Thursday, May 10, 2018

LẠ: VỀ XỬ LÝ VỤ CÔ GIÁO ĐÉO


Đéo cửa miệng không thuộc hành vi bị xử lý của cô giáo đéo. Điều này không lạ, bởi nếu xử hành vi ngôn ngữ đéo của cô giáo đéo khác nào xử cả Hà Nội, thậm chí cả miền Bắc.
Có nghĩa là cô giáo đéo ai là quyền của cô, như mọi người vẫn đéo đầy đường. Nếu phạt cô, cô sẽ nói Hà Nội chỗ nào chẳng đéo?
Báo chí chỉ dám phê bình một từ trong chuỗi đéo của cô giáo đéo, từ "não lợn" mà cô giáo đéo dành cho học sinh. Có nghĩa là người ta chỉ thừa nhận đây mới là sự nhục mạ người học.

Hiện có thông tin Sở Giáo dục Hà Nội và cơ quan chức năng đã vào cuộc để thanh kiểm tra cả 3 chi nhánh trung tâm MST English của cô giáo đéo. Đồng thời cũng có thông tin cô giáo đéo đã bôi xóa để phi tang các biển hiệu quảng cáo.
Nhiều tờ báo cho rằng Trung tâm MST English là trung tâm dạy chui. Báo chí đánh giá rằng cơ quan chức năng đã buông lỏng quản lý mới có loại trung tâm chui như thế hoạt động giữa thủ đô!
Tôi thành thật khuyên các nhà báo rằng, nếu không biết gì về quản lý thì đừng viết.
Tôi khẳng định, trung tâm MST English không hề "chui" ở đâu cả. Chui là hoạt động bí mật. Chẳng hạn như các thầy cô giáo bị cấm mà vẫn lén lút dạy chui tại nhà. Đằng này cô giáo đéo có đến 3 chi nhánh trung tâm hoạt động công khai giữa thanh thiên bạch nhật, có văn phòng, phòng học khang trang, biển hiệu quảng cáo to đùng, lại có cả một website đăng ký tên miền hợp pháp.
Xin thưa, các thầy cô giáo dạy chui kín đáo đến mức không cho học sinh đi học bằng xe đạp, trước sau kín cổng cao tường mà cán bộ sở dục còn mò ra để bắt phạt. Rộng hơn, đối với hoạt động kinh doanh, một chị bán rau di động ngoài chợ hay bán hàng rong trên phố cũng không thoát khỏi con mắt cú vọ của nhân viên thuế vụ và an ninh phường. Làm gì có chuyện 3 chi nhánh trung tâm hiên ngang giữa thủ đô mà qua mặt được một lúc nhiều cơ quan chức năng: sở kế hoạch đầu tư, cục thuế, sở giáo dục???
Thời thực dân, chỉ có 2 thằng Min Đơ, Min Toa đi xe đạp tuần tra cả Hà Thành mà không con chó ỉa bậy nào thoát, các chủ nhân của chó thả rông đều bị phạt tiền để đóng vào nhà bank Đông Dương đang cạn ráo ngân sách. Bây giờ lẽ nào quản lý của ta kém hơn bọn thực dân?
Tôi không tin Trung tâm MST English của cô giáo đéo là trung tâm chui. Chui đằng trời!
Muốn mở một trung tâm dịch vụ giáo dục, chủ nhân phải đi qua 3 cửa:: Sở Kế hoạch đầu tư, Sở Giáo dục, Cục Thuế, chưa tính phải qua phường sở tại để quản lý chuyên môn, báo cáo thu nhập và nộp thuế.
Xử lý bằng cách giải tán hay xử phạt là xong à? Phải thanh kiểm tra xem tính hợp pháp của Trung tâm cô giáo đéo, thời gian đã hoạt động bao lâu, thu chi thế nào. Nếu quả thật có hoạt động chui thì ai đã giúp cho nó chui lọt và chui bằng cách nào. Và đã gọi là chui thì lập tức khởi tố hình sự về tội trốn thuế, vì kinh doanh chui thì cũng như buôn lậu, nếu có nộp thuế thì nộp vào đâu và nộp cho ai?

Chu Mộng Long





Source: The most interesting way to count money by Smallworld

Chẳng chóng thì chầy, chuyện phải đến rồi sẽ đến mà thôi.


Hôm qua ngồi nghe nhỏ em nói chuyện với một bà da trắng từng là nạn nhân trong cuộc cách mạng của dân da đen Zimbabwe. 
Bà kể:
Khi những người nông dân nổi dậy, rất nhiều người da trắng là chủ các đồn điền bị giết ngay trên cánh đồng của gia đình mình. Chồng bả cũng bị chết trong tình cảnh ấy. Bà và lũ con thoát được là nhờ mấy mẹ con đang đi du lịch và kịp tị nạn lại đất nước New Zealand, rồi giờ sống luôn ở đó. Giọng kể của người phụ ấy vẫn chưa hết bàng hoàng, câu chuyện như vừa xảy ra hôm qua vậy.

Chợt rùng mình khi nghĩ đến cảnh trên 50 triệu người đang sống dưới mức nghèo khổ ở đất nước này sẽ tấn công vài triệu đảng viên để dành lấy tài sản và quyền lực. Khi ấy máu chắc chắn sẽ chảy thành sông, bởi bất công dồn nén tích tụ lâu ngày. 
Công bằng mà nói thì đám quan chức mê nhà cao cửa rộng, lâu đài nguy nga tráng lệ là đám người ngu dốt đến tận cùng (số đông này tập trung vào dân Bắc và Bắc Miền Trung). Những lâu đài ấy sẽ là tuyệt địa của chính gia đình họ. 
Chẳng chóng thì chầy, chuyện phải đến rồi sẽ đến mà thôi.

Trương Quang Thi


Source: What a very strange fish! by Smallworld

CHỦ TRƯƠNG MÙ!


Nhiều người biện hộ rằng,chủ trương của đảng luôn luôn đúng, nhưng trong đó chỉ có một vài cá nhân thực hiện sai. Ông đừng có thấy một vài con sâu đó mà đỗ lỗi cho cả hệ thống!!
Buồn cười! Trước hết ta phải xem đảng là ai, từ đâu hình thành nó? Có phải đảng là một tổ chức được tập hợp bởi nhiều đảng viên cộng lại? Và chủ trương của đảng có phải là chủ trương của đa số đảng viên kia, mà người đứng đầu đảng đại diện thực hiện? Như vậy, chủ trương đưa ra đúng, nhưng hầu hết các đảng viên làm sai thì có phải là chủ trương sai? Bởi, cái mớ lý thuyết đưa ra, cho là đúng đắn đó. Chẳng ma nào thực hiện được. Đúng không?

Ông bộ trưởng KHĐT Nguyễn Chí Dũng huỵch toẹt cho thấy cả một hệ thống trong đảng từ xưa đến nay đều phải tham nhũng, hối lộ, ăn cắp... Mới đủ sống. Ông nói: « lương bộ trưởng của tôi chỉ có 11.690.000/tháng. Vậy hỏi thật chúng ta có thể sống được được với đồng lương đó không»?
Đây là điều đứa con nít nó cũng thấy, chỉ có loại người quá cuồng đảng mới không nhìn thấy. Rõ ràng, lương không đủ sống thì tại sao họ có biệt thự, siêu xe, con cái du học trời tây như thế? Nói lên điều này, tức là ông bộ trưởng thừa nhận tất cả những người có chức, có quyền đều phải ăn cắp, tham ô mới sống được.
Như vậy, chủ trương của đảng đưa ra mức lương với cán bộ, công nhân, viên chức của mình chỉ bằng 1/10 so với các nước trong khu vực có phải là chủ trương đúng? Thử hỏi, với mức lương trung bình của 2 vợ chồng viên chức tầm 10 triệu đồng/ tháng thì làm sao đủ sống cả gia đình, con cái ăn học? Đừng trách tại sao nhân viên y tế vòi tiền bệnh nhân, thầy cô giáo vòi tiền học sinh, công an mãi lộ....
Ngày xưa chính phủ VNCH ban hành mức lương để công chức đủ sống cho cả gia đình. Con cái của công chức dưới 18 tuổi được hưởng lương, cho dù công chức đó có cả trên chục đứa con thì chính phủ cũng phải trả lương để cho chúng nó sống thì cha mẹ chúng mới yên tâm làm việc được. Nếu người vợ công chức đó không có việc làm thì chính phủ cũng trả lương luôn cho vợ họ. Và nếu, người vợ có việc làm, nhưng có con nhỏ dưới 6 tuổi, thì chính phủ phải trợ cấp tiền cho người nuôi con nhỏ. Bởi vậy, thời VNCH ông thiếu tá có khi ít lương hơn ông hạ sĩ, chàng kỹ sư độc thân lương ít hơn người gác cổng là chuyện bình thường.
Một chủ trương bắt người ta làm việc mà tiền lương trả cho họ chẳng biết họ sống có đủ hay không thì sao lại gọi chủ trương đúng? Riêng ngành giáo dục đã thấy rõ các thầy cô không thể sống nổi bằng lương. Và nhiều kỳ họp trôi qua họ hứa và hứa...Để đến hôm nay lời hứa vẫn còn bỏ ngỏ. Một cô giáo phục vụ trong ngành 37 năm, đến khi về hưu với mức lương 1,3triệu/tháng. Họ sống thế nào?
Tôi muốn nhổ vào mặt những tên nào luôn ca ngợi chủ trương của đảng là hoàn toàn sáng suốt! Chỉ riêng chế độ tiền lương bất cập này đã đẩy xã hội vào cảnh rối loạn. Mọi người, mọi ngành, mọi cấp phải ăn thịt lẫn nhau để tồn tại!
«Có thực mới vực được đạo». Người xưa đã khẳng định rồi.
Ngô Trường An



Source: Fighting fire or watering plants??? by Smallworld

Get paid to share your links!