Wednesday, January 24, 2018

LÝ DO U23 THẮNG



Con gái hỏi:
- Ba biết tại sao đội U 23 mình thắng được U23 Qatar không?
- Thì đá hay hơn phải thắng chứ sao!
- Nhưng mà tại sao các kỳ trước đá dở ẹc, kỳ này lại đá hay?
- Chịu! Ba không biết!
- Lần này đội nhà đá hay là do không bị ma ám đó ba! Mấy lần trước, bọn cổ động mang theo 2 xác chết huơ huơ trên khán đài nên đội nhà thua liễng xiễng. Lần này chúng nó không mang theo, thành ra không bị mấy con ma đó ám, nên đá rất hay.
- Thế à?!

Ngô Trường An

Tuesday, January 23, 2018

Nỗi niềm người tù


Tối nay đi dự tiệc cưới của con trai bác sĩ Hồ Hải, lòng thấy bùi ngùi nhớ anh. Nhìn lên khán đài nơi lẽ ra anh đứng đó trong ngày trọng đại của con trai mình, mắt cứ cay cay. Chắc anh mang cả cảm giác vui lẫn buồn trong ngày này.
Bạn bè anh Hồ Hải, nhiều người học cùng niên khoá ở trường y, nay đều là những bác sĩ thành danh, có người ở tỉnh xa vẫn đến chung vui với gia đình anh. Họ chào đón tôi trong tình thân như bạn hữu lâu năm và ai cũng nhắc đến anh Hồ Hải với tất cả lòng mến mộ. Tôi cảm động vì điều đó.
Cách đây vài năm, một tù nhân lương tâm khác đón nhận tin con trai mình qua đời giữa cảnh tù đày trong nỗi đau đớn, mà theo anh kể lại đó là vết thương không thể lành lặn trong tâm can. Đó là anh Nguyễn Ngọc Già.
Xa hơn, chị Tạ Phong Tần, anh Trần Huỳnh Duy Thức, anh Lê Văn Sơn, v.v... đều đã lần lượt đón nhận tin mẫu thân mình qua đời, mà chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào sâu trong lòng.
Những mảnh đời sau song sắt ấy mang nặng biết bao nỗi niềm không giống nhau, mà từng ngày trôi qua họ đành tự liếm vết thương của mình cho tạm lành để tiếp tục sống và ấp ủ niềm tin về ngày mai. Không ai có thể chia sẻ và thấu hiểu được, dù ta yêu quý họ bao nhiêu chăng nữa!
Họ như kẻ lữ hành cô đơn trên hành trình đi tìm tự do cho chính mình và đồng loại. Vì vậy, dù lúc nào đó họ lỡ làm ta phiền lòng, thì nay giữa cảnh tù đày của người ấy hãy cùng cầu nguyện mong họ đủ sức mạnh vượt qua ngày tháng khó khăn này, thay vì buông lời rủa sả, bởi ai có thể biết trước mình sẽ mãi sống suôn sẻ trên đời này mà không gặp cảnh sa cơ tương tự?
P/S: Xin mượn, với lòng cám ơn, tấm hình của thầy tôi, ông Hau Nguyen, để thay lời tôi muốn nói nhiều hơn đêm nay.

Lê Công Định

Monday, January 22, 2018

Bài viết đọc mắc cười quá, nhưng chẳng sai chút nào!

Một dân tộc bạc phúc là khi 99% dân số nghĩ rằng đá banh thắng là thắng tất cả!

Thậm chí còn cởi đồ, đua xe lạng lách để ăn mừng.

Tuyệt nhiên trong đám đó, không có bất cứ đứa nào cởi trần phản đối giá xăng tăng để đi bão tiết kiệm hơn.

Việt Nam đặt cả châu Á dưới chân? Mày có bị điên không Ngô Trà? Qua Nhật qua Hàn mà xem đất nước người ta đã cách xa mình bao nhiêu thế kỉ.

Khi trẻ em bên đây phải đi bán vé số, thì nước người ta đã được ăn học miễn phí.

Khi người già phải đi móc bọc, lụm ve chai thì nuớc người ta lấy tiền thuế để lo an sinh cho họ.

Khi hệ thống xe lửa bên đây còn đang tính ngưng thi công, thì nước người ta đã vận hành từ kiếp nào.

Khi tài xế phải nghĩ mọi cách để chống BOT, thì bên Campuchia đã bỏ trạm BOT cuối cùng.

Khi đất nước này không làm nổi 1 con ốc vít, thì Campuchia lại 1 lần nữa tự sản xuất ô tô.

Khi những người dân nơi đây nghe đến chính trị là muốn đột quỵ, thì Myanmar đã bắt đầu chuyển mình để phát triển sau khi chuyển từ độc tài sang dân chủ.

Và cũng chính khi người dân nơi đây xuống làm loạn đường phố vì nghĩ rằng mình "vô địch", Formosa vẫn ngày đêm xả thải, nợ công vẫn tiếp tục tăng, cây xanh tiếp tục bị đốn hạ, xã hội bại hoại, đạo đức thối nát, nước Việt vẫn tiếp tục đi lùi so với sự văn minh của nhân loại.

Chỉ thắng đá banh (vòng loại) là lý do duy nhất để tụi mày xuống đường, đòi đặt cả Châu Á dưới chân?

Đừng chọc cười tao!

Nguyễn Quang
FB HỢP BÍCH HỒ

Get paid to share your links!