Saturday, February 24, 2018

"...Đảng thì làm được như thế vì đảng là đảng Cộng sản, là lực lượng lãnh đạo toàn diện và duy nhất mà."

Người Việt Nam hình như có một thông lệ, hoặc một lối cư xử bất thành văn, là không luận bàn chuyện đúng sai trong đời một con người khi ông/bà ta vừa nằm xuống, nhất là không bàn nhắc đến những sai lầm, tội lỗi của ông/bà ấy; nếu có đánh giá thì chỉ nên là sự tôn vinh, xiển dương công trạng, thành tích mà thôi.
Tất nhiên, với đảng Cộng sản thì luôn có ngoại lệ, chẳng hạn cựu Chủ nhiệm VP Quốc hội Vũ Mão từng đọc điếu văn luận tội Trung tướng Trần Độ ngay trước linh cữu ông Độ, rằng "về cuối đời, ông Độ đã phạm nhiều sai lầm, khuyết điểm nghiêm trọng...".
Đảng thì làm được như thế vì đảng là đảng Cộng sản, là lực lượng lãnh đạo toàn diện và duy nhất mà. Còn dân thường thấp cổ bé họng (kể cả nhà báo) cứ thử mở miệng nhận xét tiêu cực về hai nhà cựu lãnh đạo Lê Đức Anh và Phan Văn Khải lúc này xem có bị anh em DLV "đấu tranh" cho không. Cần phải hiểu rằng đây là thời điểm tốt nhất để ca ngợi hai đồng chí ấy đấy, nếu không ca ngợi ngay thì lại phải chờ tới kỳ giỗ đầu, giỗ hai, rồi giỗ ba, kỷ niệm bao nhiêu năm ngày mất... Nói chung ở Việt Nam thời xã nghĩa này thì ca ngợi lãnh đạo là một cách làm báo tuyệt vời, vừa thể hiện mình có thông tin, có quan hệ, từng gần gũi với quan chức, hiểu hệ thống, vừa cho thấy mình là người rất cấp tiến, lại vừa an toàn.
Thế nên mình cũng muốn nhận xét, nói vài lời gì đó gọi là xét lại về ông Anh ông Khải, nhưng mà sợ lại bị phê phán là "nghĩa tử là nghĩa tận, không để cho người đã khuất nhắm mắt", "vô đạo đức", "hỗn láo", "biết gì mà nói xằng", v.v. Mình chả dám nói gì đâu.
Chỉ có một thắc mắc nho nhỏ là: Thời ông Anh, ông Mười, ông Kiệt, ông Khải cầm quyền, mạng xã hội chưa ra đời (riêng ông Khải hết nhiệm kỳ vào tháng 7/2006, tức là gần một năm sau khi Yahoo 360! vào Việt Nam). Giả sử nó phát triển từ lúc đó rồi thì sao nhỉ, liệu số người bị bỏ tù vì Điều 258 với 88 có nhiều như bây giờ không?
Phạm Đoan Trang

Friday, February 23, 2018

Mùa xuân là tết trồng cây


Mùa Xuân năm 1960, Bác Hồ kêu gọi toàn dân hưởng ứng tháng trồng cây từ ngày 6/1 đến ngày 6/2 để chào mừng 30 năm hoạt động của Đảng CS. Trong tháng trồng cây, Bác yêu cầu mỗi người trồng ít nhất một cây xanh. Đợt trồng cây này Bác đặt tên là Tết trồng cây “Vì lợi ích mười năm trồng cây, Vì lợi ích trăm năm trồng người” với mong muốn: trong mười năm, đất nước ta phong cảnh sẽ ngày càng tươi đẹp, khí hậu điều hòa hơn, cây gỗ đầy đủ hơn.
Nhưng cứ mỗi khi hoa đào nở, lại thấy lãnh đạo ta đi trồng cây ... cổ thụ. Nhiều người lấy làm ngạc nhiên lắm, có người còn đồ rằng thằng giúp việc cho lãnh đạo đang troll, âm mưu chơi lãnh đạo, chứ ai lại đi trồng cổ thụ bao giờ, thật ra, tất cả đều hiểu sai.

Trong thời đại rực rỡ này, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, người tài giỏi là người biết chọn cửa thắng mà đứng, đứng nhầm chỗ là cơm bưng áo số ngay, anh gì la hét nhãn tiền ra đấy.
Nước ta chẳng phải còn một cây cổ thụ chiễm chệ đấy sao, thật bất ngờ và xúc động. Nên các lãnh đạo tập trung vun xới, bồi đắp cho cổ thụ là đúng cmn rồi, các bạn không hiểu gì cả cứ chửi lãnh đạo là các bạn sai rồi, các bạn xin lỗi cây cổ thụ đi.
Năm trước trồng cổ thụ, năm nay vẫn trồng cổ thụ, dự là năm sau vẫn cứ trồng cổ thụ thôi, vật chưa đổi, sao chưa dời.
Bùi An

Source: I believe that these are the craziest games in the world. by vytran871991

Thursday, February 22, 2018

GI & Thôn nữ miền Nam Việt Nam


Lâu lắm rồi, hôm nay, tôi vô tình tìm được tấm hình vật chứng này. Các bạn hãy nhìn vào “cây súng” trên tay “thằng đế quốc Mỹ” này.
Ngày đó tôi là học trò trường Tiểu học Phú Mỹ, chịu sự kềm kẹp của đế quốc Mỹ với sự tiếp tay của đám tay sai “Ngụy quyền Sài Gòn”.
“Chúng nó” không cho tụi tôi được học hành yên ổn. Cứ sắp đến giờ ra chơi là chúng buộc mỗi lớp hai học trò lên văn phòng để xách về một cần xé (dân Huế gọi là Cái giỏ be de) bánh mì ổ, đường gói hoặc bột sữa gói để bắt học trò ăn cho đầy họng. Gia đình chúng tôi thì thiếu gì cái ăn, mỗi sáng chúng tôi đều được ăn sáng trước khi đi học. Ấy vậy mà giữa giờ lại bị bắt ăn mà lại cho ăn không trả tiền. Học phí chúng nó không thu thì gia đình chúng tôi dư tiền để lo ăn uống và bổ dưỡng cho chúng tôi.

Hồi đó, cứ tới giờ ăn bánh mì sữa bột miễn phí là tôi lại thương nhớ đồng bào miền Bắc thân yêu đang đói kém, nhịn ăn để viện trợ nuôi chúng tôi, những người con thân yêu miền Nam bị đế quốc Mỹ giày xéo bằng bánh mì và sữa bột.
Tôi là học trò được phân công đi thồ bánh mì cho lớp. Một hôm tôi vừa ra khỏi lớp thì thấy xe nhà binh Mỹ vào sân trường. Chúng không cho học trò ra khỏi lớp và mấy tay giặc Mỹ lăm le mỗi tên một cây súng trên hình. Vào lớp chúng đè từng đứa học sinh ra và bắn vô bắp tay. Tiếng súng ngoại bang nghe “tạch, tạch, …” liên hồi.
Tôi thương bạn bè cùng học bị đàn áp. Nhưng rồi cũng đến phiên tôi.
Tôi nhắm mắt nghiến răng vén áo để lòi bắp tay. Tôi hét lên:
“Đảng Cộng sản Việt Nam muôn năm.
Hồ Chí Minh muôn năm.”

“Tạch”
Thằng giặc Mỹ xoa đầu tôi:
“Địt mẹ mày chứ Đảng Cộng sản, địt mẹ mày chứ Hồ Chí Minh.
Tao chủng ngừa dịch tả miễn phí đó.
Mày xin phép Cô giáo để về nhà thay cái quần mà ra học tiếp. Đái ra đầy quần rồi tề.”

ĐỜI TÔI KHỔ VẬY ĐÓ !
Dương Hòa Đức

Get paid to share your links!