Friday, August 19, 2016

GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG .


Bắn súng là môn thể thao được đưa vào Olympic dành cho việc khuyến khích người dân tham gia săn bắn đúng mục tiêu là thú rừng.Dân Việt Nam không có súng để săn bắn.Có em học sinh 19 tuổi không được trúng tuyển vào đại học an ninh dù điểm là 30,5 vì ba em 21 năm trước đã giữ một khẩu súng được cho là ăn cắp của quân đội.Tiền án đó được ghi trong lý lịch và ảnh hưởng đến cả đứa con chưa ra đời để rồi hơn 21 năm sau khiến đứa con gái ôm hận dù đã chăm chỉ làm ăn.Thế mới biết chính quyền sợ súng rơi vào tay dân như thế nào.
Điều ngược đời là sợ súng nhưng cuộc tranh tài thể thao nào dù là Sea Game hay Asiad hoặc Olymic môn thể thao chủ lực vẫn là bắn súng.Đầu tư nhiều cho bắn súng vì môn này dễ đoạt huy chương hơn so với các môn đòi hỏi thể lực.Nhưng mục đích của thể thao là để người dân noi theo nhằm tập luyện nâng cao thể lực.Dân có súng đâu mà tập bắn.Nhưng chính quyền an ủi rằng quân đội,kiểm lâm,công an sẽ noi theo để tập bắn nhằm bảo vệ chế độ.
Thế nên Hoàng Xuân Vinh vừa về nước đã được đón tiếp long trọng tại sân bay,báo chí ca ngợi tâng bốc lên tận mây xanh.Thủ tướng đón tiếp và phong ngay cái danh hiệu "anh hùng lao động" dù Vinh không nhận.Đó chẳng qua là nhằm khuyến khích để nhân rộng điển hình,một chủ trương của đảng.
Nhưng khác với ở Mỹ phong trào bắn bậy chỉ rơi vào những kẻ tâm thần,tự kỷ; phong trào bắn bậy của Việt Nam lại rơi vào những người tỉnh.Thế nên mặc dù vừa họp xong hội nghị về công tác cảnh vệ,tầng lớp chóp bu đua nhau đòi tiêu chuẩn cảnh vệ,các đồng chí của ta vẫn không tránh khỏi màn bắn chính xác do cục trưởng Đỗ Cường Minh gây ra.Chỉ mới mấy ngày bắt chước mà Đỗ Cường Minh đã nả chính xác hai em mỗi em 3 dzien rồi tự kết liễu mình.
Giá như báo chí không thi nhau ca "phát súng vang danh bốn biển" của Hoàng Xuân Vinh thì chưa chắc em Đỗ Cường Minh đã có động lực để nả đạn chính xác đến thế.
Nên nhớ ở các nước dân chủ đã là vụ án ám sát có động cơ chính trị thì dù là hung thủ đã chết vẫn phải khởi tố vụ án ,tiếp tục điều tra để khui ra những em đứng đàng sau.
Nhưng nhờ có cái sướng là ở thể chế chính trị một đảng nên đảng ta cho ngay vụ án này vào án hình sự để khỏi khởi tố.Sướng đến thế là cùng.Hai vụ án mạng giải thích tại sao các lãnh đạo nhà ta cần công tác cảnh vệ lại có thể cho ngay vào hậu trường bằng tang lễ cấp cao.
Thế nhưng chẳng tài nào giấu được cái kim trong bọc mãi khi nội bộ ăn chia không đều đã mâu thuẫn đến lúc cao trào.Và màn thanh toán lẫn nhau đã bắt đầu không phải từ Hoàng Xuân Vinh mà chính từ Đỗ Cường Minh.
"Chúng ta đã bắn chỉ thiên quá nhiều, không trúng vào ai cả”(Nguyễn Xuân Phúc).Vâng bây giờ mới là lúc bắn trúng..
Muốn biết chuyện gì xảy ra mời quý vị đón xem hồi sau sẽ rõ.
FB Dương Hoài Linh

Khi tòa nhà 'sụp' mà chưa 'đổ'

Đại hội Đảng Cộng sản lần thứ 12.
Sắp đến ngày kỷ niệm lần thứ 71 cuộc "cướp chính quyền 19/8" và "ngày Tuyên ngôn Độc lập 2/9/1945". Trong nước sẽ có kỷ niệm ồn ào, trống dong, cờ mở, mít tinh hội hè, pháo bông, liên hoan, thả tù nhân trước thời hạn. Nhưng sao lòng dân không thật là vui, không thật là mừng, và còn không ít người buồn nản, đau xót khi thấy 71 năm là thời gian rất dài mà độc lập chưa vững chắc, tự do còn xa vời, đất nước "cao tuổi" mà vẫn "không chịu phát triển", phải nỗ lực ghê gớm 20 năm nữa mới may ra theo kịp mức sống của người dân Thái Lan hiện nay.
Cái mất về thời gian của một đất nước, một dân tộc so với các nước quanh ta thật đau lòng đứt ruột. Chế độ chính trị chân chính phải là chế độ kiến tạo dân chủ, kiến tạo phát triển trong luật pháp, kiến tạo bình đẳng xã hội, kiến tạo hạnh phúc cho toàn dân chung hưởng.
Nhà nước cộng sản trong hơn 70 năm qua đã phá nhiều hơn xây, mang lại bất công vượt xa thời Pháp thuộc, nhà tù nhiều hơn trường đại học, y tế suy đồi, giáo dục lạc hậu, nợ quốc gia chồng chất, biên giới bị xâm phạm, tham nhũng càng chống càng tràn lan. Có thể nói tòa nhà cộng sản đã bị dột nát, xiêu vẹo, sâu mọt ăn từ mái đến móng nhà, các cột trụ đều mọt ruỗng, người trong nhà cảm thấy tù túng, ngột ngạt không thở nổi. Cô giáo Trần Thị Lam ở Hà Tĩnh than thở: Đất nước ta kỳ quá, lạ quá, buồn quá, sẽ đi về đâu? Cô trí thức Từ Huy từ đất Pháp đặt câu hỏi quặn lòng: Chúng ta còn chịu sống như thế này đến bao giờ?
Điều trớ trêu là ai cũng thấy tòa nhà chế độ này đã tàn tạ đến cùng cực, mái dột, tường nứt, cột mọt, không khí trong nhà sặc mùi tử khí của chiến tranh, ngư dân bị thế lực bành trướng giết hại, xác tôm cá chết la liệt, vậy mà nó không chịu sụp đổ hẳn để toàn dân cùng nhau bắt tay vào việc xây dựng tòa nhà mới – chế độ mới dân chủ, đa nguyên, một nhà nước pháp quyền hiện đại, trong sạch, minh bạch, trong đó mọi người sống bình đẳng trong tình thương yêu đùm bọc nhau.
Có thể nói vấn đề cơ bản của đất nước ta hiện nay là có dám phá tòa nhà cũ kỹ, mục nát hay không để chung sức xây một tòa nhà mới đơn giản, có nền móng vững chãi, bền chặt, vĩnh cửu.
Tình hình đã xấu đến độ mọi người đều có thể nhìn rõ sự thật, không thể hài lòng với những biện pháp chắp vá nửa vời, nói "đổi" mà không "thay", nói "mới" mà còn tệ hơn cũ. Một số hiện tượng tiêu biểu mới nhất củng cố thêm nhu cầu phá bỏ hẳn tòa nhà cũ. Bà Chủ tịch Quốc hội sau khi tuyên thệ, chửi mắng thẳng toàn dân: "Đã làm gì cho đất nước hay chỉ gây rối loạn?" và ông Thủ tướng - mà dân địa phương Quảng Nam coi là "đại gia tư bản đỏ" - mang một đoàn hơn 50 xe bảng xanh bóng lộn, ngang nhiên xông vào con đường chính dành cho người đi bộ và khách du lịch, cấm xe cơ giới. Thế là độc đoán, độc đảng, độc chiếm đường dân. Coi nhân dân là ruồi muỗi, coi luật pháp là giẻ rách. Bao giờ các quan lớn nhà ta mới có tác phong bình dân, tự nhiên như ông Obama vào ăn phở như mọi người dân ở Hà Nội, đi mua bánh mì McDonald’s buổi sáng mở ví riêng trả tiền ở thủ đô Washington. Hay như Bác sỹ Kha Văn Triết, Thị trưởng thủ đô Đài Bắc / Đài Loan, đi làm bằng xe mêtrô công cộng, không đi xe công, cũng không cần một bảo vệ nào đi theo. Đó mới là tác phong viên chức hiện đại thời dân chủ chân chính, tự tin, gần dân, tôn trọng phép nước như một công dân bình thường. Không như các quan lớn cộng sản kiểu "trọc phú nhà quê" hãnh tiến khi vớ được cái chức hương lý giữa đình làng, rung đùi vểnh râu với đặc quyền đặc lợi là chai rượu và cái thủ lợn.
Chế độ đã suy, suy đồi, suy thoái toàn diện, không thể sửa chữa chắp vá, sửa chỗ này thì chỗ khác vỡ nát từng mảng lớn, chỉ uổng công vô ích. Nguyện vọng cháy bỏng hiện nay của toàn dân, trong đó có không ít đảng viên lương thiện ở cơ sở, gắn bó với nhân dân là tự mình đánh sập tòa nhà cũ kỹ, bị ô nhiễm, để tự mình xây dựng một ngôi nhà mới hiện đại, văn minh.
Bùi Tín

Lũ Chết Tiệt!


.
Ngay sau vụ việc nổ súng xảy ra tại Văn phòng tỉnh ủy Yên Bái, sáng nay (18/8), Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã trực tiếp lên Yên Bái nắm tình hình, làm việc với lãnh đạo tỉnh và chỉ đạo giải quyết vụ việc. Trước mặt các lãnh đạo tỉnh còn sống sót, ông nói:

- Tôi đã từng chỉ đạo....
Lập tức giám đốc công an tỉnh bật dậy, nhanh nhảu ngắt lời:
- Dạ, anh đã chỉ đạo rằng "Ta đã bắn chỉ thiên quá nhiều, không trúng vào ai cả" ạ. Lần này tỉnh chúng em đã đi đầu cả nước trong việc thực hiện chỉ đạo "bắn trúng" ạ.
Lừ mắt nhìn kẻ lắm mồm, bực tức thủ tướng tiếp tục:
- Tôi đã chỉ đạo....
Lại ngay lập tức, một đồng chí trong tỉnh ủy Yên Bái vọt dậy chặn họng:
- Dạ, anh đã chỉ đạo rằng: 'Nhân tài ở bìa rừng, góc núi cũng phải được trân trọng' ạ. Dạ, thằng Đỗ Cường Minh, Chi cục trưởng Chi cục Kiểm lâm tỉnh em quả là tài năng nơi xó núi, nó bắn không trật ra ngoài phát nào. Cỡ xạ thủ súng ngắn Olympic Hoàng Xuân Vinh phải gọi bằng cụ ạ. Có lẽ mình nên tôn vinh nó cho xứng đáng anh ạ.
Hết chịu nổi, thủ tướng đập bàn quát:
- Lũ chết tiệt!
Ngay lập tức, giám đốc bệnh viện tỉnh đứng phắt dậy tiếp lời:
- Dạ, anh dự đoán như thần ạ. Theo các bác sỹ bệnh viện em báo cáo thì tất cả đều đã chết tiệt, không cứu được ai cả ạ...
FB Vũ Kận Veo

Get paid to share your links!