Tuesday, December 6, 2016

Cô Nguyễn Tuyết Lan-mẹ của Blogger Mẹ Nấm:" Tôi có quyền nghi ngờ con gái tôi đã xảy ra chuyện không hay?"


Giống như phía an ninh hay nghi ngờ, quả quyết rằng con gái tôi, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh dụ dỗ người khác bảo vệ môi trường, chống lại Trung Quốc thì tôi, Nguyễn Thị Tuyết Lan cũng hoàn toàn có quyền nghi ngờ họ đã xâm hại đến con tôi để bức cung.

Cho đến nay con tôi đã bị biệt giam 56 ngày không hề có tin tức. Gia đình không được thăm nom thì thôi, luật sư cũng không được gặp mặt, không được trả lời theo quy định của pháp luật.
Thế nhưng tôi lại được công an phường chuyển lời của công an tỉnh đem đồ lên gửi cho con gái mình. Một điều trước đây không có đối với những người đấu tranh chống lại bất công của xã hội. Chắc mọi người chưa quên cháu Duy ở Khánh Hòa, người bị 3 năm tù giam vì chia sẻ bài viết của những người khác lên facebook của mình. Con gái tôi đang dang dở trong việc hỗ trợ tư vấn pháp lý cho mẹ cháu Duy thì bị bắt. Từ lúc bị bắt cho đến khi Tòa xử sơ thẩm thì người ta không cho cháu Duy nhận bất cứ thứ gì mẹ cháu gửi vào, họ để cho đồ ăn thiu thối rồi trả lại. Vì vậy khi phía công an tự đề nghị tôi gửi đồ vào cho con mình tôi đã rất lo lắng cho số phận của con mình.
Tôi sợ rằng Quỳnh đã xảy ra chuyện không hay trong khi biệt giam và việc yêu cầu tôi gửi đồ vào như một cách để phủi bỏ trách nhiệm trong những ngày Quỳnh ở đó.
Đến nay đã được 3 lần tôi lên gửi đồ cho con. Lần nào cũng chỉ hy vọng được nhìn Quỳnh một lần cho thân già này yên tâm về chăm lo cho 2 cháu nhỏ nhưng đều không được. Mọi thứ đều qua lời nói của công an. Họ nói con tôi muốn tôi gửi trứng luộc và một vài món khô vào cho nó. Nhưng những món họ nói xưa nay Quỳnh không hề thích ăn, tại sao giờ nó lại muốn tôi gửi vào cho nó những thứ mà nó không ăn được bao giờ? Trước khi bị bắt, dù nó dặn tôi không cần gửi đồ vào vì nó sẽ chọn cách tuyệt thực nhưng khi nghe họ nói nó muốn tôi gửi làm sao tôi có thể không gửi cho con mình dù lòng đầy hoài nghi.
Nén lại nỗi lòng, tôi vẫn cứ gửi đồ thăm nuôi vào cho con. Nhưng trong lòng không thôi phập phồng lo sợ, khi mỗi lần gửi đồ là mỗi lần một chữ ký khác nhau. Tôi có cảm giác đây không phải chữ ký của Quỳnh. Tôi có nghe một số anh chị em tù nhân lương tâm sau khi ra tù nói về việc họ bị giả mạo chữ ký y như thật khi còn trong tù. Rồi nhìn nét chữ mỗi lần một khác, trong tôi dấy lên sự lo sợ không thôi. Những chữ ký kia sẽ khiến họ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào nếu con tôi có vấn đề trong khi biệt giam với bên ngoài có phải không?
Nếu như họ có tính chính danh, nếu như họ làm đúng luật tại sao họ phải ngăn cách con tôi hoàn toàn với bên ngoài, phải bất chấp điều tiếng dư luận cấm cản luật sư tiếp xúc với con tôi? Chính vì sự bưng bít, hành xử kín của họ với con tôi làm tôi càng nghi ngờ họ đã có hành động xấu với Quỳnh khi không có bằng cớ buộc tội và đang muốn trốn tránh trách nhiệm qua những chữ ký thông báo cho tôi.
Mẹ của 2 cháu tôi hiện nay ra sao rồi? Có ai biết nói giùm tôi với
Tuyet Lan Nguyen

Chuyện Cờ Lờ Mờ Vờ và Cờ Lờ Vờ của thủ tướng Niểng.


Nhân chuyện ông Thủ tướng bị mọi người chế giễu vì đọc “cờ lờ mờ vờ” gì đó trên TV, nói thật nhé, cứ phát âm theo cái kiểu ngoài Bắc và bây giờ là trên toàn quốc theo hệ thống giáo dục của nhà nước XNCN VN, nghe vừa dở vừa nhầm lẫn tùm lum. Ví dụ “c” cũng đọc là “cờ” mà “k” cũng là “cờ”, rồi “cờ” cũng là “cờ”; “s” và “x” đều đọc là “sờ” rồi “sờ” cũng là “sờ” cho nên mới có câu "sờ chim là sung sướng, sờ bướm là xấu xa” gì đấy; hoặc phải phân biệt là “sờ nặng”, “sờ nhẹ” nghe rất kinh, “d” là “dờ” mà “giờ” nghe qua cũng giống giống…Đọc theo kiểu trong Nam dạy hồi trước 1975 (a, bê, xê, dê, đê...) nghe thanh hơn mà lại dễ phân biệt hơn chứ nhỉ, “c” là “xê” mà “k” là “ka”, “s” là “ét sờ” mà “x”” là “ích xì” v.v…
---------------
Thực ra ngoài Bắc cũng như trong Nam đều đọc a,bê,xê,dê,đê...như nhau cho đến khi Bộ Giáo Dục cải cách...Những người lớn tuổi ở ngoài Bắc di cư vào Nam hoặc còn ở lại ngoài Bắc đều phát âm đúng.Việc cải cách chỉ ảnh hưởng đến các em cháu sau này.

Song Chi

*** Chưa biết đứa nào ngu hơn!


Fidel Castr , lãnh tụ cộng sản của Cuba , ngỏm củ tỏi. Linh hồn bay xuống thiên đàng xã hội chủ nghĩa, gặp lại các đấng đàn anh như Lenin, Stalin ... đông đủ cả .
Lenin thấy Fidel liền lên tiếng :
- Chú mày làm cái gì trên ấy mà sao lâu thế mới chịu xuống đây gặp các anh ?
Fidel trả lời :
- Tôi ráng sống để đưa Cuba đến thiên đường xã hội chủ nghĩa, mà đến lúc chết vẫn chả thấy đâu! Đang định đi kiếm mấy anh để bắt đền đây !
Stalin phá lên cười :
- Ối giời ôi! Cái thiên đàng ấy chỉ là cái bánh vẽ mị dân, để chúng hy sinh xương máu cho đám lãnh tụ chúng ta hưởng thụ thôi, chứ làm gì có thật! Tưởng chỉ có đám dân ngu muội tin theo chứ không ngờ chú em đây cũng tin cái của ấy à?
Fidel tủm tỉm cười đểu :
- À! Tuy không tìm thấy thiên đường xã hội chủ nghĩa nhưng tôi tìm thấy được 1 chân lý khác!
Cả Stalin lẫn Lenin ồ lên hỏi :
- Là cái gì thế ?
Fidel bập bập điếu xì gà, chậm rãi trả lời :
- Chân lý đó là lãnh tụ cộng sản lúc sống thì được đám dân ngu tôn thờ như thánh sống, nhưng chết rồi thì lại bị đám đàn em con cháu mất dạy nó đem cái xác thúi ra mổ bụng moi ruột, nhồi bông ngâm dấm cho nằm trong cái lăng, để chúng dùng làm công cụ nhồi sọ dân cho chúng tiếp tục được hưởng thụ .
Và khi đám dân ngu tỉnh ra thì chúng nó đem xác đi vứt, đem lăng ra đập và bao nhiêu tượng đài chúng giựt sập hết, đập cho tan tành và còn chửi rủa đến thiên thu.
Tôi sống lâu hơn mấy anh, tôi chứng kiến tận mắt nên rút kinh nghiệm cho đem thiêu xác, không xây lăng, không xây tượng đài... nên trong đám lãnh tụ chúng mình chỉ có tôi là lúc sống tha hồ giết dân mà đến chết vẫn không bị đào mồ cuốc mả lên thôi! Há há ....
Nói xong, Fidel nhả 1 hơi thuốc dài, nheo mắt :
- Chưa biết đứa nào ngu hơn đứa nào à !!
Lenin , Stalin nghe nói mặt mũi ỉu xìu, đứng dậy bỏ đi chỗ khác!
Ngoc Nhi Nguyen

Get paid to share your links!