Tuesday, October 25, 2016

ĐÚNG QUY TRÌNH

ảnh minh hoạ

Anh em, con cháu, họ hàng nội ngoại của ông quan đầu huyện, đầu tỉnh được bổ nhiệm cấp tập, vội vã, dấm dúi vào những chiếc ghế quan chức trong huyện, trong tỉnh rồi lại được cơ quan tổ chức bộ máy nhà nước trung ương xác nhận việc bổ nhiệm dấm dúi đó là đúng qui trình!
Nhà nước phong kiến thối nát cũng không đốn mạt đến mức đẻ ra cái qui trình bất lương để những cậu ấm cô chiêu hoàn toàn vắng bóng tài năng, vắng bóng nhân cách, vắng bóng cả trong những lúc khó khăn của dân của nước bỗng sỗ sàng nhảy tót lên những chiếc ghế quyền lực của những hiền tài.
Ở thời xa xưa, ở thang bậc văn minh rất thấp, cá nhân chưa được nhìn nhận, con người công dân chưa có. Sơn hà xã tắc là của vua. Nhà nước của vua. Người dân cũng chỉ là bầy đàn, là thần dân, là tôi tớ của vua. Vua cho ai sống thì được sống, bắt chết thì phải chết, không chết là bất trung. Ở thời mông muội, dã man đó người dân cũng không bị bộ máy nhà nước phong kiến khinh bỉ đến mức coi dân đen như cỏ rác, quan chức ngang nhiên kéo cả nhà, cả họ đạp lên mặt dân, ngồi lên đầu dân.
Ở thời quyền con người chưa được nhìn nhận đó nhà nước phong kiến vẫn coi trị nước an dân là điều quyết định sự suy thịnh, mất còn của nước nên không có thứ quan tắt, không có chuyện cả nhà, cả họ thậm thụt đôn nhau, nâng đỡ nhau ra làm quan. Nhà nước phong kiến ở thời ngưng đọng, tối tăm đó vẫn biết quí trọng hiền tài như báu vật, như nguyên khí quốc gia, vẫn chăm chút, đều đặn tổ chức những cuộc thi nghiêm ngặt, công bằng, từ thấp đến cao, thi hương, thi hội, thi đình, tìm hiền tài trong dân để nhà vua ban mũ, áo, võng, lọng, cờ, biển công bố công khai, rộng rãi người đủ tài đức bổ nhiệm vào bộ máy trị nước an dân. Những hiền tài trong dân được phát hiện, trong dụng đã để lại những tên tuổi rực rỡ trong thời gian, trong sử sách như Lê Văn Thịnh, Nguyễn Hiền, Mạc Đĩnh Chi, Lương Thế Vinh, Giang Văn Minh, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Lê Quí Đôn, Nguyễn Quý Đức . . .
Đến cách mạng tư sản dân quyền, Tự do – Bình đẳng – Bác ái, mở ra thời văn minh công nghiệp, văn minh đô thị. Người dân trở thành công dân tự do và mọi công dân tự do, từ người đứng đầu nhà nước đến người dân thường đều bình đẳng trước pháp luật, đều là người thực sự làm chủ đất nước. Được quyền ứng cử vào các cơ quan quyền lực nhà nước và bằng lá phiếu người dân bầu ra lực lượng chính trị cầm quyền. Đó là nội hàm, là giá trị, là quyền lực của công dân tự do.
Người dân không bị gạt ra rìa trong qui trình bổ nhiệm bộ máy công bộc của dân mà người dân là chủ thể của qui trình đó. Qui trình đó là: Hướng tới người dân. Tìm hiền tài trong dân. Tìm công bộc của dân. Và những công bộc đó đều tâm niệm phục vụ dân chứ không phải là quan cai trị hành dân, hống hách với dân, bóp nặn dân. Trong qui trình đó còn có cả cơ chế, cả luật pháp để giữ liêm sỉ cho công bộc và để người dân giám sát bộ máy công bộc, người dân có quyền loại bỏ những công bộc kém cỏi, không xứng đáng.
Đấy là những nhà nước đã qua cách mạng tư sản dân quyền, những nhà nước có cạnh tranh chính trị bằng đa nguyên và những nhà nước theo đuổi lí tưởng xã hội dân chủ. Không qua cách mạng tư sản dân quyền, cướp chính quyền bằng bạo lực cách mạng vô sản, vô đạo lí và vô luật pháp, nhà nước cộng sản Việt Nam độc tài đảng trị đã đi ngược với bước tiến đến văn minh của loài người, kéo xã hội Việt Nam lùi lại sau cả thời phong kiến ngưng đọng, tối tăm.
Điều khác nhau giữa nhà nước của cách mạng tư sản dân quyền và nhà nước của cách mạng vô sản là:
Nhà nước tư sản dân quyền coi người dân là chủ thể, đưa người dân lên vị trí người chủ đất nước, người chủ xã hội, nhà nước chỉ là công bộc phục vụ người dân, chỉ là công cụ bảo đảm quyền làm chủ đất nước của người dân.
Còn nhà nước vô sản coi người dân là đối tượng phải chuyên chính, phải cải tạo, phải giáo dục! Câu cửa miệng của những người cộng sản là đảng viên phải giáo dục quần chúng. Trong trường đại học, đảng viên là cô văn thư đánh máy, chưa tốt nghiệp trung học, là bà tạp vụ và quần chúng là ông tiến sĩ, giáo sư giảng dạy ở trường. Và bà tạp vụ đảng viên có trách nhiệm phải giáo dục ông giáo sư! Chuyên chính và cải tạo bằng bạo lực đấu tranh giai cấp sắt máu mất tính người. Người dân chỉ là kho sức người và đất nước chỉ kho tài nguyên để nhà nước vô sản hối hả khai thác làm nghèo đất nước nhưng làm giầu cho những nhà cai trị để những nhà cai trị đó càng gắn chặt với nhà nước độc tài đảng trị, càng kiên trì sống chết với độc tài đảng trị.
Hành xử của nhà nước vô sản với đất nước, với người dân là hành xử của đội quân cai trị, đội quân chiếm đóng, đội quân cướp đoạt không từ một thứ gì. Cướp đoạt chính quyền. Cướp đoạt quyền lực. Cướp đoạt đất đai. Cướp đoạt nguồn sống của dân. Chứ không phải hành xử của một nhà nước
Ở cấp nhà nước, nhà nước cộng sản chiếm đoạt quyền lực của người dân bằng điều 4 Hiến pháp. Không cần phiếu bầu của dân, sỗ sàng và ngạo ngược, đảng cộng sản tự cho mình quyền lãnh đạo nhà nước và xã hội, dù ngày nay đảng chỉ là tập hợp của những bất tài và tham nhũng.
Ở cấp địa phương, cấp bộ, ngành, những quan chức bất tài và tham nhũng ráo riết vơ vét, bóp năn dân và đưa con cháu họ hàng phủ kín những chiếc ghế cai trị để củng cố quyền lực của dòng họ cai trị. Dân đen chỉ là kẻ bị trị nên chiếc ghế cai trị là của riêng các quan. Nhưng một dòng họ không thể phủ kín những chiếc ghế cai trị mà phải có ít nhất vài dòng họ. Những dòng họ làm quan luôn tranh giành, đấu đá nhau vì những chiếc ghế cai trị đầy quyền uy và bổng lộc. Vì thế mà một sớm tháng tám mùa thu cách mạng năm 2016 này, tiếng súng Yên Bái đã vang lên, dòng máu của ba dòng họ cai trị dân lênh láng công đường Yên Bái. Tất cả đều đúng qui trình!
Thông đồng cùng nhà đầu tư, quan cai trị nhắm mắt kí duyệt cho nhà đầu tư hối hả đắp đập, trữ nước, xây hết nhà máy thủy điện này đến nhà máy thủy điện khác. Hàng trăm ngàn hecta rừng nguyên sinh mang hồn rừng, là cội nguồn của dòng văn hóa rừng đặc sắc, trong mát, cổ xưa, lâu đời chìm nghỉm, mất trắng dưới đáy hồ thủy điện. Làm thủy điện chỉ để kinh doanh, chỉ nhằm lợi nhuận, đầu tư thấp nhất, thời gian xây dựng lẹ nhất, sinh lời sớm nhất. Hậu quả: Chỉ vài trận mưa bình thường, nước dồn về hồ thủy điện đã vượt giới hạn an toàn. Nhà máy thủy điện vội tháo van xả nước bảo đảm an toàn cho nhà máy, bảo đảm an toàn đồng vốn và lợi nhuận của nhà đầu tư. Nhưng dưới hạ lưu hồ thủy điện, hàng ngàn ngôi nhà dân bị nước xả thủy điện cuốn ra sông ra biển, hàng chục người dân bị lũ xả dìm chết chìm thì nhà đầu tư và quan cai trị đều nói việc xả lũ của nhà máy thủy điện là đúng qui trình.
Nhà máy thủy điện xả lũ đúng qui trình. Nhà dân bị lũ xả cuốn trôi và người dân bị lũ xả dìm chết cũng đúng qui trình. Đó là cái qui trình coi dân chỉ là kho sức người để quan cai trị sử dụng, bóp năn và đất nước chỉ là kho tài nguyên để quan cai trị tùy tiện khai thác, vơ vét cho lợi ích nhà quan!
PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Đả thảo kinh xà - Thuận thủ khiên dương

Thời Tam Quốc, Lưu Chương là thứ sử Ích Châu nhưng lại có tính tình nhu nhược. Gia Cát Lượng bèn khuyên Lưu Bị tận dụng mối quan hệ họ hàng xa để làm quen với Lưu Chương để rồi từ đó “thuận tay bắt dê” chiếm lấy Ích Châu làm chỗ dựa. Tiện tay dắt dê ý bảo nhân tiện chuyện này ta làm luôn chuyện kia, gọi là đại tiện.
Đập cỏ động rắn là chiêu cơ bản, hầu như quần hùng chiến nhau đều dùng chiêu này. Anh Thuấn đánh phụ nữ là sai rành rành, nhưng anh lại bị kỷ luật đến mức cách chức, ấy là anh xui thôi, đỏ quên đi. Đập anh Thuấn còn để dọa nhiều cái khác, nhiều người khác.
Không phải tự nhiên mà người ta dùng dao mổ trâu để giết gà, đến cả Thủ tướng phải ra công văn yêu cầu Hà Nội không vội được đâu phải giải quyết thật nhanh. Anh Thuấn đã tạo ra một cái cớ để có một trận đánh đẹp, nói lại lần nữa, là anh xui thôi.
Nhiều người lo ngại rằng việc xử theo dư luận (trên facebook) sẽ tạo tiền lệ xấu sau này, nhưng thực ra cái cốt lõi là người ta quan tâm đéo gì dư luận các cô, tiện tay dắt dê thì làm một phát mạnh mẽ ra vẻ cho nức lòng dân chúng, chả cần luật lá gì cả. Đương nhiên huyền cơ bên trong còn nhiều, chứ không phải chỉ đơn giản con bác này, cháu chú kia như thiên hạ đồn đại đâu.
Bùi An

LÀM THẾ NÀO ĐỂ ĐẤT NƯỚC TỰ DO, KHÔNG CÒN CỘNG SẢN?


Câu hỏi này được nhiều người hỏi qua. Nhiều Tổ chức Đảng phái, Hội Đoàn, Phong Trào trong hơn 40 năm qua cũng đã tìm đủ mọi cách để trả lời câu hỏi này.
Có người hướng dẫn con đường đấu tranh bằng cách "bất bạo động", có người lên phương án tiêu diệt chế độ CS "bằng vũ lực", có người đòi hỏi CS bỏ điều 4 hiến pháp, trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm ...
Tất cả những sự suy nghĩ, đường lối, kế hoạch, sách lược, phương án được viết ra với hằng triệu trang giấy. Hằng triệu, triệu lần bàn bạc kế hoạch trên các blogs, diễn đàn, email và truyền thông xã hội trong hơn 40 năm qua ...
Nếu gom hết tất cả các sách vở, bài viết của hằng triệu tác giả từ nhà văn nỗi tiếng cho tới các phó thường dân Nam Bộ, chúng ta đúc kết hết lại, nhưng chưa chăc' tìm ra được câu trả lời, vì sách lược, phương án chúng ta đưa ra, chồng chéo lên, mâu thuẩn lẫn nhau.
Chỉ cần hai phương cách đấu tranh giữa "bất bạo động" và "bạo động" thì chúng ta đã chia ra 50% người đấu tranh.
Có người cho rằng đấu tranh là phải "đối đầu" trực diện với CS, chúng ta cần lật đổ chế độ, người dân 3 Miền cần phải đồng loạt đứng lên đập tan bạo quyền.
Một số khác thì theo phương cách "xin cho", đòi hỏi chế độ bỏ điều 4 hiến pháp, thả hết tù nhân lương tâm ra họ mới nói chuyện.
Trong Tôn Tử binh pháp, Tôn Tử viết: "Biết người biết ta, trăm trận không nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua; không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại."
Chúng ta biết gì về chế độ Cộng Sản Việt Nam?
(1) - Chế độ hiện nay đang chạy theo chủ thuyết Cộng Sản là để trở thành một hệ thống (system), mà hệ thống này giúp các đảng viên cột lẫn nhau nhằm bão vệ cho nhau.
Nếu ai cho rằng họ hoang tưởng chạy theo CS một cách mù quán là sai. Người CS biết rõ chủ thuyết CS không thành công, các lãnh đạo đảng biết rõ chủ nghĩa CS vô tưởng, tuy nhiên họ giả vờ chạy theo với mục đích là giữ chế độ tồn tại.
(2) Nạn tham ô sẽ không giải quyết được nữa, cả hệ thống lãnh đạo từ Trung Ương tới Địa Phương đã bị các nhóm lợi ích và gia đình trị, bè phái cai quản.
(3) Đảng CS mất hết niềm tin trong dân, không còn ai tin vào sự trong sạch của một lãnh đạo từ ông Tổ Dân Phố cho ông Tới Tổng Bí Thư đều bị nhúng chàm.
(4) Tham ô dẫn tới thất thoát Ngân Quỹ Quốc Gia, kinh tế lũng đoạn, nợ nần chồng chất lên nhau, Ngân hàng phá sản, vàng bạc thất thoát đến không còn gì nữa.
(5) Thảm trạng tham ô đã làm tiêu tan đất nước, rừng xanh bị đốn gây nên lũ lụt, sông ngòi biển cả bị ô nhiễm vì thép, vì bô xít, hạn hán nghiêm trọng diễn ra tại lưu vực Mekong đặc biệt là Đồng bằng sông Cửu Long.
(6) Từ nền Giáo Dục, Y Tế, Môi Trường, Thực Phẩm tiêu thụ, cho tới đời sống An Sinh... các cơ chế này đã bị mục nát từng ngày.
(7) Các công trình, kiến trúc của đất nước rút ruột sẽ bị tàn phá nhanh chóng theo thời gian mà không thể sửa chữa được.
(8) Vì những lý do trên nên Đảng CS buộc phải chạy theo, buộc phải dựa vào cơ chế kinh tế của Trung Quốc để sống còn. Nhiều phương án vay tiền Trung Quốc đã và đang xảy ra. Không sớm thì muộn Việt nam sẽ phải sử dụng tiền Trung Quốc. Không sớm thì muộn Việt nam sẽ phải trở thành một cái xương sườn, một bộ phận của Trung Quốc.
(*) Chúng ta đã biết người rồi thì phương án cần phải làm ngay lúc này là "đạp đổ", tức là tìm cách làm cho cơ chế mau chóng sụp đổ để thấy được ngay cái "kết quả" là Đảng CSVN sẽ bàn giao đất nước cho Trung Quốc để sống còn.
Một khi người dân cả nước thấy được an nguy của đất nước thì họ buộc lòng sẽ đứng lên cứu lấy dân tộc.
Trong lúc này nhiều người vẫn còn tin vào Đảng, vẫn còn nghĩ Đảng sẽ thay đổi, Đảng sẽ sống dậy và vươn lên. Nhiều người dân còn đang mê ngủ thì chúng ta cần họ thấy được cái "kết quả" thương đau của Dân Tộc ngay trước mắt, lúc đó, may ra họ mới thoát xác ra khỏi kiếp Lừa.
Các bạn đọc xong bài này, đồng ý với Thùy Trang thì hãy chung tay góp sức, cùng nhau đạp đổ kinh tế để chế độ nhanh chóng đi vào cái "kết quả" chung cuộc cho thật nhanh, thì mới mong cứu lấy Dân Tộc VN được.
Nguyễn Thùy Trang

Get paid to share your links!