Sunday, February 4, 2018

"Đừng có duy ý chí tự dán mác vô nhiễm rồi đi cự cãi, thậm chí hung hăng húng chó. Mình chỉ khẳng định rằng ở cái xứ này không có thứ gì vô nhiễm cả."

Bị cai trị bởi Cộng Sản riết rồi đa số người Việt cũng nhiễm cái tính duy ý chí của Cộng Sản khi nhìn nhận và đánh giá vấn đề. Cho nên khi họ tin vào một điều gì đó thì họ mặc định rằng điều đó là chân lý, là duy nhất. Và nếu ai phủ định điều ấy sẽ gây ra tranh cãi, đôi khi biến bạn thành thù.
Sáng nay mình viết lại câu chuyện một ông cha, mặc dầu cô bạn kể chuyện cho mình đã vào cmt chỉ rõ tên và giáo xứ. Thế nhưng một số người, có cả những trí thức lại khẳng định chắc như đinh đóng cột là Công Giáo vô nhiễm với Cộng Sản, Công Giáo luôn abcd và cuối cùng họ vẫn cho rằng điều đó là bịa đặt, là công kích tôn giáo.
Xin thưa với các bạn rằng tui tiếp xúc với đủ loại thành phần và tui chắc rằng với Cộng Sản thì không có bất kỳ vùng cấm. Không nơi nào họ không thể cài cắm, vấn đề chỉ là khó khăn hhay dễ dàng, lộ liễu hay không lộ liễu. 
Bạn tui có vài người đã được sắc phong Linh Mục. Lớp đàn em cũng nhiều người đã là Cha. 
Ngoài Hà Tĩnh, Nghệ An tui biết cả mớ đứa nhận học bổng đi học làm Linh Mục, nhưng khi ra nước ngoài thấy thèm cuộc sống của xứ người ta nên học bốn năm năm lại bỏ ra ngoài. Nhiều đứa đến nhờ vả người nhà mình nhận làm việc để có cơ hội xin ở lại. Đi làm mấy năm trời, kiếm cả trăm ngàn đô, nhưng không hề nhớ đến công những người đã tài trợ cho mình ăn học. Tới mức mà giờ đây Úc và New Zealand không còn dám tài trợ cho người Việt nữa. 
Những ai nhận được các suất học bổng toàn phần này? Họ đều là chủng sinh và có sự giới thiệu của các giám mục uy tín chứ không phải ai cũng được.

Cách đây mấy năm, mình từng nhờ bạn đến ngay giáo xứ khá thân để đề nghị Cha cho làm tủ sách nhằm giúp trẻ của xứ có sách đọc, việc này nhằm nâng cao dân trí. Thế nhưng câu trả lời của Linh Mục là không. Bực quá mình chạy về đó trực tiếp gặp Cha, một là để xin lễ cho người nhà, hai là đề nghị Cha cho làm một tủ sách. Dù rất nể nhưng cuối cùng vị Linh Mục ấy cũng tìm cách chối từ. Vì sao? 
Tại Việt Nam hiện nay, rất nhiều giáo họ, giáo xứ xảy ra bất đồng giữa giáo dân và Linh Mục bởi cách làm việc không tìm được tiếng nói chung. Nhiều xứ chỉ có Cha khách đến làm lễ chứ không có Cha quản xứ.

Xin thưa với các bạn rằng nhiều chuyện kinh thiên động địa Cộng Sản còn làm được thì việc cài mấy ông Cha là tai mắt là chuyện đơn giản vô cùng. Các bạn tưởng Đức Giám Mục, Đức Tổng Giám Mục không bị buộc phải thoả hiệp sao? 
Vũ Ngọc Nhạ là ai? Chẳng phải hắn ta cũng là dân Bắc 54, cũng là con chiên cực kỳ ngoan đạo, cũng xuất thân trường dòng, cũng đã leo lên đến chức thầy lớn. Hắn không chỉ có mối quan hệ thân thiết với ngài Tổng Giám Mục mà hắn còn thân cả với các Cha người Pháp. Cuối cùng thì sao? Hắn vẫn là Cộng Sản đó thôi.

Đành rằng Công Giáo hiện nay vẫn là nơi còn tương đối sạch sẽ so với các tôn giáo khác. Mình cũng tin là như vậy. Tuy nhiên khi mình chia sẻ cái điều sáng nay là để mọi người hiểu rằng không có vùng cấm nào mà Cộng Sản không thể thò vào. Từ đó cần để ý đến con em mình nếu không muốn con em mình bị nhiễm. Có thể họ không dám công khai ở các buổi lễ thường nhật vì họ sợ người lớn phản biện, hoặc ít ra cũng gây nên điều tiếng. Tuy nhiên họ gieo vào đầu con trẻ trong các buổi lễ thiếu nhi như cách mà ông Cha Nguyên ở giáo xứ Đại Lộ mà mình đã kể sáng nay. 
Mọi sự việc cần nhìn một cách đa chiều. Đừng có duy ý chí tự dán mác vô nhiễm rồi đi cự cãi, thậm chí hung hăng húng chó. Mình chỉ khẳng định rằng ở cái xứ này không có thứ gì vô nhiễm cả.

Trương Quang Thi


MUA DANH BA VẠN BÁN DANH "BA HÀO".


Tất cả các ca sĩ hải ngoại khi về nước biểu diễn họ phải biết rằng họ đã bán tên tuổi của họ cho Cục Nghệ thuật và biểu diễn của CSVN. Đằng sau Cục Nghệ thuật và biểu diễn là "Ban tuyên giáo " của đảng CSVN. Nhất cử , nhất động của họ đều nằm trong ý đồ chính trị của Ban tuyên giáo.
Sẽ là quá ngây thơ khi bảo rằng tôi về nước chỉ hát không liên quan đến chính trị nhưng lại phải có giấy phép mới được hát và chỉ được hát những ca khúc đã được CSVN cấp phép. Nếu là "nghệ thuật vị nghệ thuật" tại sao lại tròng cái vòng "kim cô" lên đầu nghệ sĩ? Và ở một nơi mà miếng giấy vệ sinh cũng liên quan đến chính trị thì đừng bảo rằng NSHN không liên quan đến "chuyên láo". Một thực tế rõ ràng chứng minh là đội bóng đá U23 Việt Nam đang được dùng để lăng xê cho tất cả các cơ quan từ chính phủ, quốc hội, nhà nước đến các tỉnh thành Hà Nội, Hải Dương, Hà Tĩnh, Nghệ An, Sài Gòn đến phố núi Gia Lai. Không những thế nhiều cơ quan nhà nước, công ty...cũng ăn theo để quảng bá rầm rộ cho đảng CS. Đây là một chủ trương của Ban tuyên giáo hẳn hoi chứ không hề là vô tình.

Và các ca sĩ hải ngoại là những con mồi béo bở để đảng thực hiện nghị quyết 36 ở hải ngoại và nói với dân trong nước về chủ trương "hòa hợp hòa giải" giả tạo của "đảng ta". Hòa hợp hòa giải mà không cần đa đảng, không cần dân chủ ,không cần thùng phiếu... Tuy nhiên các ca sĩ hải ngoại chỉ đặt mục đích là "tiền" nên không cần quan tâm các yếu tố chính trị đằng sau đó.
Nhưng họ không hề biết rằng không chỉ bị báo chí CSVN lợi dụng họ còn bị kèn cựa bởi các thế lực Showbiz khác vì đã cạnh tranh thị trường âm nhạc với chúng.Chúng sẽ làm mọi cách để danh tiếng của các ca sĩ hải ngoại bị bán đi chỉ trong "ba hào".
Đó là việc Như Quỳnh về hát với tư cách chỉ là một ca sĩ chính dưới sự điều khiển của bầu show nhưng vẫn lấy tên là live show, hủy một đêm diễn ở Hà Nội ngày 27/1 nhưng vẫn không báo với khán giả để khán giả tố lừa đảo, dàn nhạc và âm thanh chơi quá tệ để dìm hàng, đẩy giá vé lên thật cao để chọc người hâm mộ và các fan chửi...
Như Quỳnh đã quen với sự tổ chức bài bản và chuyên nghiệp của một dàn phục vụ hậu trường toàn người Mỹ ở hải ngoại nên ngạc nhiên với cách làm thiếu chuyên nghiệp ở Việt Nam cũng không có gì lạ.
Đừng khóc em ! Không có gì lạ cả. Điều đó lẻ ra em phải đoán trước khi em quyết định về Việt Nam và giao phó tên tuổi của mình cho chúng. Chúng sẽ chơi cho em tàn tạ và hăm dọa để em chán nãn.
Cố đấm ăn xôi , xôi lại hẩm.
Cầm bằng làm mướn, mướn không công.
(Hồ Xuân Hương)
Dương Hoài Linh

Saturday, February 3, 2018

HÀNH ĐỘNG CỦA CÔNG DÂN LÀ THỂ DIỆN CỦA QUỐC GIA, NÊN NỖI NHỤC CỦA NGƯỜI KHÁC LÀ NỖI NHỤC CỦA CHÍNH MÌNH

“Mỗi người dân là một bộ mặt của quốc gia, nếu không thể coi tổ quốc là niềm tự hào và thiêng liêng trong tâm khảm, thì chúng ta sẽ luôn để sẵn sàng thực hiện hoặc bỏ mặc người khác gây nên những điều tồi tệ”.
Tại sao tôi lại nói điều có vẻ nghịch lý này ở đây và với mục đích gì? Tại sao người khác hành động mà lại mang nhục cho bản thân mình là thế nào? Tôi thì có liên quan gì đến anh, anh thì liên quan gì đến người khác mà lại nghiêm trọng như vậy? Và mỗi cá nhân phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình chứ lôi chuyện thể diện quốc gia vào đây là cớ ra làm sao?
Nếu ai đó đặt ra câu hỏi kiểu như thế là vì từ trước đến nay anh ta chỉ có quan tâm đến chén cơm và xó nhà của mình thôi chứ chẳng để tâm thứ gì khác. Thực là một đất nước bất hạnh nếu mà lại tồn tại lắm loại người kiểu như vậy.
Chúng ta thử đặt giả dụ thế này. Một người ở đất nước chúng ta ra nước ngoài làm ăn, với tâm lý chụp giựt, không trung thực lại hay tắt mắt. Rồi một ngày người này ăn cắp đồ của siêu thị và bị bắt. Xin xỏ chính quyền sở tại không được, hối lộ để chạy tội không xong, vì luật pháp nước họ nghiêm minh và rõ ràng, không có nể nang hay phụ thuộc gì vào vị thế gia cảnh, địa vị chính trí của người nào mà xét xử. Thế là bị xử phạt thật nặng và trục xuất về nước. Các bạn là người Việt Nam có thấy chút xấu hổ nào không về một hành vi của một người cùng tổ quốc mình như thế? Tôi nghĩ là người có lương tâm thì có đấy. Nhưng chúng ta thử tưởng tượng rằng, chúng ta cứ tặc lưỡi và mặc kệ mà tự nhủ là “chuyện người ta hơi đâu mà lo”, thế thì một ngày khác có tới vài người cũng lại ăn cắp, vài kẻ khác thì lại thực hiện hành vi dâm ô với trẻ em và bị trục xuất về nước, hoặc số khác thì làm ăn gian dối mà giao hàng không đúng hợp đồng nên bị tẩy chay và xua đuổi. Lúc này, tôi nghĩ không chỉ những cá nhân đó thiệt hại đâu, mà hình ảnh quốc gia của chúng ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì bị nước ngoài cảnh giác, đánh giá không tốt. Mà đã như thế là mất đi lợi thế để làm ăn, sẽ bị hủy bỏ các hợp đồng mới và cơ hội đầu tư giữa hai quốc gia, nhiều người dân của chúng ta sẽ không được họ tiếp nhận hoặc nếu có thì hạn chế mà còn bị soi xét rất kỹ lưỡng. Mà mỗi khi nước người ta nhắc về chúng ta là người ta cứ chỉ nói “người Việt Nam” đã trộm cắp hay gian manh thế nào thôi chứ người ta đâu có nhắc ông này hay bà kia một cách cụ thể.
Thế thì chúng ta có nhục nhã và có đúng là đất nước chúng ta phải gánh hậu quả dù đó là hành động đơn lẻ của cá nhân hay không?
Thế nên, làm sao mà mỗi công dân của Việt Nam phải luôn coi hành động của mình là thể diện của quốc gia, nỗi nhục của mỗi cá nhân là nỗi nhục của quốc gia. Ra nước ngoài mà nghe được người khác chửi rủa hay khinh bỉ, miệt thị hoặc xua đuổi đồng bào mình thì chúng ta có thấy hổ nhục không? Có đau đớn và cảm thấy bị xúc phạm như chính mình bị tạt một xô nước bẩn vào mặt không?
Cũng giống như một cái làng mà gồm hầu hết những kẻ sống trong đó là quen thói làm ăn gian dối, trộm cắp, thế thì lúc đi ra ngoài giao du, khi người ta biết là chúng xuất thân từ cái làng đó thì người ta sẽ dè bỉu và đề phòng bằng sự khinh miệt mà không ngại nói rằng, cái làng đó toàn thằng lưu manh, cứ cẩn thận và chớ có làm ăn hay giao du gì với chúng. Quả là tủi nhục và xót xa.
Mà cũng chẳng chừa ra được người ta sẽ cũng đánh giá là cái bộ máy quản lý của cái quốc gia đó quả là kém cỏi, không có hữu dụng hoặc quá mức tệ hại thì mới tạo ra và tồn tại những con người, công dân như thế, chứ một chính phủ mạnh và nghiêm minh thì bói đâu ra lắm kẻ lưu manh và phường trộm cướp như vậy.
Thế nên, để quốc gia cường thịnh và văn minh, để được tôn trọng thì mỗi công dân chúng ta phải là một người luôn mang tâm thế là hành động của mình là thể diện của quốc gia, cũng như vậy, nỗi nhục của mình sẽ trở thành nỗi nhục của quốc gia. Có như thế thì chúng ta mới có thể ngẩng đầu lên với bạn bè quốc tế về sự đàng hoàng và tử tế được.
Trích: MỘT NGƯỜI QUỐC DÂN

——————————————
Lê Luân


Get paid to share your links!