Sunday, September 18, 2016

Sao Không Chết Hết Đi!!!


Trời xã hội Việt Nam giờ sao khủng khiếp quá! Đọc tin bực mình ghê! Người ta thoát chết mà truy lùng facebook tên gì vô chửi rủa mạ luỵ con người ta vì nhỏ làm tiếp viên karaoke. Sao không ngon chửi mấy thằng chó ghẻ lãnh đạo Việt Nam lấy thuế dân mà không lo được cho dân, chúng nó là căn nguyên gián tiếp khiến nam nữ trẻ tuổi vì hoàn cảnh mà dấn thân đời đĩ điếm! Mà dù làm đĩ điếm vẫn còn hơn ăn cướp - hút máu của dân như chúng nó! Ngon chửi đám tham ô tiền thuế dân lo xây đài tượng tháp ngàn tỉ kìa, sao can đảm chửi rủa người bình thường tay yếu chân mềm, còn đám lãnh đạo có tiền - quyền - quân đội nên sợ hãi hèn hạ né tránh nói chánh trị?! Phải chi nói " sao ko chết hết đi " vô mặt lãnh đạo Cộng sản Việt Nam, bọn này mới ảnh hưởng đến tụi nó mà tụi nó ko biết!
Cháy loạn vầy trùm quần lót hay cởi truồng chạy còn được nói chi che bằng cái áo ngực!

Lâm Ngân Mai

THƯ NGỎ GỬi CẤN THỊ THÊU VÀ BA SÀM NGUYỄN HỮU VINH.



Em Thêu và em Vinh yêu quý!
Chị tính từng ngày các em ra tòa. Tim chi đau nhói. Không hiểu tại sao cái chế độ cộng sản VN độc tài đến thế. Vinh bị bắt vì đã cho mọi ngườ biết sự thật tồi tệ ở việt nam nên bị nhà cầm quyền kết tội. Còn Thêu vì đấu tranh để bảo vệ đất, đòi nhân quyền mà bị coi là kẻ phản nghịch . Chúng ta bị mất quyền làm người hơn nửa thế kỷ qua mà vẫn cố gắng trung thành với chế độ. Càng nghĩ lòng chi càng đau. Con người khác con vật là biết đau, biết phải trái. Chúng ta không thể cúi đầu làm nô lệ cho ngoại bang , cho những kẻ tham nhũng. Chúng ta lên tiếng vì lương tâm của một con người . Vi sợ chúng ta nên công an, dư luận viên, tình báo Hoa Nam lao vào chửi bới. Họ dùng luật rừng kết tội người dám đấu tranh. Hai em là những tấm gương , Là những con chim đầu đàn trong phong trào đòi Nhân quyền, dân chủ, thoát Trung. Việt Nam không thể trở thành Tây Tạng. Để mất nước là chúng ta có tội với tiền nhân. Các em không có tội gì hết. Nhưng chúng không dễ dàng trả tự do cho các em. Đó chính là vì chúng sợ các em. Chị biết không ai và không có thế lực nào làm cho các em nhụt ý chí. Chị thầm cầu nguyện ơn trên cho các em sức khỏe để tiếp tục tranh đấu tới cùng. Tên tuổi của các em sẽ mãi mãi đi vào lịch sử đấu tranh giữ nước của việt nam. Gửi tới các em lòng yêu mến và ngưỡng mộ. Đất nước đau khổ của chúng ta cần rất nhiều người vì nước vì dân như các em. Từng phút từng giờ chị mong các em tự do. Chỉ biết trong lao tu các em vẫn cùng đồng hành với mọi người. Chị tin chắc vào một tương lai tốt đẹp cho Việt Nam. Cái xấu, cái ác phải bị tiêu diệt . Đó là luật Trời.Chỉ những kẻ tham lam, ngu muội mới chống lại nhân dân. Chúc các em mạnh khỏe, luôn mạnh mẽ và chiến thắng. 


Kim Chi

BIỂN VÀ CHA

ảnh st
Nó đến với cha không phải là cách thông thường của bao nhiêu đứa trẻ khác.
Một buổi sáng mùa thu, nó con bé 8 tuổi lem luốt ngồi co ro góc chợ, mẹ nó người thân duy nhất trên đời rời bỏ nó sau 1 cơn bạo bệnh, nó mồ côi từ đó, không nhà cửa không nơi nương tựa.
Cha đến bên nó hỏi thăm, nó sợ sệt rồi tròn xoe đôi mắt nhìn cha, da cha rám nắng nhưng đôi mắt vẫn sáng và hiền lành. Cha đưa nó về, mẹ ngạc nhiên rồi nói "con rơi, con rớt ở đâu sao nay mới đưa về", Cha lặng yên tắm cho nó và đưa cho nó bộ đồ cũ của em Yến, lâu lắm rồi nó mới thấy mình sạch sẽ thơm tho đến vậy.
Cả năm nó được sống với cha khoảng 3 tháng, thời gian còn lại cha lênh đênh trên biển. Rồi biển không còn cá, cả cha và mẹ nó không biết làm gì kiếm ra tiền. Mẹ nó đâm ra cau có, các em bữa đói bữa no, cha chạy vạy làm đủ nghề, người cha gầy đét như que củi.
Nó trốn nhà vào thành phố làm phục vụ quán bia, với dòng địa chỉ nghệch ngoặc cha đi tìm nó, hai cha con ôm nhau khóc...rồi cha đưa nó về nhà. Sáng sớm hôm ấy cha đưa nó ra biển, mặt trời lên cả mặt nước ửng hồng, chưa khi nào nó thấy biển đẹp lạ lùng đến vậy... Cha nó vẽ tranh, đôi tay chai sần run run... Lần đầu tiên nó thấy cha vẽ có lẽ từ rất lâu cha không cầm cọ....cha nó cũng là một hoạ sĩ tài hoa đó chứ...nó thầm tự hào.
Cái khổ không giữ được cha nó lâu, cha ngất xỉu vì suy nhược khi đang bốc hàng ngoài chợ... Rồi cha vĩnh viễn xa nó.
Trên gác bếp góc bí mật của cha và nó toàn là tranh, nó xếp lại từng tấm, nào biển, nào thuyền và bức tranh cha vẽ nó... nó yêu cha và nó yêu biển vì nơi duy nhất còn giữ giọt mồ hôi của cha....nó khóc oà trong căn phòng ọt ẹp nơi thành phố xa xôi, giờ nó đã là lao động chính của gia đình này "Cha ơi khi nào biển có cá, con lại về sốt nốt những ngày vui..."
Hợp Bích Hồ

Get paid to share your links!