Wednesday, November 22, 2017

*** Du khách đến các nước cộng sản để tham quan cái gì ?

Nhà Thờ Đức Bà Sài Gòn được xây dựng thời Pháp

Hôm nay ghé ngang công ty du lịch lấy mấy cuốn quảng cáo của họ định để cuối năm cùng gia đình chọn chỗ đi du lịch , nghỉ dưỡng . Mở ra xem phần quảng cáo của mấy nước cộng sản hay cựu cộng sản như Việt Nam , Lào , Trung Quốc , Nga .. thì thấy toàn đăng hình và quảng cáo các công trình , địa điểm , kiến trúc của thời kỳ TRƯỚC chế độ cộng sản .
Dinh độc lập Sài Gòn
Ở Việt Nam thì toàn thấy đăng hình Dinh Độc Lập , Nhà thờ Đức Bà , Nhà Hát Lớn Hà Nội ...v..v.. Hóa ra gần 1/2 thế kỷ bị cộng sản đô hộ nhưng khách du lịch vẫn chỉ muốn đi tham quan các món của bọn thực dân đế quốc và của bọn phản động VNCH chứ mấy thứ tượng đài nghìn tỉ của cộng sản thì cóc có ai thèm xem ! 
Mặc dù các công ty du lịch của VN cố gắng nhồi nhét vào chương trình những " di tích cộng sản " như địa đạo Củ Chi hay lăng HCM nhưng đó chỉ là phần phụ , khách du lịch nào đăng ký trọn gói thì bắt buộc bị kèm phần đó vào chứ nếu cho chọn thì chẳng mấy ai thèm bỏ tiền ra để đến xem mấy cái thứ thổ tả đó ! Hình ảnh của mấy chỗ này cũng chẳng bao giờ được dùng làm hình quảng cáo chính cho bất cứ 1 chương trình du lịch nào .
Du khách đi Huế hay Vũng Tàu , Vịnh Hạ Long ..v..v... thì cũng chỉ náo nức muốn xem Phố cổ Hội An , cung điện và bia mộ cuả các đời vua hoặc thắng cảnh thiên nhiên chứ chẳng ai thèm đặt chân đến mấy chỗ bia mộ hoặc tượng đài , công trình gì của chế độ cộng sản .
Đến Trung Quốc hay đến Nga du lịch cũng vậy , người ta chỉ muốn đi xem cung điện vua chúa , Vạn Lý Trường Thành , nhà thờ hay chùa cổ ... toàn là những thứ mà chế độ cộng sản lên án và hăm he đập bỏ . Cóc có du khách ngoại quốc nào muốn đi chiêm ngưỡng mấy cái xác thúi của lãnh đạo CS như Lenin , Mao , Hồ ... mặc dù những cái xác này được phong thánh phong bồ tát , được coi là của quý giá nhất đáng kính trọng nhất của chế độ cộng sản , hàng năm tiêu tốn hàng tỉ đồng để duy trì và chăm sóc .
Cái gì cộng sản tôn thờ , thì thế giới tự do coi như cỏ rác , là thứ thúi tha cần đào thải . Và cho dù đã tại vị gần thế kỷ , các chế độ cộng sản chẳng xây dựng được , sản xuất được hay phát triển được thứ gì có giá trị thực sự , để được quốc tế ngưỡng mộ !
Các chế độ cộng sản vẫn phải ăn mày những thứ gọi là " tàn dư của đế quốc , tàn dư của thực dân , của ngụy quân ngụy quyền " thì mới thu được tiền đô la từ khách du lịch ! Nhục chưa ?
Ảnh và Bài từ FB Ngoc Nhi Nguyen

MỸ CÓ PHẢI LÀ THIÊN ĐƯỜNG HAY KHÔNG?

Dù đã đọc nhiều, nghe nhiều về các câu chuyện kỳ lạ ở nước Mỹ nhưng khi tự trải nghiệm, mắt thấy tai nghe tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Tôi là du học sinh, 27 tuổi, bắt đầu đặt chân đến Mỹ và theo học cao học tại trường Murray State University (bang Kentucky) từ tháng 1 năm 2017.
Mỹ có phải thiên đường hay không tôi chưa có câu trả lời. Nhưng trải nghiệm những ngày qua của tôi ở cường quốc số một thế giới rất đúng với câu thành ngữ “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”.
Trước khi lên đường, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với các khó khăn. Một người bạn của tôi còn rào trước rằng: “Ở đây phải tự lực cánh sinh, không nhờ vả ai giúp đỡ được đâu, ai cũng bận rộn hết”.
Vậy mà tôi đã được giúp đỡ nhiều hơn tưởng tượng. Sự tử tế ở khắp mọi nơi.
Sau khi nhập cảnh vào Mỹ, tôi phải chuyển một chuyến bay nội địa khác mới đến điểm cuối cùng. Sân bay rộng thênh thang, có biển chỉ dẫn nhưng vì nhiều ngã rẽ nên tôi đi vòng vòng mà chưa tìm được cửa lên máy bay.
Dừng lại hỏi một người đang xếp hàng chờ vào cửa lên máy bay, họ chỉ rất tận tình. Thấy tôi gật đầu lia lịa nhưng vẻ mặt vẫn nhiều thắc mắc, họ liền nhường chỗ của mình cho người khác lên trước và dẫn tôi ra tận cửa chờ lên máy bay. Dù lúc đó, tôi đã một mực nói rằng tôi có thể tự tìm ra nó.
Ngày đầu đi nhập học cũng vậy, trường quá rộng nên xem bản đồ tôi vẫn bị lạc hướng. Tôi phải dừng lại hỏi một công nhân đang dọn cành cây gãy trong sân trường. Anh đang đứng trên thùng xe tải để xếp những thanh gỗ nhưng khi nghe tôi hỏi đường, anh sẵn sàng nhảy xuống đất, dẫn tôi ra gần toà nhà cần tìm mới an tâm quay lại.
Tiếp theo, tôi có trải nghiệm đầu tiên khi đi siêu thị tự chọn. Đó là một đại siêu thị lớn nhưng không có bóng dáng một bảo vệ nào ở cửa ra vào. Mọi người thoải mái đưa túi xách, balo đồ đạc của mình vào siêu thị. Lúc tính tiền khách cũng tự cân, tự nhập mã sản phẩm, tự tính, tự quẹt thẻ với máy.
Lần đầu tiên tiếp xúc với hệ thống tính tiền hiện đại như vậy, tôi loay hoay không biết làm thế nào liền hỏi một khách hàng khác. Họ vui vẻ chỉ cho tôi từng bước, cũng không tỏ ra cáu giận vì tôi loay hoay mất nhiều thời gian hơn người khác.
Điều tôi ấn tượng nhất ở đây là họ luôn chủ động nhường đường. Trong siêu thị thấy bạn đang đẩy xe, họ sẵn sàng dừng lại nhường đường cho bạn đi trước hoặc ở ngã rẽ giao nhau, họ luôn nhường cho người khác đi trước.
Đường phố ở đây rất ít đèn xanh, đèn đỏ, chủ yếu là vạch kẻ đường. Lần đầu tiên sang đường, nhìn thấy xe từ xa, tôi đứng đợi để xe đi qua trước. Nhưng đến gần vạch kẻ đường thì xe ô tô lại dừng nhường đường cho tôi đi trước. Nhiều lần khác nhìn thấy tôi gần đến vạch kẻ đường là xe đã dừng lại chứ không cố vượt trước. Tôi vừa sang đường vừa buồn cười với sự “ngố tàu” của mình.
Một trải nghiệm hay ho khác của tôi là mua đồ online. Ở đây mọi thứ bạn có thể mua online, họ đưa đến tận cửa nhà. Nhưng khác với Việt Nam, bạn phải canh cửa đợi người giao hàng đến để nhận hàng thì ở đây bạn thoải mái đi học, đi làm cả ngày, tối về món hàng đã ở cửa nhà.
Người giao hàng ở đây ít khi gọi điện cho khách, trừ những món hàng có giá trị thật lớn, còn hầu hết họ đều giao đến cửa nhà và để lại ở đó, dù bạn ở nhà họ cũng không gõ cửa. Họ sẽ gửi một email báo cho bạn là món hàng của bạn đã giao xong, nó đang đặt ở cửa nhà hoặc hòm thư nhà bạn.
Để hàng như thế có sợ trộm không ư? Hiếm khi xảy ra lắm vì luật ở đây rất nghiêm, bạn trộm một món đồ dù nhỏ đến mấy cũng sẽ gặp rắc rối to trong suốt quãng đời còn lại.
From :Du học sinh Mỹ
FB Nguyễn Lai/Nước Mỹ ngày nay


Tuesday, November 21, 2017

Nhắc PTT Vũ Đức Đam: Anh còn nhớ hay anh đã quên

Khi phát biểu trước Quốc hội ủng hộ việc chặn, lọc, và hạn chế Internet, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam có thể không biết hoặc đã quên một chuyện mới xảy ra hơn một năm trước đây.
Khi đó, vào tháng 7/2016, với tư cách là một thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, Việt Nam đã đồng thuận với các thành viên khác cho thông qua một nghị quyết coi việc sử dụng Internet và biểu đạt trên Internet là một quyền con người.
Cụ thể, nghị quyết này coi “những quyền mà con người được hưởng offline cũng phải được bảo vệ trên môi trường online”.
Nghị quyết này nhấn mạnh quyền tự do biểu đạt trên mạng cũng được bảo vệ theo Điều 19 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị, bất kể con người ở nơi đâu trên thế giới và chọn sử dụng công cụ nào.
Nếu PTT Đam chưa thoả mãn với nội dung trên thì ông có thể đọc thêm nội dung thứ 10 của nghị quyết, theo đó, Hội đồng Nhân quyền “lên án một cách dứt khoát những biện pháp được cố ý dùng để ngăn chặn hoặc làm gián đoạn việc truy cập hay phổ biến thông tin trên mạng” và “kêu gọi tất cả các quốc gia thành viên gỡ bỏ và không tiến hành các biện pháp đó”.
Không những thế, nghị quyết còn lên án tất cả những hành vi bắt giữ, sách nhiễu và trừng phạt một người vì những gì họ biểu đạt trên Internet.
Những gì PTT Đam nói, rất đáng tiếc cho ông, đi ngược lại hoàn toàn với những gì mà chính Việt Nam đã đồng ý thông qua tại diễn đàn nhân quyền quan trọng nhất toàn cầu – Hội đồng Nhân quyền LHQ.
Tại thời điểm đó, Việt Nam hãy còn là “tân binh” ở Hội đồng Nhân quyền. Nhiệm kỳ của Việt Nam ở Hội đồng kéo dài từ đầu 2014 đến hết 2016. Nhiều người có thể thắc mắc tại sao một nước có thành tích nhân quyền kém cỏi như Việt Nam lại có chân trong Hội đồng 47 thành viên này, nhưng đó là câu chuyện chính trị quốc tế và có thể được bàn trong một bài viết khác.
Cũng cần phải nhắc PTT Đam về một phát biểu của ông hồi tháng Ba năm ngoái, khi ông tới dự một hội thảo của Ngân hàng Thế giới:
“Tôi chỉ muốn nói rằng, giờ không phải lúc bàn lợi ích của công nghệ số là thế nào mà phải khẳng định: Bản thân công nghệ số có những mặt trái, nhưng không phải do công nghệ mà do người sử dụng công nghệ. Vì thế, không có lý gì vì tác động mặt trái của nó mà kìm hãm nó, mà phải tìm mọi cách để nó phát triển”.
PTT Vũ Đức Đam được Thủ tướng Chính phủ giao phụ trách quản lý ngành thông tin – truyền thông. Ông cũng là người được cho là thân thiện với giới công nghệ khi từng công tác lâu năm ở Tổng cục Bưu Điện và từng làm đến chức Thứ trưởng Bộ Bưu chính – Viễn thông.
Mới tháng Hai đầu năm nay thôi, khi nói chuyện với sinh viên đại học FPT, ông Đam còn kể rằng, ông đã triệu tập những bộ óc hàng đầu Việt Nam để khái quát bản chất của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ Tư trong một từ, thế mà không ai trả lời được.
Và chính ông đã tự mình nghĩ ra từ đó:
“Nếu cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất gắn với ‘hơi nước’, cuộc cách mạng lần thứ hai là ‘điện’, lần thứ ba là ‘số hóa’ thì đa phần những người tích cực cho rằng cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ 4 với đặc trưng là ‘kết nối’”.
Ông còn nhấn mạnh thêm: “Đó là việc kết nối tám tỷ thiết bị, kết nối ở mọi tầng lớp, mọi giác độ, sự kết nối không chỉ ở một mái trường, một tỉnh, một đất nước mà là sự kết nối toàn cầu. Cuộc cách mạng ấy liên quan mật thiết đến công nghệ thông tin”.
Vậy thì cái gì làm cho ông Đam đi từ một người coi “kết nối” con người trên toàn cầu là bản chất của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ Tư đến một con người cổ xuý cho việc xây dựng một mạng biệt lập như Trung Quốc và đề xuất kiểm soát để người dân ít dùng mạng xã hội hơn?
Không những thế, ông còn muốn “dùng biện pháp kỹ thuật chặn, lọc làm chậm lại khi cần thiết”.
Đâu mới là quan điểm thật, con người thật của Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam?
Nhẽ phải nhắc lại cho ông tất cả những điều này kẻo ông quên.

https://www.luatkhoa.org/2017/11/nhac-ptt-vu-duc-dam-anh-con-nho-hay-anh-da-quen/

/ Luật Khoa tạp chí 




Get paid to share your links!