Wednesday, September 5, 2018

Thông báo: Trần Hữu Đạo bị côn đồ, chó săn cắn !


Sáng nay trên đường đi dạy, vào lúc 8h36ph, sau khi xuống xe bus ở điểm dừng Phùng Nhâm-Thị xã Thái Hòa. Đạo đi tắt qua quán Hải Sản Đông Lan để lên trường đi dạy. Vừa đi qua quán Đông Lan thì có 1 chiếc taxi Mai Linh đi sát ngang hông. Liền ngay đó có 3 tên côn đồ mở cửa ra khỏi xe, nghĩ là khách xuống taxi bình thường. Đạo không đề phòng, tức thì chúng ập tới bất ngờ từ sau lưng khóa tay và bịt mồm Đạo tống lên ghế sau Taxi. Chúng tì mặt sát xuống ghế, rồi liên tục nói mày trốn nợ à. (Mục đích để đánh lừa tài xế taxi. Để tài xế tưởng rằng là vụ bắt cóc, thanh toán con nợ). Cứ đi 1 quãng là chúng đánh cùi chỏ lên lưng, từ gáy trở xuống. Chúng nói tài xế lái xe về hướng 19-5. Lên tới 1 con dốc xã Nghĩa Minh đoạn vắng người nhất. Chúng lôi Đạo vào chân núi. 1 tên khóa tay, đè toàn thân úp mặt xuống bùn. Cứ thế 2 tên thi nhau dậm lên lưng và đá ngang hông. Tên khóa tay thì thính thoảng dùng cùi chỏ. Chúng đánh Đạo sấp mặt giữa bãi bùn, lấy điện thoại ra phá nát cả sim cả điện thoại rồi rút lui. Nằm khoảng 3 phút mới bò dậy được, rửa tạm người ở vũng nước trâu tắm ngay gần đó. Rồi ra đường xin ngồi nhờ công nông xuống 1 cửa hàng tạp hóa. Sau đó Đạo nhờ chủ hàng tạp hóa chở về trường. 
Đám côn đồ chó săn nghiệp vụ đánh người tốt lắm (đánh nội thương nhưng không để vết thương ngoài). nhưng nghiệp vụ xóa dấu vết thì non lắm nghe. Chúng bay nên biết xác điện thoại và sim đang được gói cẩn thận trọng túi ni lông để bảo quản dấu vân tay. Chờ 1 ngày đẹp trời, Đất nước này có pháp quyền thực sự sẽ đưa chúng bay ra anh sáng. Còn nhân chứng là lái xe taxi Mai Linh Thái Hòa thử hỏi được mấy người. Rồi 1 ngày xin thuê anh tài xế ra làm nhân chứng nhé anh (hi vọng anh sẵn sàng giúp người dân lương thiện bị côn đồ chó săn làm hại). Còn nữa, nội bộ chúng bay cũng đang còn người có lương tri sẵn sàng cung cấp thông tin về bọn bay. Hãy chờ đó, rồi sẽ có ngày chúng bay gặp quả báo !
Xin thưa với mọi người rằng Đạo sống trên đời không có thù oán cá nhân với ai, không lừa gạt ai cả. đứa trẻ con Đạo cũng không dám đánh. Vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật, đám côn đồ chó săn đã sử dụng luật rừng với Đạo. Những kẻ đánh người và kẻ chủ mưu chắc ai cũng hiểu không cần phải nói. Mong mọi người share mạnh cho cả thế giới lương tri biết rằng hôm nay, ngay giữa thanh thiên bạch nhật ban ngày. Ngay trên đất trung tâm thị xã Thái Hòa đám côn đồ chó săn đã sử dụng luật rừng để xử 1 công dân lương thiện !
p/s: Share mạnh để đến cả anh lái xe taxi Mai Linh sáng nay thì tốt quá. Hẳn là anh nhận ra người bị hại trong ảnh
ad.
Ảnh do giáo viên trường Thái Hòa chụp trong phòng bảo vệ.
FB Trần Hữu Đạo


          

Giáo dục khai phóng


Einstein anh mình đã từng nói: "Ai cũng là thiên tài. Nhưng nếu cứ đánh giá một con cá bằng khả năng leo cây, nó sẽ sống suốt đời với niềm tin rằng nó là kẻ đần độn.” Có nghĩa là ai cũng sẽ giỏi một việc gì đó, chỉ là chưa được phát hiện và phát huy đúng mức. Đôi khi, đi đường sai sẽ vào ngõ cụt, như mình, sau 4 năm đại học, 2 năm thạc sỹ, 1 năm sư phạm, nhận ra không thể sửa xe ô tô hay là đứng bục giảng được, mà chém gió dạy đời lòe thiên hạ có khi hợp hơn.

Giáo dục khai phóng (liberal arts - liberal education) là cách giáo dục tổng quát, nhằm tạo ra một con người tự do, độc lập, có tư duy phản biện sâu sắc và có nền tảng để tiếp nhận kiến thức, kỹ năng phù hợp nhất.

Các môn học khai phóng nguyên bản có từ thời Hy Lạp cổ đại là: Phần đầu, tam khoa, bao gồm Ngữ pháp, thuật Hùng biện, và Luận lý (logic). Nó dạy nghệ thuật đọc và viết, nghệ thuật nghe và nói, và nghệ thuật tư duy hợp lý. Phần còn lại, tứ khoa, bao gồm Số học, Hình học, Thiên văn học và âm nhạc. (đoạn này copy của con Chính ghẻ)

Mô hình giáo dục khai phóng, tỏ rõ hiệu quả trong việc thúc đẩy tiềm năng của một người trở thành thành tựu thực tế. Khi đó, thầy giáo không còn đơn thuần là người dạy áp xuống nữa, mà thành người hướng dẫn, người dẫn dắt, để người học có thể tự tìm ra. Đây là kiểu của bọn Mỹ và gần đây là Tây Âu rất thích áp dụng, khi mà chương trình học cơ bản trước năm 18 tuổi khá là đơn giản, nhằm tạo nền tảng chung, phát huy tìm tòi khả năng mỗi người, sau đó lên đại học, mới đi vào chuyên sâu, sâu cmn lút cán luôn. VN thì ngược lại, cấp 3 học như trâu với đạo hàm tích phân lượng tử oxy hóa khử, lên đại học toàn chơi, cuối cùng đa số ra trường đéo biết cc gì cả, đi làm với cái đầu rỗng.

Ngược lại với giáo dục khai phóng là nền giáo dục dưới mái trường XHCN, đây là kiểu giáo dục tạo ra khuôn mẫu, đồng phục, ai cũng như ai, không phản kháng, không ý kiến, thầy là chân lý, đứa nào cãi là phản động. Kết quả là 90% đều cảm thấy mình quá ngu khi không thể làm được chuyện đơn giản nào đó mà bạn bè có thể làm, ví dụ như giải một bài lượng giác kết hợp logarit kèm đạo hàm khai căn bậc 3. Bù lại, nền giáo dục này rèn luyện cho chúng ta khả năng chịu đựng, kềm chế và kiên nhẫn vô bờ bến, cũng có ích cho hành xử với sếp sau này.

Trở lại với chuyện ngôn ngữ tiếng Việt, thể loại này là cái cãi nhau như mổ bò mà cuối cùng chả ra ngô khoai gì cả, ngay cả các nước phát triển. Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp VN, tổng thể tiếng Việt khá phức tạp, từ đánh vần, âm vị, phụ âm, nguyên âm, phụ âm ghép, nguyên âm ghép ... Nếu không phải chuyên gia, viết hoài vẫn sai là bình thường. Nhưng nếu theo quy tắc cơ bản thì đọc hiểu vẫn ổn, trừ chuyện đánh vần và phát âm chữ cái. Mỗi thời mỗi kiểu, 10 - 20 năm lại đổi 1 lần, chả hiểu đổi để làm gì. Đổi có ảnh hưởng gì hòa bình thế giới không, có chống tham nhũng được không, có giảm nợ công không, có phát huy năng lực bản thân, đào tạo ra những người xuất sắc không? Nếu không thì dẹp mẹ đi, để dành nguồn lực làm chuyện khác, như nâng cao khả năng sửa điểm thi sao cho không lộ chẳng hạn.

Ngôn ngữ là thuộc dạng giáo dục nền tảng, nên cần thống nhất bền vững, quyết cái gì quyết một lần thôi, rồi cứ thế mà làm. Đừng để phụ huynh không thể dạy con mình và mỗi lần lật sách giáo khoa ra là gào lên tôi là ai, đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra.

Người ta đã áp dụng giáo dục khai phóng từ trăm năm nay, còn chúng ta vẫn cứ loay hoay cãi nhau với giáo dục tòng thị phóng, lộn hết cả mề.
Bùi An


Source: Man has an good idea to water by using a fan. by Smallworld

Tuesday, September 4, 2018

TÀN NHẪN...


"Không hiểu trong lịch sử nước nhà, đã có một giai cấp thống trị nào chẳng những bất tài mà còn tàn nhẫn với người dân như hiện nay. 
Tìm hoài trong cổ sử mà chưa thấy. 
Tạm thời có thể nói đảng viên là giai cấp tàn nhẫn nhất với người dân trong lịch sử Việt Nam?"

BS Ngọc

Tôi không có dịp đi nước ngoài nhiều, nên không biết ở ngoài người ta có hệ thống chăm sóc sức khỏe cho lãnh đạo hay không. 
Nhưng nhìn từ góc độ y đức tôi thấy chuyện dành ra một tài khoản và ban bệ chỉ để lo chuyện sức khỏe cho lãnh đạo thật là vô minh.

Thời còn làm trong bệnh viện nhà nước tôi chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. 
Thường dân không có thuốc phải nằm chờ chết. 
Cán bộ cao cấp thì được lệnh mua thuốc ngoại, giá bao nhiêu cũng được duyệt. Thường dân nằm la liệt hành lang bệnh viện. 
Cán bộ nằm phòng có máy lạnh. 
Đó là thời 79-85. 
Nhưng thời nay cũng chẳng có gì khác. 
Cũng như giữa giàu và nghèo, khoảng cách giữa dân và quan càng ngày càng lớn. 
Quan thì giàu, dân thì nghèo.

Người ta nói một chuyện làm một chuyện khác. 
Nói xóa bỏ giai cấp, nhưng lại tạo nên một giai cấp ăn trên ngồi trước. 
Nói là đầy tờ nhân dân, 
nhưng trong thực tế là cha mẹ nhân dân. 
Ngôn ngữ dưới thời XHCNVN không còn ý nghĩa thật của nó nữa.

Sài Gòn có bệnh viện Thống Nhất dành cho lãnh đạo. Nhưng ít ai biết rằng bất cứ tỉnh nào cũng có một khu trong bệnh viện chỉ dành cho lãnh đạo. 
Phải bao nhiêu tuổi đảng mới được nằm ở các khu đặc trị đó. Tôi không có vinh dự điều trị cho các vị lãnh đạo vì tôi đoán lý lịch của mình không “sạch” mấy (do học y thời trước 75). Nhưng tôi được biết đồng nghiệp điều trị cho các lãnh đạo than trời lắm. 
Họ nói các vị lãnh đạo coi bác sĩ chẳng ra gì, đối xử với bác sĩ như là cấp trên và cấp dưới. Chán lắm. Bực tức lắm. 
Nhưng nhiệm vụ và y đức thì phải làm, chứ chẳng ai ham làm trong các khu đặc trị cho lãnh đạo cả.

Thật ra, mấy khu đặc trị là những khu nguy hiểm trong bệnh viện. 
Dù trang bị tốt hơn các khu khác, nhưng tử vong vẫn cao trong mấy khu đặc trị. 
Lý do đơn giản là bác sĩ chẳng dám quyết định gì cả. 
Cái gì cũng hỏi cấp trên. 
Có lẽ nhiều người không biết, nhưng có ca phải hỏi ý kiến … cấp ủy. 
Không có hệ thống y khoa nước nào quái đản như nước ta, bác sĩ xin ý kiến cấp ủy để điều trị! 
Có cụ bị để nằm cho đến chết vì chẳng ai dám quyết định, 
ai cũng sợ trách nhiệm. 

Có lần tôi tham dự hội chẩn về một trường hợp và bị ám ảnh lâu dài về hệ thống y tế dưới thời XHCN. 
Ông cụ không phải là cán bộ cao cấp, nhưng là bố của một ông thứ trưởng, nên cũng được nằm khu dành cho lãnh đạo. Ông cụ bị cao huyết áp và tiểu đường, bệnh rất hay gặp. Người ta hội chẩn mãi, xin ý kiến mãi, thậm chí ông thứ trưởng bay vào Sài Gòn thăm bố. Chẳng ai dám làm gì! 
Ba tuần sau, ông cụ qua đời. Chính cái hệ thống phân biệt đối xử và giai cấp làm cho ông cụ chết.

Chính cái hệ thống đó đang giết người dân nữa. 
Đọc blog thấy có tin Thanh Hóa “đầu tư xây dựng trụ sở Ban Bảo vệ – Chăm sóc sức khỏe cán bộ tỉnh Thanh Hóa“. Có cái gì ghê tởm ở đây. 
Chúng ta biết rằng người dân Thanh Hóa đang đói. 
Gần 250.000 người đói. 
Vậy mà người ta thản nhiên xây tập trung tiền bạc vào việc chăm sóc sức khỏe cán bộ!

Thử nhìn qua hai hình dưới đây để thấy bản chất của chế độ:

Đâu chỉ Thanh Hóa mới lo chăm sóc sức khỏe cán bộ. Trung ương cũng thế. 
Chẳng những huy động, mà còn huy động toàn hệ thống. Thử đọc bản tin Huy động sức mạnh của toàn hệ thống trong công tác bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ thì biết người ta muốn gì. 
Đọc bản tin đó gần chục lần tôi vẫn không giải thích được tại sao người ta lại vô cảm, 
ngạo mạn, ngang nhiên, 
trắng trợn như thế.

Trong khi bệnh viện các cấp quá tải, trong khi hai ba bệnh nhân phải nằm chung giường, trong khi bệnh nhân nằm ghế bố la liệt ngoài hành lang, 
mà có một giai cấp ngang nhiên huy động toàn hệ thống để chăm sóc cho một nhúm cán bộ đảng viên. 
Họ xem bệnh viện, bác sĩ, y tá, chuyên gia như là tài sản của riêng họ, muốn làm gì thì làm. Không hiểu trong lịch sử nước nhà, đã có một giai cấp thống trị nào chẳng những bất tài mà còn tàn nhẫn với người dân như hiện nay. 
Tìm hoài trong cổ sử mà chưa thấy. 
Tạm thời có thể nói đảng viên là giai cấp tàn nhẫn nhất với người dân trong lịch sử Việt Nam?

BS N.
http://bsngoc.wordpress.com/2011/05/18/tan-nh%E1%BA%ABn/
DienDanCTM

Get paid to share your links!