Sunday, June 24, 2018

CHỮ TÍN CỦA NGƯỜI CS.



Qua chuyện ông Nguyễn Thiện Nhân nói rằng: tôi nói giọng Bắc nhưng là người miền Nam, tôi sẽ không gạt bà con đâu.
Với tôi, những người CS dù nam hay bắc thì cũng chẳng bao giờ tôi tin. Ví như ông Nguyễn Đức Chung người Bắc, giọng Bắc. Nhưng qua vụ Đồng Tâm ông nuốt lời hứa như thế nào? Rồi ông Nguyễn Tấn Dũng người Nam, giọng Nam. Nhưng trước quốc hội ông thề không chống được tham nhũng thì ông sẽ từ chức ngay. Nhưng ông có từ đâu? Bởi vậy, chữ Tín đối với những người cs rất xa xỉ, bất kể người Nam hay người Bắc, người trước hay người sau. Thời nào cũng thế! Tôi kể chuyện này để mọi người hiểu thêm nè:
* Chiều 30 tết năm Mậu Thân, anh rễ tôi mang balo, súng đạn về nhà tôi ăn tết. Mẹ thấy anh về ngạc nhiên hỏi:
- Con trốn đơn vị về à?
- Dạ không đâu mẹ! Tết này 2 bên cam kết đình chiến 72 giờ để binh sĩ 2 bên nghỉ ngơi đón xuân. Con được đơn vị cho nghỉ 12 giờ, sáng mai con lên lại cho anh em khác về.
Giao thừa, mẹ tôi bày biện mâm cúng gia tiên, chưa kịp thắp nhang thì nghe súng nổ vang trời, hỏa châu sáng rực. Cả nhà tôi vừa kịp chui xuống hầm ngoài bờ tre, thì nhà tôi lãnh nguyên 1 quả đại bác. Tan tành!
* Đầu năm 1973 anh họ tôi được đơn vị cho về phép cưới vợ. Anh bàn với chị sau khi hòa bình anh sẽ mở một cửa hiệu sửa xe, lúc đó chị phụ anh buôn bán phụ tùng cho khỏi vất vả. Chị hỏi:
- Biết đến bao giờ mới được hòa bình hả anh?
- Sắp rồi em! 2 bên đã ký hiệp định ở Paris. Theo hiệp định này thì quân cs Bắc Việt phải rút hết khỏi miền nam em à.
Khoảng hơn một tháng sau đó, chiếc xe GMC đưa anh về. Hàng xóm cạy nắp quan tài để gia đình nhìn mặt lần cuối, vợ anh ngất lịm.
* Sau 30.4.75 cán bộ lâm thời đến nhà Dì tôi bảo:
- Bà chuẩn bị 10 ngày ăn để ông ấy đi học tập cải tạo.
- Dạ, học tập bao lâu mà chỉ đem lương thực có 10 ngày vậy chú?
- Giác ngộ tốt thì 5-7 bữa được về, còn ngoan cố thì học đúng 10 ngày.
Thế rồi, 10 ngày trôi qua rồi đến 10 tháng rồi tiếp 10 năm.... Dì tôi không còn đủ sức để chờ nữa....
Đây là kinh nghiệm của tôi được rút ra từ năm lên 10 tuổi. Và từ đó cho đến nay tôi vẫn không thể nào tin được người cộng sản.

Ngô Trường An

Đã đến lúc phải biết từ chối chế độ hiện hành để đòi lại tất cả những gì họ đã tước đoạt của chúng ta.




23.06.2018

Đừng sợ những gì cộng sản làm, mà hãy làm những gì cộng sản sợ ! Cộng sản đã mất cả chính nghĩa lẫn chính danh nên họ rất sợ mọi sự tập hợp của quần chúng nhân dân dù ôn hòa. Họ càng điên cuồng, càng đàn áp người dân mạnh tay thì điều đó càng chứng tỏ họ đang suy yếu và đang sợ hãi trước khí thế tăng cao của lòng dân. 

Biểu tình ôn hòa là một trong những hình thức đối thoại cần thiết và chính đáng giữa nhân dân và nhà nước đã được hiến định. Sở dĩ Quốc hội còn đùn đẩy chưa dám ra luật biểu tình sau cả gần chục năm trời hứa hẹn vì họ sợ sẽ làm chế độ của họ lung lay khi nhân dân sẽ dựa vào đó để luật hóa những đòi hỏi chính đáng không có lợi cho sự cai trị của đảng cầm quyền. Tuy nhiên, nếu họ đàng hoàng thì việc gì họ phải sợ ?! 

Khi chưa ra được luật Biểu Tình trong khi nhu cầu xuống đường biểu tình của dân là hiện hữu có nghĩa là nhà nước đã không hoàn thành trách nhiệm với nhân dân. Nhà nước CSVN đã không những nợ nhân dân luật bảo vệ quyền lợi biểu đạt chính kiến của dân mà họ còn nợ nhân dân cả máu nữa. Vâng, đó là máu của những người đã bị an ninh của đảng CSVN đàn áp, bắt bớ và bị đánh đập tàn nhẫn trong những ngày vừa rồi chỉ vì họ muốn cất lên tiếng nói của chính nghĩa, của quyền con người trong tinh thần dân tộc thôi thúc. 

Đáp lại tình cảm thiêng liêng đó mà đằng sau nó là những sự hy sinh thầm lặng của biết bao người dân thì bà Ngân và ông Trọng chỉ biết ngồi phòng máy lạnh, xem vài clip và nghe cấp dưới báo cáo về để phán rằng "lòng yêu nước đã bị lợi dụng !". Đã bao giờ ông bà xuống đường vào những thời điểm nóng bỏng ấy để trực tiếp quan sát, để lắng nghe lòng dân và đối thoại với dân thay vì chỉ ngồi một chỗ và xua quân ra làm lá chắn cho mình và đàn áp nhân dân ? 

Để chế độ độc tài đảng trị tồn tại quá lâu như thế này cũng là lỗi của những người dân đã quá nhẹ dạ và đã đặt niềm tin vào những sự tuyên truyền dối trá, mị dân, đánh tráo khái niệm của CSVN. Do đó, ta cần phải nói ngược lại là chính lòng yêu nước của người dân đã bị các ông bà, những người lãnh đạo CSVN và tay sai cho Tàu lợi dụng mới đúng ! 

Và bây giờ thì ánh sáng của chính nghĩa đã quay trở về như một quy luật bất biến phải đến trong mọi quá trình phát triển. Người dân đã thức tỉnh ! Một khi niềm tin đã mất thì người dân sẽ không chấp nhận để tiếp tục bị lừa thêm lần nữa. Cần phải xác định rõ ràng rằng quyền biểu tình của nhân dân là hoàn toàn hợp hiến, chính những kẻ ra lệnh và tiến hành đàn áp biểu tình mới là vi hiến ! 

Cuộc sống luôn vận động. Tinh thần yêu nước và cách thể hiện cũng sẽ vì thế mà biến đổi cho phù hợp với hoàn cảnh mới. Yêu nước giờ đây không còn là chỉ ngồi một chỗ thụ động nghe đảng dạy, gật đầu nghe quan phán như trước nữa mà là phải biết chọn lọc thông tin, có trách nhiệm kiểm soát hành động và chủ động phản biện lại nhà nước khi thấy sai trái bởi vì : 

=> Một xã hội sẽ không thể có tiến bộ nếu thiếu tự do và phản biện; 

=> Một đất nước không thể phát triển nếu không có độc lập mà chỉ dùng sự dối trá và bạo lực để cai trị ;

=> Một dân tộc sẽ không thể trường tồn nếu thiếu đi tình yêu thương và sự bao dung. 

Hãy xem lại cho đến lúc này, dưới sự cai trị của đảng CSVN từ hơn nửa thế kỷ qua thì chúng ta đang có gì và vị thế quốc gia của Việt Nam đang ở đâu trong tiến trình văn minh phát triển của nhân loại ? Chúng ta chẳng là gì và sẽ chẳng còn gì nếu không thay đổi ! 

Đã đến lúc phải biết từ chối chế độ hiện hành để đòi lại tất cả những gì họ đã tước đoạt của chúng ta. Nên nhớ những gì ta có thể để lại cho con cháu của chúng ta trong tương lai phụ thuộc hoàn toàn vào những gì mà chúng ta làm ngày hôm nay !

Võ Hồng Ly



Source: Here are 6 cards. Let's think about any 1 card and I can tell which one you choose.. by Smallworld

Saturday, June 23, 2018

[17.06.2018] TÔI LÀ NHÂN CHỨNG SỐNG CHO NHỮNG GÌ XẢY RA NGÀY HÔM ẤY.


Sau hơn 72h trở về từ cái nơi mà cả đời tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân tới đó. Tưởng chừng những cảm xúc hoang mang, những căm phẫn tột độ của ngày hôm đó trong tôi rồi sẽ nguôi thôi nhưng KHÔNG, có thứ gì đó cứ thúc giục tôi, tôi PHẢI LÊN TIẾNG. Tôi phải cùng những người dân vô tội ngày hôm ấy vạch trần tất cả sự thối nát đằng sau cái nơi gọi là thiên đường mà chúng ta đang sống.

Hôm ấy, tôi cùng bạn trai và 2 người bạn đang đi trên đường Nguyễn Du thì có 4 người mặc quân phục xanh đến đề nghị chúng xuất trình giấy tờ tùy thân và lục soát balo, đồ cá nhân của chúng tôi. Sau đó họ nói rằng cần đưa chúng tôi về trụ sở chỉ để kiểm tra thông tin, mặc cho câu hỏi chúng tôi đã làm gì và vì sao bị đưa về. Chúng bắt xe taxi và áp tải chúng tôi về trụ sở.
Chúng tôi bị đưa về 1 căn phòng lớn bên trong sân vận động ở đường Huyền Trân Công Chúa, nơi bị tách biệt với bên ngoài. Bên trong ngổn ngang người đứng, người ngồi, người già, người trẻ, cả nam lẫn nữ, một cảnh tượng xô bồ, la hét xung quanh khiến tôi thấy có điều gì đó chẳng lành sắp đến. 4 đứa chúng tôi bị bắt đứng thành hàng ngang, sau đó bị lục soát hết balo đến kiểm tra đồ đạc trên người lần nữa. Chúng tịch thu điện thoại, ví, đồng hồ, niêm phong tất cả. Bạn trai tôi và 2 người bạn bị đẩy ra 1 góc, tôi thì bị đẩy đến chỗ lấy thông tin, lăn tay, sau đó cầm tờ giấy có thông tin của mình để trước ngực để chụp hình. Hình ảnh của tôi lúc đó chẳng khác nào hình ảnh của những tên tội phạm tôi đã từng xem trên mặt báo. 
Chúng hỏi chúng tôi bằng những câu hỏi với giọng gắt gỏng, xưng hô chẳng khác nào dân chợ búa:"mày, tao, con này, thằng kia, v..v" thỉnh thoảng lại có trường hợp bọn chúng tự chửi bới mạt sát lẫn nhau, cấp trên chửi cấp dưới, cấp dưới ngồi rủa cấp trên trc mặt chúng tôi. Oimeoi, như cái chợ ))

Sau đó chúng tôi bị đẩy vào ngồi lê lết 1 góc, đợi lần lượt kêu tên để lấy lời khai. Ở đây không chỉ mình tôi, hàng trăm người quanh tôi bị bắt mà không hiểu nguyên do. Có người đang ngồi quán cf thì bị vào túm cổ đi, có 1 chị ngồi cạnh tôi thì bị chúng quan sát và bám theo đến lúc c vào bưu điện tp, có người đi lễ nhà thờ ra k 1 lý do cũng bị bắt, thậm chí có người đứng chụp hình cũng bị bắt )) Chúng tôi đều không hiểu chúng đang muốn gì và động cơ nào khiến chúng hành động như những con thú k tình người như vậy.
Đến giữa trưa, chúng tôi bắt đầu đói, khát, chúng mang đến 2 bịch bánh mì bự nhưng tôi để ý chẳng ai thèm đụng đến, nhiều người giỡn bảo "Đưa chúng nó ăn trc, rồi mình hãy ăn, coi chừng chết trước 😂. Có người đùa " biết đâu trong ổ bánh mì có 300k ở đó" Haha. Dù đói nhưng chúng tôi nhất quyết k ăn, bịch bánh mì vẫn ở đó, ngổn ngang giữa đường.
Rồi cũng đến lượt tôi lấy lời khai. Tôi may mắn khi làm việc với thằng khá trẻ, chắc ngang tôi, nó chẳng làm khó tôi mấy, lâu lâu châm chích tôi vài câu kiểu tôi biết phản động là gì k? Biết ANM là gì k? Đọc hết luật ANM chưa? Tìm hiểu kĩ chưa mà hành động? Tôi đều phủ nhận, chúng chẳng có chứng cứ gì để bắt tôi vào tội phản động cả. Chỉ tội cho những người xung quanh, những người bị tra khảo, chúng lấy đt niêm phong của họ ra, ai bị ép đưa mk cho chúng thì chúng lục hết tất cả, từ fb, mess, zalo, hình ảnh đến tận lịch sử web cũng k tha, những ai k đưa mk, chúng đưa họ qua phòng cách ly bên cạnh, nơi cánh cửa tôn nhỏ xíu chen ngang nhưng bên trong đó là gì tôi chẳng biết đc. 
Bạn biết k? Chỉ cách 1 bức vách nhưng tôi cảm nhận được rõ rệt sự khác biệt giữa 2 bên. Chúng tôi, những con người ngồi đây còn có nhau, còn nói ra được sự căm phẫn cho nhau nghe, còn cùng nhau trấn an, nhưng bên kia, những tiếng đánh HUỲNH HUỴCH kèm theo đó những âm thanh la hét thét lên từng hồi. Chúng tôi bên này như chết lặng, âm thanh đó vang lên ngày 1 lớn hơn, tim tôi bắt đầu đập mạnh, những cú đánh thốc làm chúng tôi như nghẹt thở, xung quanh tôi bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, chúng tôi bắt đầu khóc, khóc vì bất lực, vì đau lòng, vì căm phẫn.
1 bạn gái mặc áo tím vừa khóc vừa đứng dậy đi thẳng đến bọn nó, tôi k nghe đc gì nhưng chắc chắn bạn lên tiếng vì những âm thanh phát ra từ căn phòng ấy. Chúng tôi bắt đầu cảm nhận được đây là giây phút chúng tôi cần đồng lòng đứng lên để bảo vệ những người đang bị hành hạ bên kia cũng như bảo vệ cho chính chúng tôi. Bọn nó bắt đầu dồn về phía chúng tôi, chúng rất đông, đứa thì miệng vừa quát tay vừa chỉ dùi cui vào mặt bắt chúng tôi ngồi xuống, đứa thì làm dịu bằng cách nói láo TRẮNG TRỢN:
"Các anh chị hãy im lặng và ngồi xuống, đó chỉ là âm thanh của những người học võ bên ngoài" 
WTF??? Tiếng đánh người, tiếng la THẤT THANH bên trong rõ mồn một chỉ cách 1 bức vách mà các anh nói đó là tiếng các bạn học võ bên ngoài ư??? Chúng tôi dồn chúng bằng những câu hỏi:
"Nếu k có gì sao phải đóng cửa, đề nghị các người mở cửa ra để chúng tôi thấy được bên trong, tại sao lại bắt chúng tôi phải im lặng ngồi nghe người dân bị đánh như vậy? 
Hàng trăm câu hỏi đặt ra chúng bắt đầu dùng biện pháp mạnh, buộc chúng tôi phải nguội lại, ngồi xuống trong sự tuyệt vọng, chúng tôi bất thần nhìn những giọt nc mắt của nhau. Vài phút sau, 1 anh được đưa ra khỏi căn phòng ấy với tấm gạt băng vết thương khá bự trên đầu, sau đó là một anh vừa bc ra đã ngã UỴCH xuống và bất tỉnh. Chúng tôi dần xác định đc về những gì đang xảy ra bên trong căn phòng ấy. Sự căm phẫn trong chúng tôi lên cực độ, chúng tôi bật dậy đồng loạt:"
Các người đang làm gì người dân chúng tôi vậy? Các người có phải con người k? Các người xem tính mạng người khác là gì vậy???"
Có người khóc, có người ngồi xuống thất thần vì bất lực,có người phản kháng đến cùng, ngay chính lúc ấy tôi như muốn nổ tung vì chẳng biết phải làm gì để cứu lấy những người vô tội kia, phải làm gì để tự cứu lấy tôi và các bạn tôi? 
Bọn chúng tiến về phía chúng tôi một đông hơn, lần này như k thể chối cãi hành động của mình, chúng không quát mắng, lớn tiếng hầm hồ với chúng tôi nữa, chúng dỗ ngọt "Nếu chúng tôi chịu ngồi xuống và hợp tác, chúng sẽ hoàn tất hồ sơ sớm và khi xong sẽ đưa chúng tôi về" , chúng đánh mạnh vào tâm lý muốn thoát khỏi nơi này của chúng tôi, dù bất mãn, dù căm phẫn đến đâu, chúng tôi ở đây ai ai chẳng mong về, chúng tôi đành dịu lại vì biết chẳng thể làm đc gì ngoài ngồi và chờ đợi.
Tôi muốn đi vệ sinh, phải ra xin phép và được 1 chị dẫn ra tận cửa nhà vs )). Lần đầu tiên trong đời, tôi vừa đi vs vừa bị thúc "XONG CHƯA? NHANH LÊN" Trời đất, tôi có phạm tội gì đâu mà bị canh chừng đến mức quyền tự do cơ bản còn k có như vậy? 
Về lại chỗ cũ, tôi ngồi cạnh mọi người, có chị bảo tôi rằng: "NGÀY HÔM NAY, DÙ CHÚNG TA KHÔNG CÒN THỨ GÌ BÊN CẠNH, KHÔNG ĐT ĐỂ CHỤP, QUAY LẠI, KHÔNG GIẤY TỜ GHI CHÉP NHƯNG CHẮC CHẮN NHỮNG SỰ VIỆC DIỄN RA HÔM NAY CHÚNG TA PHẢI MANG THEO SUỐT ĐỜI" Câu nói của chị như ám ảnh tôi suốt khoảng thời gian từ ngày hôm đó đó đến bây giờ. Thật, đến tận giờ này khi viết những dòng này, mọi thứ vẫn hiện ra trong đầu tôi rõ mồn một. 
Đến một lúc sau, có 1 vài người được công an phường đến bảo lãnh về, bạn trai tôi đã được đưa về CA phường từ 15h. Trước đó trong những bài share của những người từng bị bắt, tôi có đọc đc bài của 1 chị sau khi đc bảo lãnh ra, chị bị đưa ra xa khỏi trung tâm tp và tự tìm đường về, tôi ngồi nhìn btrai bị đưa đi mà lòng hoang man tột độ, tôi lo cho anh không tả nỗi, không biết anh sẽ bị đưa về đâu. 
Chúng tôi bắt đầu thấm mệt, người ngồi kể chuyện, người nằm dưới sàn lê lết bẩn để ngủ, người ngồi thấp thỏm mong ngóng. Tôi ngồi đợi đến khoảng hơn 17h thì đc đưa đi. Còn những người ở lại, tôi bc đi nhưng lòng thầm mong họ đc bình an khi ở lại. Nhất là 2 người bạn của tôi. 
Chúng đưa tôi về CA phường nơi tôi đang sống, bạn trai tôi bị giam trong phòng kín, tôi thì bị giữ ở phòng ngoài, chúng bắt đầu quần tôi lại hàng chục lần những câu hỏi khi sáng tôi đã được hỏi. Đến lúc bọn chúng kiểm tra điện thoại, tôi thừa biết chúng đang xâm phạm đến quyền riêng tư của tôi, tôi nhất quyết bấm cho lock dấu vân tay và không cung cấp mk điện thoại. Chúng tìm đc FB của tôi, mò mk đt tôi, quần tôi gần 5 tiếng đồng hồ với những câu hỏi như cái máy lắp sẵn, mục đích chúng chỉ muốn tôi thừa nhận mình đi biểu tình và muốn biết ai là người đứng sau chúng tôi. Thật nực cười. Không có chứng cứ sao bắt tôi nhận tội được? 
Đến tận 23h, khi chúng bắt đầu cảm thấy k thể lấy thông tin gì từ tôi và bạn trai, chúng bắt tôi phải viết giấy cam kết rồi đợi người bảo lãnh mới để chúng tôi về. Tôi nhất quyết k cam kết như những gì chúng đọc, tôi chỉ cam kết theo những gì thực tế tôi làm. Lúc này tôi đói đến hoa mắt. Ký xong, có giấy bảo lãnh xong. Tôi chính thức bước ra khỏi đồn CA khi gần 24h đêm.

            
Dù hôm ấy thật đáng sợ, dù bị bắt về với chẳng vì lý do nào cả, nhưng tôi thật sự cảm ơn vì ngày hôm ấy tôi đã ở đó, đã nghe tận tai, mắt tận thấy những hành động vô cương vô pháp, vô nhân đạo của bọn chúng. Trải qua một ngày để nhận ra cái thiên đường mà tôi đang sống nó ntn. Một ngày quá xứng đáng để tôi có trong đời. Tôi k định nói ra, vì tôi k biết sau những gì tôi kể, tôi và gia đình, bạn bè tôi có bị chúng làm phiền hay k. Nhưng tôi nghĩ sự thật vẫn là sự thật. Tội ác của chúng ngày hôm đó đáng được phơi bày.
TÔI CAM KẾT NHỮNG SỰ VIỆC Ở TRÊN DO TÔI KỂ HOÀN TOÀN LÀ SỰ THẬT VÀ TÔI LÀ NHÂN CHỨNG SỐNG CHO NGÀY HÔM ĐÓ.
Edit: Còn một câu nói của 1 người chị bị bắt giam vô cớ như tôi mà tôi nhớ mãi: "Bây giờ Trung Quốc nó tràn vào thì có là gì 🙂 nhìn người Việt tự đàn áp người Việt đây còn chưa thể lên tiếng". Chị nói xong nước mắt chảy. Tôi nghe xong thấy sao mà nó chua chát quá! Không biết bây giờ chị đã được bình an chưa? 
Haizzzzz 

Hoài Diễm












Get paid to share your links!