Sunday, August 14, 2016

THÂN PHẬN BÁC VÀ CÁI ĐÁM CON CHÁU CÔ HỒN!!

ảnh mang tính minh hoạ
Quê hương tôi thật ra là ở ngoài Bắc, Nhưng vì Bố Mẹ tôi ăn ở không hợp với bác, nên khi bác về ở Bắc, thì Bố Mẹ tôi phải di cư vào Nam; ngày ấy tôi còn bé tí ti, nên tôi xem chuyện đó cũng bé như cái bộ óc tí ti của tôi vậy. Kể cho đến bây giờ tuy đã lớn, nhưng chuyện ở Bắc hay ở Nam đối với tôi vẫn là chuyện nhỏ vì với tôi, không còn chuyện Bắc hay Nam nữa mà là chuyện của cả một dãy hình chữ S. Ai đó đụng vào cái dãy đất này, tôi mới xem đó là chuyện lớn.
"Quan hệ" của gia đình tôi với bác chỉ có vậy, "nghe nói" ... bác không có con, nên tôi không thể nào là cháu của bác được, sở dĩ tôi xưng bác bằng"bác" bởi tôi muốn cái đám cháu "bá vơ" của bác hiểu nhanh là tôi đang đề cập đến ai...thế thôi!!

Tôi thực ra đến nay vẫn chưa biết nhiều về bác...Riêng việc bác "ngự" ở Bắc, Bố Mẹ tôi phải vào Nam như tôi đã đề cập, tôi xem chỉ là chuyện bình thường...tôi không ghét bác; và tất nhiên với riêng tôi và bác , bác cũng chẳng có gì để cho tôi thương (thật lòng đấy). Ấy thế mà bác cũng có phước, có lắm đứa về sau này mũi dãi chưa sạch, chả biết bác là ai mà chúng thương bác lắm đấy; lúc nào chúng cũng làm theo gương bác, rồi nào là vâng lời bác dạy...v..v...
Nhưng nói gì thì nói chứ không biết bác có đủ "thiêng" để hiểu được chúng đang lợi dụng bác để lừa phỉnh người khác không?!
...Thứ nhất, chúng nói là vâng lời bác, thế mà chỉ mỗi lời di huấn của bác vào cuối đời là được hỏa táng, tro cốt chia làm 3 phần, đem lên đồi núi ở cả 3 miền, nơi dân cư dễ dàng lên thăm viếng. Đơn giản có thế; mà có đứa nào nó nghe lời bác đâu?? Nó lấy cớ bảo là theo tâm tư, nguyện vọng của nhân dân...mả cha nó; xưa nay nó xưng đảng của nhà chúng nó là thần thánh; thần thánh nào mà chịu nghe dân đen?!!
Xưa nay, phong tục tập quán chôn cất trên thế giới, thông thường thì có Địa táng, Hỏa táng, Thuỷ táng, Điếu táng, Động táng...thế mà nó có để bác vào cái táng nào ra cái táng nào đâu!! Chúng! một tập đoàn CS, một bọn chuyên đi ăn xác chết, nó lợi dụng cả những cái xác, cái xác đó xưa kia bất kể của ai; nhưng chúng có biết đâu cứ khiêng ra khiêng vào, tẩy lên rửa xuống, động mồ động mả làm sao chúng khá được...đấy một khối lớn mạnh như thế đấy, bây giờ còn lại mấy thằng?? đứa khôn thì đã nhận thấy, cũng đã ăn năn; Đứa ngu lâu, ngu dai tới giờ vẫn chưa chịu sáng mắt...

Giờ tới thằng "tưởng thú" này, nó đang lên kế hoạch để "xài" bác về lâu về dài; nhưng nó có biết đâu nó "xài" bác nhiều quá, nên nay cứ nghe đến đúc tượng bác, dân người ta không còn "phấn khởi" như trước nữa, mà người ta lại nghĩ đến cái đói; vô tình nó đã "vật chất hoá" hình tượng của bác trong suy nghĩ của người dân. Nhưng nói bác đừng lo, ngày giờ của nó cũng gần kề rồi; nếu ngày ấy đến, (nếu tôi được quyền quyết định) bác sẽ được yên nghỉ vĩnh viễn, thằng Bắc bé tí ti ngày xưa suy nghĩ là vậy, không ai tiểu nhân, hèn hạ đi xử dụng cả những cái xác như chúng nó đâu!! tất cả mọi đúng sai lịch sử sẽ quyết định, không một ai có thể thay cho!!
Fb Kinh Nguyen

Chuyện học ngoại ngữ



ảnh mang tính minh hoạ
Thấy mọi người nô nức đi học ngoại ngữ anh con nhà giàu nọ cũng xin vào học một lớp dạy tiếng Anh. Suốt buổi học anh ta ngồi nghe giảng cứ như vịt nghe sấm. Sau buổi học đầu tiên anh ta chỉ nhớ được mỗi một từ tiếng Anh "go". Tuy thế anh có vẻ phấn khởi lắm. Về đến nhà anh hí hửng đọc to từ ngoài cổng có ý khoe với mẹ và em gái là đã biết tiếng nước ngoài:
- Gâu... gâu... gâu... 
Bà mẹ và cô em gái chạy ra ngạc nhiên. Hỏi gì anh ta cũng lắc đầu và không ngừng: "gâu... gâu... gâu...". Con chó đang ngủ nghe thấy lập tức bật dậy "gâu gâu" sủa theo. Chị hàng xóm sang chơi thấy thế tưởng là anh ta bị mắc bệnh liền hỏi thăm. Bà mẹ buồn rầu bảo:
- Khổ quá! Thằng con tôi đi học ngoại ngữ. Có lẽ nó vào nhầm lớp dạy tiếng cho... chó hay sao ấy mà từ lúc về nhà đến bây giờ nó cứ "gâu... gâu... gâu..." liên tục như thế này mãi! Nguy quá chị ạ!

FB Nguyễn Thị Thái Lai

NGƯỜI HÀ NỘI… KHÔNG GỌI NGƯỜI SÀI GÒN LÀ NGƯỜI “HỒ CHÍ MINH” !!!

alt


Cảm nhận của một người Hà Nội về người Sài Gòn


Vô tình đọc được bài cảm nhận của một người Hà Nội viết về người Sài Gòn sau một thời gian anh ta ở đây. Ban đầu anh ta thấy Sài gòn thật xô bồ, chật chội. Nhưng khi gắn bó ở đây một thời gian, anh ta yêu Sài Gòn lúc nào không hay biết.
Bài viết thật hay và đúng như những gì anh ta cảm nhận. Sài Gòn:
Tôi bước chân xuống Tân Sơn Nhất lần đầu cũng đã lâu. Đi taxi về công ty tôi – đường phố đông đúc nhưng mọi người đi có thứ tự. Những tòa nhà cao ốc be bé nằm sát nhau trên đường Nguyễn Văn Trỗi – Nam Kỳ khiến tôi nghĩ Sài Gòn thật xô bồ, lộn xộn. Thế mà từ đó đến giờ đã yêu mất Sài Gòn và người Sài Gòn.
Người Sài Gòn có vài món ăn quen, món đặc biệt nhất là Cơm Tấm. Sáng Cơm Tấm, tối đêm Cơm Tấm. Lâu đi nhậu về là lại thèm một dĩa cơm sườn bì chả, ghé vào vỉa hè, ăn rồi mới leo lên giường ngủ được.
Người Sài gòn sáng cafe ăn sáng vỉa hè, cafe nhạt, kèm theo bình trà và vài ba tờ báo ngồi dưới những hàng cây cao nhìn dòng người qua lại. Đồ ăn sáng Sài Gòn cũng đơn giản, bánh canh, hủ tíu, phở Bắc, phở Hoa, món nào vỉa hè cũng ngon, ngu nhất là ghé vào mấy quán trong nhà, có thương hiệu vì mắc chết mẹ
Người Sài Gòn không có khái niệm đại gia hay đẳng cấp. Một ông chủ đi mẹc cũng vẫn ngồi vỉa hè ăn, nhậu chứ không cần phải thể hiện đẳng cấp đại gia. Những chàng trai, cô gái sành điệu vẫn ăn hàng cùng với những người lao động chứ không phân bì. Miễn là đủ tiền để trả không có người ta đánh cho nhừ xương.
 Người Sài Gòn có món nhậu, vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, có tiền cũng nhậu, hết tiền càng phải nhậu. Giầu thì uống rượu Tây, bình dân thì Ken, Sài Gòn đỏ, Tiger (chỉ dành cho những ông già tầm 60 -bữa nào kể cho nghe ), nghèo thì Ngọc Dương, Chuối Hột và vài trái xoài.
 Người Sài Gòn không nhậu trưa, chỉ có nhậu từ tối – đêm – sáng. Dân nhậu có câu “Tình thương mến thương”, thấy bàn bên cạnh có anh chàng nói chuyện vui, sang cụng cái, bàn bên kia có cô bé dễ thương đi một mình sang cụng một cái. Cụng qua cụng lại một lúc lại sắp vài bàn vào làm một. Zô là zô là zô là zô. Nhiều người cứ nghĩ rằng nhậu nhẹt ở Sài Gòn là bê tha – người Sài Gòn không thế. Nhậu là chia sẻ, là giải tỏa những gì còn đọng trong ngày, có chút hơi men uống vào cho quên. Sáng dậy lại hòa mình vào cuộc sống và quên đi những chuyện cũ.
alt
 Người Sài Gòn yêu nhau cũng lạ, không cần phô trương, thương là đến với nhau. Quen nhau từ bàn nhậu, quen nhau ở quán cafe, quen nhau trong thang máy…cứ thích là nhích thôi. Người ta thương nhau, về với nhau là để thế giới bớt đi hai người cô đơn (thế mà anh vẫn cô đơn thế này ) Yêu Gái Sài Gòn không cần phải tỏ tình, cứ rủ đi cafe vài bữa, cho nắm tay, đi xem phim cho thơm, thế là thành bà xã…Tình yêu cũng có hợp tan, nếu hết thương nhau thì lại nhậu, cafe, xem phim…và thêm một mối tình mới.
 ….Cuối cùng, người Sài Gòn là gọi chung cho những người sống ở Sài Gòn, người Sài gòn gốc thì bị Nguyễn Ánh chiếm đất đuổi đi, người Sài Gòn xưa thì đang sống ở Cali và Sài Gòn giờ toàn người Hà Nội , người ….….
PHAN NGUYÊN LUÂN… thực hiện

Get paid to share your links!