Wednesday, August 1, 2018

ĐẦU BÒ!



Ngày 27.7 vừa rồi, VTC đăng đàn ca ngợi nữ du kích anh hùng Trần Thị Chính quê ở Quảng Nam.
Đại khái: «cô Chính một mình tay không tất sắt xông ra chặn đứng 22 chiếc xe tăng của ngụy để cứu nguy cho 8 chiến sĩ cách mạng bị thương đang nằm trong đám mía».

Chẳng biết VTC cho đăng bài này với mục đích ca ngợi sự gan dạ của đồng chí nữ du kích hay ca ngợi tính nhân bản của chế độ VNCH hoặc ca ngợi những người lính VNCH thực thi nhiệm vụ bằng trái tim và lòng nhân hậu?

Dù sao thì bài báo cũng nêu lên được tính nhân bản của người lính VNCH và chế độ, luật pháp MNVN trong thời điểm đó. Bởi, 22 chiếc xe tăng có trang bị vũ khí đầy đủ và hàng trăm quân nhân trên đó. Tại sao họ không giết nữ du kích để tiến về phía trước? Họ sợ cô gái đó ư? Không hề!

Với một thể chế chính trị đặt tính mạng con người lên trên tất cả, thì họ không thể giết người bừa bãi một khi luật pháp chưa cho phép. Bởi vậy, dù thi hành nhiệm vụ, nhưng những người lính VNCH không thể chĩa nòng súng vào người phụ nữ đó bóp cò, một khi họ chưa xác định được cô đó là việt cộng hay thường dân, chứ không phải họ sợ như bài báo mô tả.

Nếu ai đã từng sống trong chế độ VNCH thì mới thấy chính phủ lo cho đời sống của người dân như thế nào! Chính phủ nuôi luôn con của cán bộ, công chức, viên chức, quân nhân đến 18 tuổi. Chính phủ lập cô nhi viện nuôi trẻ mồ côi, lập viện dưỡng lão nuôi người già không nơi nương tựa, lập ra quán cơm xã hội để những người vô gia cư, người lỡ độ đường, người tị nạn....ăn uống hoàn toàn miễn phí. Chính phủ miễn hoàn toàn học phí (trừ đại học trở lên).Chính phủ miễn hoàn toàn chi phí chữa bệnh ở các bệnh viện công. Chính phủ xuất ngân khố mua lại đất của các phú ông, điền chủ cấp lại cho dân nghèo....

Đó là sự khác biệt của 2 thể chế chính trị giữa VNCH và VNCS. Hơn 40 năm sống trong chế độ csVn đã minh chứng cho ta thấy: trẻ em mồ côi, người già cả đi bới ở bãi rác, bán vé số, đi xin...những mảnh đời đó sống bám víu ở gầm cầu, vỉa hè, bến đò...mà chẳng có ma nào quan tâm giúp đỡ. Nhiều người mắc bệnh không tiền chạy chữa đành chờ chết. Có trường hợp con cái không có tiền đóng học phí, người mẹ phải treo cổ tự tử để mong tiền phúng điếu của bà con đủ đóng học phí cho con. Có trường hợp trẻ em chết đói, không có gạo nấu mẹ ôm con nhảy sông tự trầm. Rồi người chết phải bó chiếu chở từ bệnh viện về nhà bằng xe máy...

Với mạng người trong xã hội này thì như cỏ rác! Công an có thể đến nhà bắt ta về đồn tra tấn cho đến chết vì những lý do hết sức mơ hồ. Tòa án có thể ghép tội bạn bằng những chứng cứ giả mạo. Vụ Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén, Hồ Duy Hải.... Là những minh chứng rõ nét gần đây.

Bởi vậy, khi đọc báo, xem ti vi, nghe đài... Họ ca ngợi sự tốt đẹp của chế độ này, chửi rủa sự xấu xa của chế độ kia (như bài của VTC này) Thì bạn, là con người phải biết dùng cái đầu để phân định! Cái đầu có gì trong đó? Não bộ, thị giác, thính giác và cả cảm giác.

Nếu ta đọc báo bằng mắt, nghe đài bằng tai mà không vận dụng bộ não để suy xét, cảm giác để phân định để họ nói sao ta nghe vậy, thì, cái đầu đó thuộc loại đầu Bò!

FB Ngô Trường An


Source: Man hold a Cobra which was 4-day old. Dare you do that? by Smallworld

SOI SÁNG CHIẾN TRANH THƯƠNG MẠI DO MỸ PHÁT ĐỘNG BẰNG CHỦ NGHĨA MARX-LENIN



Tiêu đề bài viết này sẽ làm cho nhiều người bật cười. Soi ánh sáng chủ nghĩa Marx-Lenin vào cuộc chiến tranh do ông trùm chủ nghĩa tư bản phát động khác nào lấy hồn Trương Ba soi vào da anh Hàng thịt?
Nhưng sự đời chẳng biết ai hồn Trương Ba, ai da Hàng thịt. Bài bình luận này hoàn toàn khách quan, không định kiến ý thức hệ và chính trị.
Marx và sau đó là Lenin đặc biệt quan tâm đến chủ nghĩa đế quốc, một hình thái chủ nghĩa tư bản độc quyền, độc quyền kinh tế kéo theo độc tài chính trị, và tất yếu sinh ra chủ nghĩa quân phiệt đe dọa loài người.
Các nhà tuyên giáo Việt Nam gần đây hay nói đến "chủ nghĩa tư bản thân hữu" hay "lợi ích nhóm" mà quên rằng, lợi ích nhóm là tất yếu của chủ nghĩa tư bản. Có điều ở chủ nghĩa tư bản hiện đại, các nhóm lợi ích bị tách ra khỏi nhà nước, nhà nước chỉ đóng vai trò trọng tài để các nhóm lợi ích cạnh tranh tự do trong thị trường tự do. Trong khi chủ nghĩa tư bản ở các nước độc tài, các nhóm lợi ích gian lận được nhà nước bảo kê và trở thành tư bản độc quyền. Tất nhiên, ở những nhà nước độc tài nhỏ, các nhóm lợi ích của nó không chỉ dựa vào nhà nước nhỏ trực tiếp bảo kê cho nó mà còn phụ thuộc vào nhà nước độc tài lớn hơn bảo kê. Nhà nước độc tài lớn đó mới là hiện thân của chủ nghĩa đế quốc.
Không thể nghi ngờ Trung Quốc đang là một đế quốc mà sức bành trướng của nó đang phủ khắp thế giới gây mối nguy toàn cầu. Sức mạnh bành trướng ấy nhờ các thủ đoạn:
1) Vơ vét tài nguyên trong nước lẫn tài nguyên các nước phụ thuộc bất chấp vấn đề môi trường để làm giàu.
2) Bảo kê, thực chất là thôn tính các tập đoàn tư bản thân hữu ở các nước phụ thuộc, trong đó có những trò lập đặc khu kinh tế, mua bán người, cờ bạc, đĩ điếm, và sản xuất hàng hóa độc hại. Kể cả thôn tính luôn các tập đoàn ở các nước tư bản hiện đại như Mỹ và châu Âu bằng các trò hợp tác và buôn bán gian lận.
3) Thuê nhân công với giá rẻ mạt để bóc lột. Vơ vét thuế của dân để nuôi dưỡng bộ máy khổng lồ của nhà nước, nuôi dưỡng lực lượng chuyên chính để đàn áp dân.
Marx-Lenin không thể hình dung đầy đủ có cái ngày chủ nghĩa xã hội do các ông sáng tạo ra đã lột xác bằng một chủ nghĩa đế quốc mới mang danh “chủ nghĩa xã hội đặc sắc”. Thứ “chủ nghĩa xã hội đặc sắc” ấy đến lúc đủ mạnh sẽ dẫn đến nguy cơ bùng nổ một cuộc chiến tranh vũ trang để phân chia lại thế giới, không khác chiến tranh thế giới lần hai. Các hành động gia tăng thế lực và lực lượng vũ trang trên Biển Đông và châu Phi của Trung Quốc thực chất là chuẩn bị tiền đề cho chủ nghĩa đế quốc và quân phiệt mới đã và đang hình thành.
Việc Trump phát động chiến tranh thương mại là để chặn đứng kịp thời nguy cơ ấy. Là nhà tư bản kỳ cựu, Trump hiểu phải làm gì để cứu vãn cho nền thương mại của Mỹ, và cho nền thị trường tự do của toàn cầu mà nhân loại tiến bộ đã đấu tranh suốt mấy trăm năm qua.
Người ta sẽ đặt câu hỏi: Tại sao Mỹ không chỉ nhằm vào Trung Quốc mà còn nhằm vào cả châu Âu?
Sự khôn ngoan của Trump nằm ở chiến lược giương Tây kích Đông ấy. Ít ra Trump cũng tỏ ra công bằng, cho Trung Quốc thấy rằng, để thực hiện một nền kinh tế thị trường tự do, ông không chỉ đấu tranh cho nước Mỹ mà cho cả châu Âu và cho chính Trung Quốc. Nơi nào có bóng dáng chủ nghĩa tư bản độc quyền, nơi đó đang bị ảnh hưởng bởi Trung Quốc. Trump muốn đánh tiệt nọc mọi mầm mống chủ nghĩa tư bản độc quyền đang trỗi dậy sau mấy thế kỷ tưởng chừng đã chết bởi những cuộc nổi dậy long trời lở đất của cách mạng vô sản.
Hiển nhiên điều Trump muốn không chỉ dẹp bỏ chủ nghĩa đế quốc đội lốt “chủ nghĩa xã hội đặc sắc”. Sự sụp đổ của chủ nghĩa đế quốc mà Lê Duẩn từng gọi là “cái quái thai chủ nghĩa xã hội” ấy sẽ kéo theo sự sụp đổ của các nhà nước độc tài để nhường sân cho nền tự do dân chủ toàn cầu tương ứng với một nền kinh tế thị trường tự do lành mạnh.
Đây là cuộc đấu tranh ai thắng ai giữa hai nền thị trường: thị trường cạnh tranh tự do và thị trường có định hướng bảo kê của nhà nước. Chiến tranh thương mại sẽ làm cho tập đoàn kinh tế Trung Quốc sụp đổ, ngân khố cạn kiệt, và để bù đắp vào sự trống rỗng của ngân khố, người lao động càng bị bóc lột nặng nề, và ắt nội loạn từ bên trong diễn ra.
Chủ nghĩa đế quốc không là sáng tạo mới mà là truyền thống của nhà cầm quyền Trung Quốc qua nhiều thời đại với những thành công và thất bại nặng nề, đến mức có lúc bị trả giá đắt bởi sự nồi da xáo thịt và bởi sự tấn công và thống trị của dân tộc khác như Mông Cổ, Mãn Thanh. Sáng tạo chăng là lúc này nó đã thành chủ nghĩa đế quốc hiện đại được ngụy trang và bịp bợm bằng “chủ nghĩa xã hội đặc sắc”. Dù thành công hay thất bại thì trong suốt mấy ngàn năm lịch sử người dân Trung Quốc đều phải gánh chịu những hậu quả nặng nề bởi chiến tranh giết chóc mông muội, quen lối sống hoang dã và không biết tự do dân chủ là gì.
Marx và sau đó là Lenin khẳng định, chủ nghĩa đế quốc phải sụp đổ, bởi không có một thể chế nào xây dựng trên sự vơ vét tài nguyên, tàn phá môi trường, thôn tính nhau theo cách “cá lớn nuốt cá bé”, và “người bóc lột người như lang sói” có thể tồn tại lâu dài. Tôi tin, trong thời đại nhân loại đã thức tỉnh, chủ nghĩa đế quốc kiểu Trung Quốc sẽ sụp đổ nhanh chóng, cái nhãn “chủ nghĩa xã hội đặc sắc” tự lột trần để phơi nguyên hình cái thân thể trần truồng hoang dã của nó. Marx và Lenin nói đúng, nhưng rất tiếc là các ông đã không hình dung được tương lai mở ra cho nhân loại là nền kinh tế thị trường tự do, nhà nước chân chính phải là nhà nước bảo hộ cho quyền tư hữu công bằng chứ không phải nền kinh tế tập trung phi cá thể hay sở hữu toàn dân mơ hồ, mà sự thực là cái nền kinh tế tưởng ưu việt ấy hoặc mất động lực phát triển hoặc buộc phải tự diễn biến, tự chuyển hóa thành chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa độc tài quân phiệt.
Chu Mộng Long

Tuyệt chiêu câu cá lóc


Source: Man has a very strange way to catch fish, but it is working very well and he catches so big fish. by Smallworld

Tuesday, July 31, 2018

“CHÌM XUỒNG” LẠI HAY


Về vụ đạo văn thế kỉ, gần đây GS. toán học Nguyễn Hữu Việt Hưng có viết nhắn tôi: “Ông Thống ơi, vụ GS Tồn thế nào rồi? Ngay từ đầu tôi đã đoán vụ này sẽ chìm xuồng”

Khi đó tôi chỉ biết cười, nhưng cứ nghĩ làm sao mà chìm xuồng được. Vì một sự kiện chấn động cả nước, đạt kỉ lục thế giới về nhiều phương diện, động tới cả thiên đình, đã có trát "khâm thử": phải làm cho ra nhẽ, Hội đồng CDGS mẹ cũng đã có công văn yêu cầu nhánh con của GS Thêm họp, có ngày giờ phải trả lời. Và hơn hết đã có trên dưới 130 bài của gần 20 tờ báo lớn, chính thống hẳn hoi, lên tiếng, cung cấp ngày càng nhiều bằng chứng đạo văn của ông Tồn. Đó là chưa kể mạng xã hội. Cứ ngẫm nếu ông ấy bị oan thật, oan một chút thôi, thì ít ra phải có vài ba bài trong số hàng trăm ấy bảo vệ, thanh minh cho chứ. Đằng này không, tịnh không, trừ 2 bài ông tự thanh minh và kêu bị vu oan... Một sự kiện mang tầm vóc thế kỉ, vắt qua 2 thế kỉ, điển hình như thế, sao chìm xuồng được?
Tôi luôn nghĩ đã là con người thì có thể sai lầm. Sai lầm về đạo văn cũng là chuyện thường, nhất là ở nước ta. Nhưng sẽ không bình thường chút nào, khi người ta đã phát hiện, đã nêu lên, đã dẫn ra đầy đủ bằng chứng về việc đạo văn; đạo nhiều đến mức đạt kỉ lục lâu rồi, mà người đạo vẫn ngoan cố, chối cãi với một thái độ rất “củ chuối”, bất chấp sự thật và liều lĩnh, cả gan “nuốt búa” như Hoàng Tuấn Công nói.
Cho đến hôm nay, sự việc dường như vẫn không tiến triển gì, ngoài chuyện người ta ngày càng thấy thêm nhiều chứng cứ ông Tồn và các “truyền nhân”của ông đạo văn ở khắp nơi. Nhiều đến nỗi bạn tôi là Hoàng Dũng đã phải khái quát: không nên hỏi cuốn sách nào của ông Tồn đạo văn mà là cuốn sách nào ông ấy không đạo văn? Một vụ việc như thế mà rất lạ là dường như có dấu hiệu chìm xuồng thật. Hóa ra GS.Hưng có lí khi ngay từ đầu đã nghĩ “vụ này sẽ chìm xuồng”. Thế có buồn không?
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chìm xuồng có khi lại hóa hay, lại rõ ra được nhiều điều. Để chìm xuồng, phải chăng những người có trách nhiệm trong vụ việc này muốn nói to lên rằng:
- Chỉ thị của Phó thủ tướng cũng chẳng là cái đinh rỉ gì.
- Các cơ quan quản lí ông Tồn lớn nhỏ đều vô trách nhiệm, có cũng như không.
- Công luận báo chí chính thống cũng đều là thứ lá cải, chẳng tác dụng gì.
- Cứ làm bậy rồi cãi cối, cãi chày; cứ cả gan nuốt búa… không sao cả.
- Dư luận mạng xã hội, Thủ tướng có thể phải lắng nghe, còn đây đếch cần.
- Ông Tồn ơi, cứ yên tâm, đã có người giúp ông hóa giải nhục nạn này.
...
Bây giờ thì có vẻ như ông Tồn đang cười thầm:“xem chúng mày làm gì được ông”.
Và tôi nghĩ, thôi, cứ để chìm xuồng lại hay.

P/S: lần cuối nói chuyện này.
HN, 30-07




Source: This only happens in Vietnam. I ensure. by Smallworld

Get paid to share your links!