bản lĩnh anh quá kém!
- Chính bản thân tôi thấy đấy là điều bất thường, thế mới thú vị, chứ khai báo thành khẩn với các anh lại là điều bình thường.
- Thôi bây giờ chúng tôi không hỏi anh về các tấm ảnh nữa, chỉ hỏi anh 3 điều:
1. Anh có tham gia HAEDC không?
2. Có quen biết Trang Huỳnh đảng Việt Tân không.
3. Có tham gia hội nhóm nào không?
Kể cả anh trả lời không biết cũng được, ký biên bản rồi về. 
- Tôi đã nói với các anh, quan điểm của tôi trước sau như một, không thay đổi. Tôi có ý này với các anh: Các anh tự lập biên bản, tự ký với nhau, sau đó gửi lên toà. Khi xử toà sẽ tuyên: “Đã có đầy đủ tài liệu của CQĐT chứng minh tên Dũng phạm tội, vì vậy toà xử đúng người, đúng tội, đúng pháp luật, được nhân dân đồng tình ủng hộ". Đơn giản thế thôi có gì phức tạp đâu.
Nét mặt cau có, họ nói với tôi:
- Anh phải hiểu rằng mục đích CQĐT làm việc phải có lời khai và chữ ký của anh. Làm như anh nói thì hoá ra chúng tôi làm việc công cốc à?
- Rõ khổ, sao lại công cốc. Từ 
sáng đến giờ tôi làm việc với các anh có nhiều thú vị đấy chứ, hiểu 
nhau và vui vẻ với nhau, có to tiếng với nhau đâu. Tôi nghĩ các anh làm việc với tôi cũng chỉ mang tính thủ tục, còn việc làm của tôi các anh biết hết cả rồi.
- Sao anh lại nói thế ?
- AN việt nam giỏi nhất thế giới mà. Tôi đi đâu, làm gì, ăn uống gì các anh đều biết. Có những cái các anh làm ngơ. Qua bộ phim ván bài lật ngửa", trình độ bắn súng của các anh quá siêu, bắn vào lưỡi dao, chẻ đôi viên đạn, vỡ 2 quả bóng, thán phục, thán phục. Ko những thế các anh còn biết tư tưởng của tôi yêu CS hay ghét CS nữa. Nói tóm lại cái gì các anh cũng siêu.
Hắn cau có: 
- Anh nói cứ như chúng tôi là Thánh ấy.
- Còn hơn cả Thánh nhé! Mà anh có biết không, chữ ký của tôi quan trọng lắm.
- Quan trọng như thế nào?
- Ai gửi tiền cho tôi, tôi ký hết, kể cả các anh gửi tôi cũng ký, đấy là điều tôi thích nhất. Chứ ký vào biên bản của các anh lợi chẳng thấy đâu chỉ thấy hại, ký làm gì.
- Sao anh khôn thế?
- Con người sinh ra phải biết cái lợi và cái hại.
- Bây giờ cho anh về và đề nghị anh không được đăng thông tin cuộc làm việc ngày hôm nay. 
- Tôi sẽ đăng, kể cả các anh bỏ tù tôi!
- Biết đâu anh đăng sai sự thật thì sao?
- Có camera ở đây chứng giám rồi.
Họ đưa tôi lên xe 7 chỗ chở về nhà lúc 4h30p ngày 15/11

* Nhận xét một ngày làm việc với CQANĐT: 
- Tại phòng làm việc: Không bức cung, không đánh đập. Có 1 lần đại uý Lưu Ly hơi gay gắt với tôi nhưng tôi đã nhắc nhở, và ngay sau đó ả đã điều chỉnh hành vi, và vui vẻ với tôi. Họ làm việc rất mẫn cán, tôi đánh giá rất cao về trình độ nghiệp vụ của họ. Có những lúc thấy họ căng thẳng, tôi nói một số câu khôi hài cho không khí trở lại vui vẻ. 
Buổi thẩm vấn này đã cho tôi nhiều kinh nghiệm, và cũng hiểu họ hơn.

FB Dung Truong

Get paid to share your links!