Tuesday, September 11, 2018

Không thể để Nhà Giáo Việt Nam thiệt thòi như vậy???


Trong hình là các nhà giáo xuất sắc nhất thế giới. Cô giáo áo trắng là Maggie MacDonnell (Canada) - người nhận giải thưởng Giáo viên Toàn cầu năm 2017 trị giá một triệu USD . Cô chuyên dạy học ở vùng Bắc Cực. Với thành tích góp phần giảm tỷ lệ tự tử ở thiếu niên, cô đã vượt qua tất cả nhà giáo đến từ 179 quốc gia để nhận về giải thưởng cao quý này.

Còn cô Hanan al-Hroub, giáo viên người Palestine nhận 1 triệu usd năm 2016. Hroub trải qua tuổi thơ khó khăn trong trại tị nạn. Song, chính những trải nghiệm thuở nhỏ đã giúp cô phát triển các kỹ thuật dạy học tập trung vào hoạt động vui chơi kết hợp học hỏi. Phương pháp này không chỉ giúp học sinh dễ tiếp thu kiến thức mà còn giảm tình trạng bạo lực. Học sinh của cô đều sống trong những khu vực cực kỳ khó khăn vì chiến tranh và nghèo đói.

Và hình cuối là thày Wemerson da Silva Nogueira làm việc ở khu vực nguy hiểm, nhiều tội phạm - Boa Esperanca, Brazil. Thày đã tạo ra chương trình năng động cho các lớp về khoa học và được cho là đã giải cứu 90% học sinh của mình khỏi thế giới của ma túy và tội phạm.

Nói chung các thày cô này chỉ làm được những việc quá nhỏ bé, mà cũng dũng cảm nhận 1 triệu usd là sao? Thật bất công.

Trong danh sách này còn thiếu giáo sư Đại của chúng ta. Thày đã tạo ra một công nghệ giáo dục vĩnh cửu , đồng thời thày còn có khả năng sau 30 năm sẽ tạo ra một dân tộc khác. Mong thày nhận được 1 triệu USD càng sớm càng tốt. Những cải cách của thày thật đáng phổ biến ra toàn cầu và sau đó thì toàn hệ mặt giời.

Nguyễn Thị Bích Hậu


Source: fashion show in leaves by Smallworld

Monday, September 10, 2018

THỨC


 (FB: Nga Thi Bich Nguyen)
Chị dân oan đòi tự thiêu, chị muốn dùng mạng của mình để kêu lên với chính quyền, muốn dùng ngọn lửa cháy từ da thịt mình để kêu gọi con người quan tâm đến những số phận như chị. Tôi đã cản. Chị không nghe. Tôi lạnh lùng, "Cái chết của chị không là gì cả với chính quyền. Mạng của chị chỉ quý với chính chị thôi, nó không có giá trị gì với quan chức cả. Ngọn lửa chị đốt lên từ da thịt chị sẽ chẳng thay đổi được gì, sẽ chỉ có một nhóm nhỏ quan tâm và họ bất lực không làm được gì với cái số đông chửi chị chết đáng đời. Vô ích." Chị khóc. Nắm tay tôi lắc lắc, "Chừng nào mới có thay đổi để những người như chị hết khổ hả em?"

Bốn năm rồi. Tôi vẫn nhớ như chuyện mới hôm qua. Câu hỏi của chị rơi tỏm vào hư không. Không có câu trả lời. Đến giờ tôi vẫn không có câu trả lời cho chị, cho tôi, cho mọi người.

Anh Thức tuyệt thực đến ngày thứ 28. Vài năm nay, lần nào anh tuyệt thực tôi cũng tuyệt thực một ngày như một sự chia sẻ cùng anh, nhưng tôi luôn biết cho dù anh tuyệt thực cho đến chết thì cái chết của anh vẫn chưa thức tỉnh được đám đông, chưa tạo được sự đổi thay. Thời điểm đó chưa đến.

Cái chết chỉ có ích khi nó thức tỉnh được đám đông kia, nhưng hiện tại họ vẫn còn đang bận nhậu, đang bận làm tình, đang bận chạy theo những tin tức nóng cướp giết hiếp bán dâm do truyền thông tung ra, đang bận thể hiện, đang bận chửi nhau, đang bận dẫm đạp lên nhau để chạy trốn thực tại để tồn tại; lương tâm và lòng nhân ái, lòng trắc ẩn đang bị vùi lấp che giấu đi bởi lợi ích, sự sợ hãi và nỗi hèn.

Chưa có một cái gì đủ làm họ thức. Kể cả khi miếng cơm manh áo của chính họ bị xâm hại bởi nhiễm độc, bị tước đoạt dần bởi thuế phí, bị cướp đoạt bởi tham nhũng, kể cả khi nhân phẩm bị chà đạp thì họ vẫn mãi lên đồng theo lồn bán giá cao và hôm nay ăn nhậu gì bởi những thứ đó giúp họ trốn chạy thực tại, trốn chạy nỗi hèn của chính mình, trốn chạy sự xấu hổ trước lương tâm chính mình.

Cái đám đông đó đã chịu thức đâu, đã chịu làm người lớn đâu, đã chịu nhận trách nhiệm đâu, cái đám đông đó vẫn đang phỉ nhổ vào tri thức, vào những hi sinh và nỗi đau của những người dấn thân cho xã hội. Đám đông vẫn bội bạc, vẫn vô tình, vẫn loay hoay, và thậm chí còn không nhận ra mình đang bội bạc, vô tình, vô trách nhiệm. Cái đám đông đó tàn nhẫn và cũng đáng thương vô cùng tận.

Tôi không có quyền khuyên anh Thức ngừng cuộc đấu tranh bằng hình thức tuyệt thực lại, nhưng tôi có quyền mong muốn anh ngừng lại để bảo toàn sức khỏe và tinh thần cho một thời điểm khác. Thời điểm mà những người bên ngoài đã tận hiến sức mình để làm cho nhiều người hơn thức tỉnh. Sẽ đến lúc đó thôi, nhưng không phải hiện tại.


Source: Give me your opinion about 2 these situations by Smallworld

GIẾT TÔI, RỒI HÃY BẮT TÔI IM LẶNG!


Hải Phòng, Hải Dương không chỉ nổi tiếng với Côn Sơn Kiếp Bạc, Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, bánh gai, bánh đậu xanh, bánh đa cua… mà còn có cả bánh chưng đất gà cắm tăm, cùng rất nhiều băng đảng xã hội đen, những kẻ bỏ học từ sớm, thích thể hiện và ưa bạo lực.

Khi thực hiện các phóng sự ở đây, tổng thư ký tạp chí Thương trường đã cảnh báo tôi rằng mạng của tôi chỉ đáng giá vài chục triệu, nhà báo Nguyễn Đức thuộc báo Pháp luật Hồ Chí Minh cũng cho tôi biết chị Hải Đường chết trong khoảng thời gian chị đang thực hiện một phóng sự điều tra lớn tại Hải Phòng.

Khi tôi đến Kinh Môn, Hải Dương, nhiều bà con không dám cho ghi hình vì sợ côn đồ bảo kê cho các nhà máy trả thù, trên thực tế đã có những cuộc đụng độ, đổ máu giữa bà con Phú Thứ với công ty khoáng sản Việt Nam, cho tới Thủy Nguyên, Hải Phòng…

Khi tôi vừa rời khỏi khu vực nhà máy thép Hòa Phát thì các đồng nghiệp bên báo Giáo dục Việt Nam mới đến, và lập tức họ bị những kẻ lạ mặt tấn công. Một lần khác, tôi bất ngờ quay lại nhưng vẫn bị một kẻ lạ mặt nhận ra và tìm cách bắt giữ…

Rồi một ngày đẹp trời đi lang thang, tổng biên tập VTC có nhận tôi vào làm, anh ấy đồng ý sẽ ký hợp đồng dài hạn sau khi tôi thực hiện phóng sự xăng tặc ở Hải Phòng, nhưng vừa mới đưa một video lên mạng xã hội thì người của Tổng công ty xăng dầu bị đuổi việc, người nhà tôi dùng xe máy của mình đến nhà một người quen, ai ngờ hàng xóm họ nhận ra biển số xe và nói người ta đang tìm tôi để xử, họ yêu cầu tôi dừng lại và muốn biếu tôi một khoản tiền, nhưng tôi không gặp, và tôi cũng không nhận.

Gần đây, chắc nghĩ tôi quay lại Kinh Môn để làm chấn động dư luận thêm một lần nữa, vài kẻ lạ mặt đã tìm người thân của tôi đe dọa…

Thực ra, đây cũng chỉ là vài câu chuyện trong rất nhiều thứ nguy hiểm, bạc bẽo mà tôi đã nếm trải trong mấy năm vừa qua, ở trong nam nguy hiểm quá nên tôi mới ra bắc, khi mà miền bắc cũng nguy hiểm nhưng tôi chưa biết đi đâu.

Nói tóm lại, tôi đã từ chối tất cả hợp đồng truyền thông lớn nhỏ, lãnh đạo chính quyền, các tòa soạn, doanh nghiệp gọi điện, yêu cầu tôi dừng lại nhưng tôi không dừng, tôi đã tự động rời khỏi các tòa soạn trong cảnh tay trắng.

Có thể, sau khi cảm thấy tạm an toàn, tôi sẽ tiếp tục lên đường và thực hiện những phóng sự độc lập của mình, để tiếp tục đánh thức lương tri… cũng có thể, ngày hôm nay còn ngồi trò chuyện với nhau nhưng ngày mai sẽ là một câu chuyện khác.

Nhưng tôi chấp nhận hết, cuộc đời vốn dĩ vô thường, và cuối cùng, tôi xin cảm ơn các báo đài, các tổ chức quốc tế cho tới các cô chú, anh chị em đã hỏi thăm, lên tiếng ủng hộ, tôi cũng xin cảm ơn các đồng nghiệp trong nước đã im lặng để tôi hiểu rõ hơn về các bạn, về xã hội mà tôi đang sống, tôi xin cảm ơn các bạn đã cho chúng tôi biết thông tin tàu Trung Quốc mới tấn công ngư dân nước mình ngay trên đất nước mình, mà các bạn đã gọi nó là tàu lạ.

Nguồn: nhà báo Đỗ Cao Cường


Source: What happens between that guy and police? by Smallworld

Get paid to share your links!