Friday, November 30, 2018

Kính thưa các kiểu nhà giáo kiểu này: "Rằng thì là: Bạn cũng lớn lên trong môi trương giáo dục ấy, vậy thì tại sao bạn lại phản đối nó? Đại loại là như vậy."


Nhân cái sự việc một số cô giáo " chửi" một nhà báo khi nhà báo này lên tiếng về các vấn nạn của ngành giáo dục.
Rằng thì là: Bạn cũng lớn lên trong môi trương giáo dục ấy, vậy thì tại sao bạn lại phản đối nó? Đại loại là như vậy.
Kính thưa các kiểu nhà giáo kiểu này:
Trước tiên tôi phải nói rằng: Suy nghĩ của bạn có vấn đề.
Bạn nói vậy nó lại nhiễm cái văn hóa khổng giáo, kiểu như trong gia đình cha mẹ có sai thì vẫn là cha mẹ của mình, không được phản đối.
Mình được học trong môi trường giáo dục ấy thì mình có biết nó xấu cũng không được phản đối.
Mình sống trong một xã hội ấy, mặc dù biết nó xấu cũng không được kêu ca.


Cái suy nghĩ ấy quá ấu trĩ, không chấp nhận được.
Bất kỳ một thứ gì đó muốn nó tốt lên thì phải phản đối cái xấu và ủng hộ cái đẹp.
Bạn sống trong một bãi rác thối um thì bạn phải dọn sạch nó đi để cùng nhau được hưởng không khí trong lành chứ không phải cùng nhau chịu, cùng nhau im lặng mới là tốt.
Cái ngành y của tôi đây nè, đầy rẫy những bất công, đầy rẫy những vấn đề không phù hợp với sự phát triển của một xã hội văn minh.
Vậy thì hãy cứ lên tiếng đi, hãy cứ moi các loại rác rến ra hết đi, từ đó chính tôi cũng có môi trường trong sạch để sống, chúng tôi sẽ không phải khám một ngày 250 con chim, riêng việc ngửi bướm viêm không thôi đã đần hết cả người rồi.
Nếu xã hội thay đổi thì chúng tôi sẽ được trả lương với đúng lượng chất xám mình bỏ ra, được hưởng đúng với sự cống hiến của mình suốt đêm ngày chứ không phải là đi mổ 8 tiếng nhận 160,000 để rồi lại muối mặt làm tiền từ bệnh nhân, những con người nghèo khổ và bệnh tật.
Nếu xã hội thay đổi thì chúng tôi chỉ phải khám 15 người/ 8 tiếng, bệnh nhân sẽ được tư vấn kỹ hơn, sẽ được lưu ý nhiều hơn, được chăm sóc tốt hơn, được tôn trọng hơn.
Xã hội là tổng hòa các mối quan hệ, bạn một ngày nào đó cũng sẽ là bệnh nhân, và chính chúng tôi một ngày nào đó cũng sẽ là bệnh nhân, vậy bạn muốn được BS khám và tư vấn cho 30 phút đến 1 tiếng hay là chỉ 2 phút, chỉ đủ cởi quần ra, mặc quần vào? Chỉ đủ thời gian để BS khám và cho thuốc còn thuốc uống chết hay sống cũng không được tư vấn.
Và chính cái ngành giáo của bạn cũng đủ lương mà ung dung sống, để không phải chạy tốc váy về nhà dạy thêm kiếm tiền, thời gian đó sẽ dành cho con, sẽ dành cho việc đọc sách để làm giàu kiến thức cho mình, được gần gũi với con hơn để theo từng bước phát triển của nó, để dạy cho nó những điều hay lẽ phải.
Vậy không sướng hơn hay sao?
Mình đàng hoàng thì học trò sẽ tôn trọng mình, như ngày xưa , cách nay 30 năm ấy, hình ảnh người thầy vô cùng đẹp và theo mãi trong tim tôi cho tới tận bây giờ.
Các bạn có suy nghĩ ấy thì nên xem lại, anh Nhạ của các bạn có uốn các bạn, có bóp nặn các bạn cỡ nào thì mong rằng với bộ não của cha mẹ tạo ra, hãy sống là chính mình.
P/S: Sao tôi lại chợt nhớ tới những người đòng hương của mình 

Fb bác sĩ Nhàn Lê

Saturday, November 24, 2018

TỬ TÙ OAN HỒ DUY HẢI- KỶ LỤC TẠM GIAM HƠN 10 NĂM


Từ lúc Hồ Duy Hải "gây án", em gái Hải vẫn còn là một cô bé. Nay cô ấy đã lớn, chưa dám yêu ai vì suốt 10 năm nay cùng mẹ đi kêu oan cho anh trai.


Vụ án Hồ Duy Hải, sau khi bị tuyên tử hình thì Hải bị tạm giam từ đầu năm 2008 và kéo dài nhiều năm vì hồ sơ vụ án quá nhiều sai sót và gia đình liên tục kêu oan.

Mãi đến ngày 5/12/2014, là ngày lẽ ra phải thi hành án tử thì ngay trong ngày 4/12, Chủ tịch Nước đã cho tạm dừng. Và Hải là tử tù đã bị tạm giam kỷ lục: Hơn 10 năm tạm giam.

Sau khi hoãn án tử, đến nay đã là đời Chủ tịch Nước thứ 3.

Rất mong vụ án được xem xét chính xác toàn diện khách quan. Nếu hàng chục sai sót cực lớn của vụ án được khắc phục, khi ấy hãy tử hình Hải.

Chỉ có điều, nếu khắc phục chỉ cần 1/10 sai sót thì không thể kết tội.


Ảnh: mẹ và em gái của tử tù Hồ Duy Hải.
FB Nhà báo Trương Châu Hữu Danh 



Source: An unwanted accident happens when practicing kung fu by Stranger

«Nếu hôm nay là ngày cuối cùng: Các bạn sẽ làm gì?




Nghệ sĩ Hồng Nhung, vợ anh hề Xuân Bắc bảo với tôi là chị ấy đã viết đơn xin ra khỏi đảng Cộng sản Việt Nam, chị ấy cũng đã mạnh mẽ chia sẻ những bài viết nhạy cảm của tôi.
Tôi tự hỏi, nếu vừa rồi mình không viết vài bài tâm huyết bênh vực chị ấy, liệu chàng diễn viên nổi tiếng, học trò của chị ấy cho tới các nghệ sĩ, báo đài có lên tiếng bênh vực chị ấy nữa hay không?
Cũng có tới hai tổng biên tập vào kết bạn với tôi, nhiều nghệ sĩ cho tới các bạn trẻ chưa một lần bày tỏ quan điểm về tình hình đất nước thì nay đã mạnh mẽ bày tỏ.
Tất nhiên, với những người như ông Lại Văn Sâm (tiếng là nhà báo nhưng cả đời chỉ vui lạc trên sân khấu, ông ấy mới tuyên bố rằng những chủ tài khoản facebook bày tỏ lòng yêu nước kia đang mạo danh ông ấy, ngoài ra ông ấy không bình luận gì thêm) hay chàng phóng viên Lê Kiên bên báo Tuổi Trẻ (kẻ bồi bút được cho tiền đi du lịch, ca ngợi đặc khu Thâm Quyến và gọi những người phản đối đặc khu là đặc ngu) thì với tôi, không thể gọi họ là nhà báo!
Các bạn có biết không? Thâm Quyến, trông xa hoa, lộng lẫy là thế, nhưng đằng sau vẫn là những giọt nước mắt, những thân phận đáy cùng xã hội.
Theo số liệu mà tôi nhận được, vào năm 2003, có tới một nửa số công ty ở Thâm Quyến nợ lương nhân viên, có ít nhất 1/3 công nhân nhận lương dưới mức tối thiểu. 
Trung Quốc, mang tiếng là một quốc gia siêu cường, nhưng thực ra phần lớn dân Trung Quốc không có đủ tiền để đi du lịch Thâm Quyến.
Trung Quốc, được mệnh danh là nền kinh tế tăng trưởng nhanh, nhưng nhanh là nhờ vào việc chúng khai thác tài nguyên một cách vô tội vạ, tài nguyên nước chúng quá nhiều, diện tích quá lớn, dân số quá đông, phần lớn bị bóc lột đến cùng cực, mức chênh lệch giàu nghèo cao, rồi cả bệnh tật, ô nhiễm,... Trung Quốc không thiếu gì những làng ung thư, bản thân Bắc Kinh cũng được các nhà khoa học coi là thủ đô ung thư của thế giới.
Cho nên, bản thân người dân trong nước còn bị đối xử như thế, còn không được dùng facebook, thứ hạng công dân thấp kém được đánh giá thông qua tấm hộ chiếu, nạn buôn bán nội tạng, buôn bán trẻ em hoành hành... thì mong gì chúng đối xử tốt với thế giới.
Còn với Việt Nam thì sao?
Có những đế quốc xa lạ chỉ đến xâm chiếm một lần rồi đi. Còn với Trung Quốc, tiếng là người bạn trung thành xuyên suốt chiều dài lịch sử nhưng chưa bao giờ chúng coi Việt Nam là bạn! Cái mà được gọi là đặc khu với thời hạn cho thuê 99 năm kia thực chất là kịch bản do Tập Cận Bình vẽ ra chứ chẳng phải ai khác, ý đồ tái chiếm đã quá rõ ràng.
Việt Nam cũng rất muốn tự lập nhưng khổ nỗi đang đứng trước nguy cơ vỡ nợ công, không có khả năng trả, cho nên việc hôm nay các bạn mới bày tỏ hình như là hơi muộn.
Có người bảo tôi nước nào mà chả nợ, đâu chỉ riêng Việt Nam. Đúng vậy, ai ra đời cũng phải nợ, nhưng có người làm được, trả được, còn có người sinh ra đã ăn tàn phá hại, chúng sinh ra chỉ để nợ.
Khi gần chết đói, không ai cho vay nữa thì chúng vòi vĩnh mẹ cha, rồi chúng bán cả ruộng vườn, đất cát, mồ mả tổ tiên nếu mà bán được, chúng cũng đào lên bán.
Cuối cùng, cho tôi hỏi thật nhé, các bạn có lo cho con cái của mình hay không? Các bạn có nghĩ rằng một ngày nào đó khi các bạn chết đi, con cháu nhà các bạn - trong thân phận nô lệ sẽ thắp hương lên bàn thờ rồi hỏi vào thời điểm chúng con bị đe dọa, sao bố mẹ không nói gì? bố mẹ đang ở đâu?
Các bạn có bao giờ hối tiếc về sự vô cảm của mình hay không? Và nếu như hiểu ra điều gì đó, nếu hôm nay là ngày cuối cùng, các bạn có dám bày tỏ chính kiến với tư cách một con người hay không?»

FB Nguyễn Cao Cường nguyên phóng viên báo Pháp Luật


Source: Mom getting angry at her son because he doing this action. by Stranger

Get paid to share your links!