Saturday, September 24, 2016

HOA HẬU PHƯƠNG NGA SỬ DỤNG QUYỀN IM LẶNG ĐỂ TỰ BẢO VỆ MÌNH NHƯ THẾ NÀO ?

Hy vọng bài viết này sẽ giúp cho ai không may vướng vào vòng lao lý biết để sử dụng bảo vệ cho bản thân mình.
Thời gian qua, dư luận rầm rộ bàn tán xung quanh câu chuyện vụ án "lừa đảo chiếm đoạt tài sản" của Hoa hậu PN. Theo thông tin báo chí, quá trình bị bắt giam và trong các buổi hỏi cung, PN im lặng, không tiết lộ bất cứ điều gì. Lúc này, CQĐT căn cứ vào lời khai của ông M và những chứng cứ khác để ra kết luận PN có dấu hiệu phạm vào tội "lừa đảo chiếm đoạt tài sản".
Khi ra tòa, PN khai mình không lừa đảo mà số tiền 16,5 tỷ có được là do "bản thỏa thuận tình cảm". Tình tiết này khiến tất cả mọi người bất ngờ và HĐXX buộc phải trả hồ sơ để điều tra bổ sung. Tôi cho rằng, đây là một quyết định đúng đắn và chính xác của tòa án.
Bộ luật TTHS 2003 không thừa nhận "quyền im lặng" của bị can bị báo, dù nghĩa vụ chứng minh tội phạm thuộc phạm vi của CQĐT nhưng nếu bị can, bị cáo im lặng không khai, có thể bị xem xét là "ngoan cố, không thành khẩn" và không được hưởng tình tiết giảm nhẹ khi tòa tuyên án.
Tuy nhiên, Bộ luật TTHS năm 2015 đã quy định bị can, bị cáo có quyền không khai báo trong bất cứ giai đoạn nào và các cơ quan thực thi pháp luật không được xem là tình tiết "ngoan cố, không thành khẩn" để không giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo, nếu có. Đây là điểm rất tiến bộ mà luật sư và một số nhà nghiên cứu luật pháp đấu tranh không mệt mỏi để quyền im lặng được đưa vào luật.
Và, Hoa hậu PN đã vận dụng một cách rất tốt về quyền im lặng để bảo vệ cho bản thân khi khi sự hiểu biết pháp luật còn hạn chế.
Trên thực tế, hợp đồng giữa PN với ông M có hay không, hãy chờ kết quả điều tra nhưng, luật sư bào chữa cho PN có cơ sở bảo vệ một cách tốt nhất cho thân chủ mình theo quy định pháp luật.
ĐÔI LỜI CHIA SẺ:
1) Trong một số vụ án mà bản thân tôi tham gia, lúc chưa có luật sư, nghi can khai toàn bộ, trong đó có những lời khai do bị đánh đập, mớm cung hoặc không hiểu biết mà ký vào. Đây là điều hết sức bất lợi cho chính người đó và thực tế khi ra tòa, dù luật sư chứng minh lời khai của bị cáo trong giai đoạn điều tra không thể xem là chứng cứ buộc tội vì có quá nhiều mâu thuẫn. Tuy nhiên, ít khi HĐXX chấp thuận cho điều đó bởi, tòa sẽ hỏi, bị cáo có chứng cứ chứng minh bị đánh đập, bị mớm cung hay không ? Lúc này bị cáo và luật sư chỉ biết lắc đầu....
2) Nếu một ai đó hoặc người thân mình bị bắt và bản thân thấy bị oan. Cách tốt nhất là "im lặng và không khai gì" đồng thời, ngay lập tức hãy nhờ luật sư bảo vệ. Lúc này, luật sư có quyền tham gia từ giai đoạn điều tra và, khi hỏi cung, CQĐT buộc phải mời luật sư. Nếu CQĐT không mời luật sư thì, bản cung không có chữ ký của luật sư sẽ "vô giá trị" và không thể là chứng cứ buộc tội bị cáo.
3) Tuy nhiên, với tình trạng pháp lý hiện nay, không phải trong mọi trường hợp, người bị bắt cứ im lặng tuyệt đối là cách tốt nhất. Nếu hành vi đã rõ ràng thì nên khai báo nhưng, cần hết sức thận trọng, phải đọc kỹ bản hỏi cung trước khi ký vì "bút sa gà chết". Ngoài ra, nếu không chắc mình khai tình tiết với CQĐT như vậy là có lợi hay bất lợi, nên nhờ luật sư và hãy khai khi có sự tham gia của luật sư.
4) Dù bị bắt nhưng nghi can vẫn có những quyền mà luật pháp đã quy định rõ, nếu bị đánh đập hoặc thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm, hãy đề nghị cung cấp giấy, bút để viết yêu cầu gửi cho giám thị trại giam hoặc gửi cho người thân bên ngoài giúp đỡ.
5) Ngoài ra, tâm lý của người Việt Nam thường tự làm và không có thói quen nhờ luật sư ngay từ đầu để tư vấn các công việc có liên quan đến luật pháp cho đến khi xảy ra chuyện mới thuê dẫn đến hệ quả xấu. Đây là điều quá đáng tiếc.
**********************************************************
P/s: Luật sư là một nhánh góp phần tìm sự thật và lẽ công bằng. Bài viết này không cổ súy cho bị can, bị cáo sử dụng quyền im lặng nhằm gây khó dễ cho các cơ quan Nhà nước khác.
Mỗi người dân và doanh nghiệp hãy luôn biết để tự bảo vệ mình. Cố gắng tìm hiểu và chọn cho mình một luật sư nào đó (xin số điện thoại, địa chỉ công ty nơi luật sư đó làm việc), khi có chuyện thì nhờ giúp đỡ bởi, cuộc sống không thể biết trước được điều gì.
Sài Gòn, ngày 24/09/2016
LS Lê Ngọc Luân

Đúc Khuôn Tội Ác

Chiến tranh, trong mọi thời kỳ, bởi mọi nguồn cơn, là một tai họa lớn lao. Chiến tranh mang đến sự hủy diệt của không chỉ nhân mạng, làng mạc, phố xá, sông suối, núi rừng mà còn cả tình người, điều giúp cho con người tiếp tục là con người ngay cả trong những hoàn cảnh đen tối nhất. Chiến tranh cũng là cái cớ tuyệt hảo để người ta đạp đổ những hàng rào luân lý, đạo đức mà không cần phải cảm thấy áy náy. Để chiến thắng, người ta không ngần ngại áp dụng những thủ đoạn vô luân vô đạo. Một trong những thủ đoạn này là gắn đầu ác thú lên thân thể kẻ thù. Giới lãnh đạo của phe chiến thắng trong cuộc nội chiến Bắc Nam vừa qua, gồm thành phần chóp bu của đảng CSVN, chiếm giải quán quân trong lãnh vực này. Trong chiến tranh Việt Nam và rất lâu sau đó, họ đã giúp biến người dân người lính miền Nam thành những con quỷ khát máu, một lũ ăn thịt người trong mắt người dân và bộ đội miền Bắc. Sau khi chiến tranh chấm dứt, họ tiếp tục bôi nhọ hình ảnh người lính miền Nam như thế mặc dù họ đã mỗi ngày chạm mặt, sinh hoạt gần gũi với những con người bằng xương bằng thịt ở phía Nam đất nước. Cái hình ảnh xấu xa họ dựng lên trong thời chiến đã thấm sâu vào xương tủy, tim óc người miền Bắc, và sau này, lan tỏa đến các thế hệ trẻ trong cả nước. Đối với đa số dân chúng, “lính ngụy” và “ăn thịt người” là hai từ luôn đi đôi với nhau.
Nhà văn Trần Doãn Nho, tù cải tạo cho đến 1981, kể lại kinh nghiệm của ông về hiện tượng này trong lần viếng thăm thủ đô Hà Nội trong bài ký “Lô sơn yên tỏa” mà người viết trích dẫn dưới đây.
Bắt đầu trích --
Hồng im lặng uống hết cốc nước. Mặt trời lên cao. Tôi cảm thấy người bứt rứt nóng. Tôi trả tiền, ra đi. Hai chú cháu đi vòng quanh hồ Hoàn Kiếm. Nắng chói chang trên mặt hồ. Tháp Rùa với lá cờ đỏ dựng trên đỉnh và câu khẩu hiệu treo chung quanh trông nhỏ hẳn đi. Vài người câu cá quanh bờ hồ. Đám trẻ con chạy nhảy, la hét quanh các ghế đá. Hồng hỏi tôi:
- Ở quê mình, người ta theo ngụy nhiều không chú?
- Nhiều. Hầu hết đều là ngụy.
- Sao lại hầu hết. Nhân dân ta mà theo ngụy được à. Chỉ có bọn Thiệu chứ. Cháu nghe nói bọn ngụy tàn ác lắm, sao lại có kẻ theo chúng nhỉ. Mà chú, sao ngụy lại ăn thịt người vậy chú?
Tôi quay nhìn Hồng:
- Ai nói với cháu vậy?
- Cháu biết.
- Như chú cũng ngụy mà chú có ăn thịt người đâu.
- Chắc chú lầm lỡ. Chú trông hiền lành, đàng hoàng thế mà ngụy gì!
Tôi cười:
- Cháu sách vở, kinh điển quá.
- Cháu chưa hiểu ý chú.
- Chú muốn nói cháu chỉ lập lại những điều cháu học trong sách vở. Cháu ít biết bên ngoài.
- Cháu đi thực tế luôn à.
- Thực tế ở đây, chứ ở miền Nam cháu đã biết gì đâu.
Cô gái cười, đôi má phúng phính, hồng lên trong nắng. Tôi lách xe đạp tránh một bà cụ băng qua đường. Hai chú cháu đi vào một đoạn đường đầy bóng mát. Tiếng ve kêu ồn ào trên các vòm cây. Hà Nội vào trưa, một buổi trưa hè. Đó là năm 1983.

Hết trích --
Đó là năm 1983. Miền Nam đã “giải phóng” được 8 năm. Nhưng miền Bắc thì rõ ràng là chưa!
*
Tôi đã nói về đề tài “lính ngụy ăn thịt người” một vài lần, nhưng chưa hề thấy đủ. Bởi vì chưa hề đủ! Đã có không ít người, vì những lý do mà họ nghĩ rằng cao cả, chỉ muốn quay lưng lại, tảng lờ, chối bỏ sự hiện diện của những nọc độc văn hóa đang luân lưu trong huyết quản dân tộc với luận điệu quen thuộc “Hãy chôn chặt chương sách sử xấu xa này và cùng hướng về tương lai.” Ừ thì chôn. Nhưng chôn ở đâu? Trong những cuốn sách của những cây bút thế giá đang tiếp tục bày bán đầy dẫy ở các hàng sách hoặc nằm nghiêm trang trong các thư viện trên cả nước, hoặc trong chồng sách giáo khoa được mang ra giảng dạy ở các cấp trung và tiểu học hàng ngày? Hoặc trên hệ thống Internet, nơi những nọc độc văn hóa được ngụy trang như là dữ kiện lịch sử sẽ xuất hiện trên màn hình máy vi tính của người đọc chỉ sau vài cú nhấn trên bàn phím?
Trong số những người tin vào huyền thoại “lính ngụy ăn thịt người” có thể kể đến Tạ Duy Anh và Hồ Anh Thái, những nhà văn có tiếng tăm của Việt Nam, "những người mà dựa vào chức năng của họ, trí tuệ và khả năng tư duy phải vượt trội hơn những tầng lớp khác trong xã hội" như tôi đã từng phát biểu. Vậy mà, ở vào những năm đầu thế kỷ 21, hơn một phần tư thế kỷ sau khi cuộc nội chiến kết thúc, họ tiếp tục sử dụng huyền thoại “ăn thịt người” khi cần phải mô tả tội ác của “lính ngụy” trong tác phẩm của mình.
Về các nhà văn Tạ Duy Anh và Hồ Anh Thái, tôi đã đề cập một cách khá chi tiết trong bài viết “Khi nhà văn không chỉ là kẻ đồng lõa” và phổ biến trên liên mạng cách đây khá lâu. Xin nhắc lại một số dẫn chứng có liên quan đến điều đang được thảo luận. Những chỗ in nghiêng là câu đoạn mà người viết muốn lưu ý bạn đọc.
Vào tháng 11 năm 2002, tôi có cơ hội đọc Đi tìm nhân vật của Tạ Duy Anh trên mạng talawas. Tôi theo dõi Đi tìm nhân vật một cách thích thú, cho đến gần hết chương 6. Cũng trong năm 2002, tôi có dịp đọc Cõi người rung chuông tận thế của Hồ Anh Thái. Vào lúc bấy giờ, hình như ông là chủ tịch Hội Nhà văn thủ đô Hà Nội. Ở một trang nào đó cũng nằm trong chương 6, tôi ngừng đọc. Nơi tôi đã dừng lại ở hai tác phẩm, có một điểm rất chung. 

Phần trích dẫn dưới đây từ Đi tìm nhân vật đề cập đến sự tàn bạo của chiến tranh. Tôi không biết Tạ Duy Anh đã gặp những khó khăn nào trong việc cho ra đời cuốn sách này (hình như sách bị tịch thu/cấm phát hành một thời gian?) với phần diễn tả sự thống khoái bệnh hoạn của người lính bộ đội trong khi tàn sát lũ "lính nguỵ" và đám "nguỵ cái" dưới đây, nhưng tôi phải thú thực đã cảm thấy có sự khiên cưỡng trong tâm lý nhân vật:

"... Quân ta ào lên, bắt giết, đâm, giẫm đạp. Một mụ nguỵ cái, ngực để trần, miệng há ra ú ớ. Niềm căm thù kẻ hạnh phúc hơn mình bốc lên ngùn ngụt trong ngực mình. Mình găm vào ngực mụ cả loạt khiến ngực mụ vỡ toác mà mặt mụ vẫn chưa tắt hy vọng. Giết người lúc ấy sao thấy sướng thế! Một thằng nguỵ bị mình xọc lê vào bụng, nghe ‘thụt’ một cái. Mình nghiến răng vặn lê rồi trở báng súng phang vào giữa mặt hắn. Hắn lộn một vòng, gồng mình giãy chết như con tôm sống bị ném vào chảo mỡ."
Đoạn kế tiếp là một xung đột đầy kịch tính, phục vụ cùng một mục đích: diễn tả sự tàn bạo của chiến tranh, trong đó người lính là con thú mắc bẫy. Người lính cụ Hồ chọn ném đứa bé hai tuổi xuống ao nước cho chết đuối thay vì để nó, một cách không thể nghi ngờ, bị sát hại bởi "Mỹ nguỵ" sau đó. Bất kể có đồng ý với cách hành xử của người lính hay không, tôi ghi nhận nỗ lực của Tạ Duy Anh trong việc chuyên chở khá thành công điều xem chừng như một nghịch lý: những tư duy nhân bản có khi được thể hiện dưới những dạng tàn bạo nhất. Đoạn này chấm dứt như sau:
"Hai ngày sau bọn địch phản công. Cả trung đội mình bị băm nát. Thằng Thiết bị đạn găm đầy mình, vừa đưa tay ấn ruột vào, vừa bóp cò. Bọn nguỵ ào lên như lũ quỷ, quyết bắt sống thằng Thiết. Như sau này anh em trinh sát kể lại, chúng quay thằng Thiết như quay một con lợn rồi róc thịt uống rượu trả thù cho đồng đội. Nó đã hy sinh như một người anh hùng trên chiến trận."
Dưới đây là đoạn trong chương 6 của Cõi người rung chuông tận thế của Hồ Anh Thái mà tôi muốn chia sẻ cùng bạn đọc:
"Hùng lao người bơi xuôi theo dòng suối tương đối cạn, xa hẳn chỗ Hoa đang nấp. Lũ thám báo văng tục chạy men bờ đuổi theo. Có những chỗ suối cạn không bơi được, Hùng phải chạy. Bốn tên thám báo nhảy chồm chồm trên những tảng đá giữa lòng suối, rồi quây được Hùng vào giữa. Anh quật ngã một thằng. Nó cắm đầu xuống nước, không thấy động đậy gì. Nhưng những thằng kia đã xúm lại. Chỉ một lát sau, chúng đã lôi xềnh xệch Hùng lên bờ. Thân thể anh bầm dập đẫm máu. Chúng đấm đá túi bụi để lấy cung cho tới khi anh ngất đi. Anh tỉnh lại, chúng đánh tiếp. Hoa hiểu vì sao chúng không dùng đến súng. Chúng cũng không muốn gây ra tiếng nổ ở vùng rừng này.
Cuối cùng, điều Hoa không ngờ đã tới. Cô chỉ nghĩ rằng bọn thám báo sẽ lôi Hùng đi làm tù binh để tiếp tục lấy khẩu cung. Nhưng thằng cầm con dao găm của anh đã cúi xuống rạch một đường thành thạo trên bụng Hùng. Anh quằn quại hét lên một tiếng rùng rợn. Ở trên cao, Hoa nghiến chặt răng gần như ngất đi. Hai thằng kia đè chặt chân tay Hùng cho thằng mổ bụng moi tim gan ra. Chúng nổi lửa nướng tim gan ăn ngay tại chỗ. Hai hột tinh hoàn thì được phân chia cho hai thằng chắc là cấp cao hơn."
Tạ Duy Anh là nhà văn có tay nghề cao. Chỉ cần một câu ngắn, "... chúng quay thằng Thiết như quay một con lợn rồi róc thịt uống rượu trả thù cho đồng đội", ông đã làm được nhiều việc. Trước hết ông xác lập "thực tế" dựa vào cung cách diễn đạt ngắn, gọn như một mệnh lệnh của cấu trúc câu. Người đọc không có thì giờ, và do đó, cơ hội để hoài nghi khẳng định của ông. Thứ đến, ông "tầm thường hoá", không phải bản chất và mức độ tàn độc mà là sự hiện hữu và khả năng tái diễn của, một tội ác khủng khiếp bằng cách nói về nó một cách thản nhiên như đang nói về một sự kiện vô cùng bình thường, cho dù có trông đợi hay không, sẽ chắc chắn xảy ra một cách đều đặn và tự nhiên như người Hà Nội sẽ tiếp tục đi ăn chả cá Lã Vọng. Sau hết, ông xác định "ranh giới" của những tội ác được phép xảy ra: tất cả những gì khác hơn việc ăn thịt đồng loại, và trong Đi tìm nhân vật, đó là những tội ác (của bộ đội) xảy ra trước và sau câu văn ngắn gọn nói trên! Không giống như những đoạn văn khác, Tạ Duy Anh xây dựng đoạn “lính ngụy ăn thịt người” một cách thoải mái và tự tin, tôi có thể hình dung. Ông không hề ngay cả trong một sát na hoài nghi điều mình viết xuống. Bởi vì "lính nguỵ ăn thịt người" là điều có thật, cũng thật như mặt trời sẽ mọc ở hướng Đông vào mỗi buổi sáng. Ông không phải hư cấu, và ông yên tâm vô cùng. 

Riêng về trường hợp Hồ Anh Thái, không có gì khó khăn để nhận ra đoạn văn của tác giả này chỉ là một sao chép vụng về từ một điều đã nghe/đọc/nhặt từ một hay nhiều nơi nào khác. "Thám báo ngụy" và "ăn thịt người" là những cụm từ cũ mèm, sáo mòn được dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần bởi những cây viết trước ông. Hơn thế nữa, khả năng “hư cấu” nghèo nàn của ông khiến câu chuyện càng trở nên khó tin. Ông không nhìn ra cái chi tiết “Chúng (lính thám báo) nổi lửa nướng tim gan ăn ngay tại chỗ” đang chửi nhau chan chát với “Hoa hiểu vì sao chúng không dùng đến súng. Chúng cũng không muốn gây ra tiếng nổ ở vùng rừng này.” Tất nhiên Hồ Anh Thái chưa từng ở vào cái khung cảnh ông đang diễn tả như là một người lính, bất kể là thám báo “nguỵ” hay trinh sát “Việt cộng.” Cho nên ông thay vì rón rén mồi lửa lại đi "nổi lửa" nướng thịt người và trong cùng một lúc rất cẩn thận không dùng đến súng vì sợ gây tiếng động! Ông không hề biết gì về khoảng cách và tốc độ mà khói và mùi thịt cháy khét, thịt rừng hay thịt… người, có thể đạt đến!

Trong khi tay nghề cao thấp khác nhau, cả hai nhà văn đều cùng chia sẻ một điều: niềm tin tuyệt đối vào chuyện lính ngụy thật sự ăn thịt người. Tất nhiên Tạ Duy Anh và Hồ Anh Thái không phải là những nhà văn duy nhất sử dụng huyền thoại này để diễn tả tội ác của người lính miền Nam. Tôi tin rằng còn có nhiều tác phẩm với những tình huống tương tự. Và tôi cũng tin như đinh đóng cột là tất cả các tác giả chuyên trị “lính ngụy ăn thịt người” không có ai chứng kiến tận mắt cái tội ác ghê rợn này. Nhưng tất cả đều thuộc nằm lòng, đều hăng hái nói về, hăng hái viết về, và sẵn sàng làm chứng cho sự hiện hữu của một tội ác như thế. Không chút đắn đo!
Tai sao? Quyền lực nào đã khiến cho họ, một cách mù quáng, biến cái tội ác ghê rợn này thành một tín điều bất khả tư nghị và vất qua một bên lý trí và chức năng sáng tạo của mình để chỉ sử dụng một cách máy móc một khuôn mẫu mòn nhẵn để cực tả “tội ác” tưởng tượng của người lính miền Nam? Cái khuôn đến từ đâu, do ai đúc ra, và trong tình huống nào. Câu hỏi hóc búa, nhức nhối, đầy dằn vặt. Và trong nhiều năm, tôi không có câu trả lời.
Phùng Nguyễn

Sớm hay Muộn mà thôi.

Công an bây giờ thích đánh ai thì đánh, giết ai thì giết, bắt ai thì bắt, xã hội không còn luật pháp nữa. Chợt nhớ đến nạn kiêu binh cuối đời Hậu Lê làm xã hội đương thời loạn lạc, dẫn đến sự sụp đổ không tránh khỏi của một triều đại tồn tại hơn 300 năm, vốn từng hiển hách và rất được lòng dân.
Ngày nay, nhờ internet và facebook giúp dân chúng thấy hết sự thối nát và vô pháp của xã hội hiện tại, nên chắc chắn triều đại cộng sản sẽ sụp đổ nhanh chóng hơn sau hơn 70 năm tác oai tác quái. Quy luật chi phối xuyên suốt lịch sử chính là sự thăng và trầm của mọi triều đại, chỉ khác nhau ở chỗ nhanh hay chậm.

Lê Công Định

Cẩn Thận Với Trò Lừa Gạt Mới

ảnh chỉ mang tính minh hoạ
Trưa nay tôi nhận được cuộc gọi từ số 08 39432725 một giọng nam nói như thế này :
"Chào anh, xin lỗi có phải là anh Hải ko ạ ? em là Nhân gọi đến từ văn phòng của tổ chức CNI VN , bên em quản lý hệ thống nhà hàng du lịch khách sạn  tại việt nam thưa anh,
- Có việc gì ko?
-  Người này xổ 1 tràng dài : Dạ , thì ngày hôm nay ban giám đốc bên em có triển khai chương trình tri ân khách hàng tại nhà hàng Libeti số 265 Phạm ngũ lão quận 1. Đây là nhà hàng  butfel hải sản gọi món hoàn toàn miễn phí cho lần ghé đầu tiên của anh đó anh. Trong lần đầu tiên này ban giám đốc bên em trân trọng mời anh được đi cùng 1 người bạn và những lần sau anh sễ được giảm 50% trên hóa đơn nha anh. ( nghe đến ăn miễn phí thì  tôi bắt đầu thích lại là hải sản nữa vì từ ngày  fomosa gây ô nhiễm biển đến nay chưa 1 lần nếm hải sản ).
- Ờ !
- Xin được anh chia sẻ thêm là mình có hay đi du lịch ko anh ?
- Thỉnh thoảng.
- Người này xổ tiếp 1 tràng nữa : Dạ vậy tốt cho anh quá . Bên em cũng là đơn vị quản lý hệ thống khách sạn tại Nha trang Đà lạt Vũng tàu Phú quốc và anh sẽ được sử dụng  hệ thống khách sạn những nơi này 5 đêm hoàn toàn miễn phí trong thời hạn 1 năm bắt đầu từ hôm nay cho đến tháng 10 năm 2017 đó anh.
- Tại sao tôi lại được chọn những chương trình toàn là miễn phí quá hấp dẫn vậy? Có gì đảm bảo ko?
- Dạ,anh đăng kí thành viên sau đó sẽ nhận thẻ để sử dụng các chương trình này đó anh. Phí mở thẻ cho 1 năm là 3tr5 đó anh
- À, thì ra cũng trả tiền chứ miễn phí gì đâu!
- Dạ thưa ko, anh ko phải nộp tiền ngay mà anh nhận thẻ và dùng thử sản sản phẩm này trong 1 tháng nếu anh đồng ý tham gia thành viên thì mới nộp tiền. Nhưng vì bên em có liên kết và nhận quảng bá cho thương hiệu thẻ Visa và Master card cho nên sau khi được công nhân thành viên anh sẽ được hoàn lại 4tr500 ngàn vào thẻ. Anh cho em biết là anh có sử dụng thẻ visa ko ah?
- Có em !
- Của ngân hàng nào vậy anh ?
- Ngân hàng ......!
- Vậy anh cho em xin 4 số đầu của thẻ xem có nằm trong danh sách được hoàn tiền ko !
-  4420.!
-  May quá,  thẻ này nằm trong danh sách được uu đãi hoàn tiền, vậy anh cho em xin 12 số tiếp theo in trên thẻ để em nhập thông tin vào hệ thống đó anh!
        Đến đây thì tôi sực tỉnh, bởi 16 số in trên thẻ visa hay master là số bảo mật, ngân hàng thường khuyến cáo ko được để lộ cho bất kì ai. Tôi nhanh chóng nhận diện được sự việc nên chốt lại câu chuyện :
- Xin lỗi em, anh ko thể đáp ứng yêu cầu này vì những điều em nói nãy giờ ko thể kiểm chứng. Thôi có gì em cứ gửi mail hoặc gửi thư về địa chỉ nhà anh nhé..
      Người này ậm ờ nói vài câu giải thích rồi kết thúc'
      Sau đó tôi liền kiểm tra trên tổng đài thì số đt này ko có trên hệ thống , tôi thử gọi lại thì sđt này luôn báo bận ( có lẽ đang gọi cho 1 con mồi khác)
    Tôi tin chắc mình vừa bị dụ cung cấp thông tin thẻ visa, mặc dù chỉ mới lộ 4 số đầu nhưng để cẩn thận, tôi liền gọi cho ngân hàng phát hành thẻ kể lại câu chuyện và hỏi có nên tạm khóa thẻ hay ko. Nhân viên ngân hàng khuyên tôi nên khóa thẻ . Tôi đồng ý.
   Tôi chia sẻ câu chuyện này lên đây để mọi người phòng tránh nhé.   Thời buổi này không ai  tự nhiên cho mình ăn hải sản miễn phí đâu. Trừ hải sản từ Vũng áng  Hà tĩnh  hay Quảng bình vì hải sản những nơi nầy không thể bán được cho bất kì ai....

Hải Văn Trần

CÔNG "LỰC"

Công an đánh vỡ mồm nhà báo của Báo Tuổi trẻ, may mà có người chụp lại được hình không lại chối bay chối biến, kiểu có video clip quay lại cảnh anh CSGT tung chưởng giữa đường đối với hai tên đi ngược chiều mà rồi bảo "tôi có đá đâu".

Ở Kiến Thuỵ, Hải Phòng vừa mới đây thì hai CSGT mặc thường phục còn bẻ tay, bóp cổ và chửi vào mặt một người lớn tuổi đáng tuổi bố mình là mày với tao dù ông không vi phạm gì.

Hay chuyện công an đánh 2 nhà báo ở dự án Ecopark rồi bảo "tưởng là dân nên mới đánh".

Người ta cũng còn chưa quên và hết phẫn nộ vụ 5 công an dùng nhục hình làm chết người ở trụ sở. Rồi chuyện CSGT thuê côn đồ đánh chết người vi phạm.

Loạn là từ những kẻ mặc cảnh phục nhưng chỉ dùng nắm đấm, dùi cui và thực thi vô pháp thế này chứ từ đâu nữa. Vì dân không có quyền, mà chỉ những kẻ có quyền mới có thể làm loạn được xã hội.

Lê Luân

Get paid to share your links!