Friday, September 22, 2017

SỰ TUYÊN TRUYỀN DỐI TRÁ CỦA CỘNG SẢN ĐÃ BỊ PHÁ SẢN.

Đảng CS bỏ tiền tỷ xây dựng nhiều công trình, các tour du lịch như địa đạo Củ Chi, Vĩnh Linh ...cùng với nhiều bảo tàng viện HCM nay trở nên ế ẩm, vắng khách. 

Tại Huế, Phân viện Bảo tàng Hồ Chí Minh Ðịa chỉ: 6 đường Lê Lợi, Tp. Huế mỗi ngày chỉ có vài ba nghười khách ghé xem. Vào mỗi tháng các trường học, các tổ chức đoàn, hội thanh niên CS - bắt buộc phải đưa nhiều sinh viên, học sinh vào đây xem để tạo số đông.

Tour về Củ Chi thì phải nói là quá Ế, ế đến nỗi nhà cầm quyền CSVN bắt buộc các tổ chức tour du lịch phải đưa khách về Củ Chi để xem "di tích" đường hầm - Tour du lịch nào không làm theo sẽ bị tước giấy phép. 

Tour địa đạo Vĩnh Linh (Quảng Trị) cũng cùng chung số phận. Cầm quyền CS có nguyên trụ sở huấn luyện dành cho các hướng dẫn viên tại Đông Hà để tuyên truyền cho khách du lịch từ Huế vào Vĩnh Linh. 

Một căn phòng chưng bày di tích HCM ở Khu Hòa Bình (Dalat) (bên kia đường rạp Hòa Bình) đã phải dẹp bỏ vì không có khách vào xem. 

Nhà tù Hỏa Lò tại phố Hai Bà Trưng Hà Nội cũng cùng số phận hẩm hiu. Nhà tù Hỏa Lò đã bán hết đất, chừa lại một góc nhỏ di tích - phía trên lầu thì sử dụng tuyên truyền thành tích các đảng viên CS. 

Mỗi ngày du khách vào xem nhà tù Hỏa Lò không đủ chi phí để trả tiền cho các nhân viên phục vụ. 

Tóm tắt cho chúng ta thấy là người dân VN đã tẩy chay đường lối tuyên truyền láo khoét của đảng CSVN. Người dân không còn niềm tin vào chế độ nữa - do đó các bảo tàng HCM ngày nay vào cửa miễn phí, có gắn máy lạnh tối đa để mong trở thành nơi trú nắng vào mùa hè oi bức ... thì mới may ra có người vào "xem".

Nguyễn Thùy Trang

Sự trớ trêu chính trị

Nhiều bạn chê hoặc tỏ ra thất vọng về các tấm biểu ngữ của tiểu thương chợ An Đông ghi hàng chữ "Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm", nhưng tôi lại thấy hay, dù chẳng thấy cái gì đáng gọi là "quang vinh" và càng chẳng tin nó "muôn năm".

Tôi thấy hay ở chỗ, tương phản ngay với dòng chữ ca ngợi bên trên, là những lời tố cáo chính quyền của đảng cướp tiền dân. Hóa ra đó chính là sự "quang vinh" của đảng, và muôn năm về sau người ta có nhớ đến đảng cũng chỉ ở hành động cướp bóc đó mà thôi. Trớ trêu!

Sự trớ trêu đó được diễu hành qua khắp phố phường để bàn dân thiên hạ mục kích. Vì thế, theo dõi cuộc biểu tình từ đầu, tôi thích thú trước sự khéo léo của bà con tiểu thương.

Giữa hình ảnh được tô vẽ lớp phấn quang vinh, với hành động thực tế của đảng, sự trớ trêu đơn thuần đã biến thành trớ trêu chính trị một cách ngoạn mục.
Lê Công Định 

Thursday, September 21, 2017

Một câu chuyện kinh tởm!

Trong hình đính kèm bài viết này là một chiếc máy tính và rất nhiều cọc tiền đô la Mỹ nằm đè lên. Với nhà báo, chiếc máy tính là công cụ để tạo ra bài báo, nó giống như ngòi bút của người làm báo. Khi những đồng đô la đè lên ngòi bút, thì điều gì sẽ xảy ra?

Đây là những tấm hình tôi lấy trên facebook của một người tên Dương Cầm, báo Một Thế giới. Nhà báo này tuyên bố, sắp tới sẽ có bài viết về một ca phẫu thuật hỏng. 15.000 đô la Mỹ ấy là để thưởng cho các facebooker share bài viết. Chuyện này, chưa từng có tiền lệ trong lịch sử báo chí Việt Nam. 

Sau gần 10 năm làm báo, tôi nghĩ rằng mình đã quá quen với những câu chuyện bất công ngang trái trên đời, quen đến mức trước mọi sự, tôi vẫn thường nghĩ rằng, xã hội này là thế, chuyện có gì lạ đâu... Nhưng câu chuyện mà tôi vừa được biết thì không thể gọi là bình thường được nữa. 

Dù chỉ là câu chuyện về tranh chấp ly dị của một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng câu chuyện này đã phơi bày không thể rõ hơn bộ mặt thật của một tờ báo, một nhà báo và một người từng có ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới truyền thông và hiện giờ vẫn đang ngạo nghễ. 

Chân dung của người đó, tôi sẽ viết ở cuối loạt bài này. Hôm nay tôi bắt đầu bằng sự bất thường của một bài báo và một nhà báo. Và các anh chị đọc trang facebook của tôi, xin hãy cho tôi câu trả lời, vì sao họ lại làm như thế. 

Đó là chuyện về vị bác sĩ có tên Chiêm Quốc Thái, chủ Bệnh viện quốc tế Việt Mỹ. Vì việc ly hôn với vợ của mình, vị bác sĩ này bị đẩy vào tình thế khốn đốn, bị lên bờ xuống ruộng. Báo điện tử Một Thế giới - tờ báo tôi rất không muốn nói là lá cải - đã có những bài viết mà tôi đọc, chỉ thấy tởm lợm. 

Câu chuyện như thế này...

Bác sĩ Chiêm Quốc Thái và bà Vũ Thuỵ Hồng Ngọc (Việt kiều Mỹ) kết hôn tại Mỹ vào năm 2011. Khi về Việt Nam, bà Ngọc mang theo 100.000 USD. Theo thông tin tôi được biết, bà Ngọc chơi chứng khoán và từ thua đến lỗ. Bác sĩ Chiêm Quốc Thái  đã gầy dựng lên Bệnh viện Quốc tế Việt Mỹ. Tài sản của bác sĩ Chiêm Quốc Thái đến giờ, nhiều người áng chừng khoảng vài trăm tỉ đồng.  

Theo đơn tố cáo của bác sĩ Chiêm Quốc Thái, khi làm thủ tục ly hôn, ngoài việc cho một căn nhà ở Quận 1, TP.HCM, bác sĩ Chiêm Quốc Thái còn cho bà Ngọc 30 tỉ đồng. 

Mọi cuộc hôn nhân, dù vì bất kì lý do gì thì sự tan vỡ vẫn là một câu chuyện buồn. Chuyện tranh chấp giữa hai con người vỡ vụn về nhau, vốn là của riêng họ. Thế nhưng, báo Một Thế giới đã xông vào moi móc mọi thông tin, tung hê lên mặt báo mọi thứ riêng tư, từ chuyện tranh chấp, đến chuyện vợ tố chồng, chồng tố vợ, với nhiều thông tin sai sự thật. 

Mục đích của báo Một Thế giới là gì? 

Thông qua phóng viên Dương Cầm của báo Một Thế giới, ông Thái được biết bà Ngọc đòi chia thêm 150 tỉ đồng, tức đòi cả tiền mồ hôi công sức của ông ấy, là tài sản đã có trước hôn nhân. Trong khi trước đó, ông Thái đã hào phóng cho bà mấy chục tỉ đồng.

Nếu ông Thái không chia cho vợ cũ thêm 150 tỉ đồng, thì báo Một Thế giới sẽ tiếp tục đăng bài về ông Thái. Đó là thông điệp mà phóng viên Dương Cầm gửi cho bác sĩ Chiêm Quốc Thái.

Tôi sẽ phân tích cái đúng, cái sai trong các bài viết đã đăng tải trên báo Một Thế giới sau. 

Ngoài số tiền 15.000 USD mà tôi nói ở đầu bài viết này, cũng trên facebook của nhà báo Dương Cầm, ai share bài viết "Tố vợ buôn ma tuý không xong, bác sĩ Chiêm Quốc Thái đề nghị chia cho vợ 50 tỉ" của nhà báo Dương Cầm thì sẽ được chính Dương Cầm tặng 150.000 đồng hoặc thẻ cào điện thoại trị giá 150.000 đồng. Nhà báo này đã chi ra 100 triệu đồng thưởng cho những ai share bài viết ấy. 

Một lần nữa, các anh chị thử nghĩ xem, có bình thường không khi nhà báo sẵn sàng bỏ ra hàng trăm triệu đồng đề trả tiền cho những người nào share bài viết bôi nhọ một người khác? 

Xin lưu ý người bị phơi bày lên mặt báo là một bác sĩ giàu có.
Bạch Hoàn 

Get paid to share your links!