Tuesday, March 14, 2017

Ai là thủ phạm?

Công hàm "bán nước" gây nhiều tranh cãi do Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký tên và gửi người tương nhiệm Trung Quốc Chu Ân Lai vào ngày 14/9/1958 phải chăng chỉ là sản phẩm của một nhân vật chính trị được nhiều nhà nghiên cứu thời cuộc Việt Nam thế kỷ 20 đánh giá là "nhu nhược", "thiếu quyết đoán" và "dĩ hoà vi quý"?
Chúng ta đều biết chế độ cộng sản ở mọi nơi trên thế giới đều là toàn trị, một cá nhân trong bộ máy lãnh đạo không thể toàn quyền quyết định bất cứ vấn đề gì, nhất là khi nó liên quan đến điều hệ trọng bậc nhất là chủ quyền quốc gia. Có chăng đó phải là nhân vật nắm quyền uy cao nhất, quyết định tối hậu mọi điều từ lớn đến nhỏ.

Vào năm 1958, nhân vật quyền uy nhất chưa phải là Lê Duẩn, vì từ tháng 9/1960 Lê Duẩn mới trở thành Bí thư thứ nhất của Đảng Lao Động Việt Nam và từng bước thâu tóm mọi quyền hành trong tay. Nhân vật "thủ phạm" đó chính là và phải là Hồ Chí Minh trong vai trò Chủ tịch Đảng Lao Động Việt Nam, người nắm quyền uy cao nhất trong bộ máy chính trị Bắc Việt đương thời.
Như vậy, công hàm 1958 là sản phẩm chung của toàn Đảng Lao Động Việt Nam, tức Đảng Cộng Sản Việt Nam, đứng đầu là Hồ Chí Minh. Dù ngày nay nhà cầm quyền tìm cách giải thích nội dung và thẩm quyền ban hành công hàm đó thế nào và theo hướng nào, thì rõ ràng đó vẫn là sự công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với Hoàng Sa và Trường Sa trên phương diện công pháp quốc tế.
Chưa bao giờ tôi ngây thơ tin, như nhiều sử gia Tây phương hiện đại nhận định, rằng Hồ Chí Minh là người theo chủ nghĩa dân tộc, chứ không đơn thuần theo đuổi lý tưởng cộng sản. Bởi lẽ, một người yêu nước, thấm nhuần chủ nghĩa dân tộc thực sự không thể chấp nhận cho ban hành một công hàm, dù rộng nghĩa hay nhiều hàm ý như được biện luận ngày nay, khiến tạo nên hậu quả và nguyên cớ để kẻ thù chiếm đoạt các hải đảo của tổ quốc vào năm 1974 và 1988.
Có chăng đó là chủ nghĩa dân tộc Đại Hán!
Lê Công Định

Monday, March 13, 2017

Đừng bao giờ tha thứ cho tội phạm ấu dâm

Nhiều người lầm tưởng ấu dâm là bệnh, nhưng không phải, nó là một xu hướng tính dục, giống như đồng tính, không ai đi chữa bệnh gay cả. Vì vậy đừng mong tội phạm ấu dâm sẽ hết được sự "bệnh hoạn" của chúng.
Theo một số thống kê không chính thức, cứ khoảng 4 trẻ em gái thì có một bé bị xâm hại tình dục, theo cách này hay cách khác, còn với bé trai là 1 trên 6, đừng nghĩ rằng bé trai là không bị xâm hại rồi chủ quan không lo lắng cho con mình.
Bất cứ xã hội nào cũng có những kẻ có xu hướng tình dục biến thái như thế, chỉ khác nhau ở số lượng và pháp luật kềm chế. Ở Việt Nam, loại tội phạm này dường như bị xem nhẹ, nhìn cái kiểu Minh Béo về rồi cả đám thi nhau chúc mừng là thấy.
Vì thế, tôi tha thiết mong các Đại biểu Quốc hội thảo luận sửa luật tăng hình phạt lên, chung thân hoặc "thiến hóa học" cũng được. Kèm thêm đó là biện pháp kềm chế sau khi thả những thể loại này về lại với thế giới loài người, như là đeo vòng chân kiểm soát suốt đời, thông báo cho chính quyền địa phương và người dân xung quanh tiền án tiền sự của loại tội phạm này. Bên cạnh đó là thêm các thông tư nghị định dưới luật, quy định rõ hơn việc kết tội, tránh để lỏng lẻo như hiện nay, khiến kẻ thủ ác khinh nhờn.
Cả xã hội hãy lên tiếng về thảm trạng đau lòng này, không thỏa hiệp, không bao che, để bảo vệ chính con cháu, người thân chúng ta. Kẻ biến thái bệnh hoạn ấu dâm thường là chính ngay những người thân thuộc xung quanh, phải đề phòng mọi lúc, mọi nơi.
Bui An

CẢNH BÁO VẤN NẠN XÂM HẠI TRẺ EM

Thứ nhất: Phòng Giáo dục không có chức năng hay chuyên môn để kết luận có hay không có một hành vi thay cho cơ quan điều tra trong khi không có chứng cứ để làm việc này.
Thứ hai: Vụ hiệu trưởng trường THCS Nam Trung Yên bưng bít vụ án đâm xe gãy chân học sinh của mình mà nếu không có ông Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam và ông Chủ tịch TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung vào cuộc chỉ đạo thì có lẽ cũng đã bị chìm xuồng.
Thứ 3: Những vụ án xâm hại tình dục hiện nay đang có dấu hiệu bung nở mạnh mẽ chỉ vì những kẻ thực hiện hành vi tội phạm không những không bị trừng trị mà còn thách thức cả pháp luật và xã hội.
Nếu người dân toàn xã hội tiếp tục ung dung và coi nhẹ chuyện con trẻ bị xâm hại từ người khác vì nó không ảnh hưởng đến mình thì cũng đang gián tiếp dung túng cho tội ác hoành hành và rồi một ngày chính con bạn sẽ trở thành nạn nhân của chúng và mình thì sẽ bất lực trước sự thách thức của chúng hôm nay như những người mẹ có con đang ngày đêm hoảng loạn và đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác.
Nếu pháp luật không trừng trị những loại tội phạm nguy hiểm này, thì nhà nước hay chính quyền đó cũng chẳng khác nào lũ tội phạm ấy.
Luân Lê

Get paid to share your links!