“Chị ấy là ( người đẹp) Thủy Hương, Đệ Nhất Phu nhân Bộ trưởng công thương Trần Tuấn Anh, con dâu yêu quý của cựu Chủ tịch nước Trần Đức Lương. Chị ấy đang cầm trên tay vi cá mập, một mặt hàng cấm đánh bắt, buôn bán theo Công ước Liên Hợp Quốc.” Nhà báo Đức Bùi Thanh Hiếu cho biết.
Hành động này của phu nhân bộ trưởng Trần Tuấn Anh trái ngược hẳn với những câu khẩu hiệu bảo vệ môi trường mà đảng của ông tuyên truyền.
Nếu những kẻ vô học kèm theo vô đạo lên lãnh đạo một đất nước ở thế kỷ XXI này, đất nước ấy đương nhiên tan nát như miếng bã trầu.
Sau khi bỏ vợ cũ để đi lấy vợ mới, bộ trưởng Trần Tuấn Anh bỏ bê không chăm lo con gái với vợ cũ, dẫn đến việc cô con gái này trở thành nghiện ma túy đá, vừa thoát chết mấy tháng trước trong một lần sốc ma túy đá.
Những năm trước đó trong cuộc đời, nếu có ai đó hỏi tôi nghĩ gì về những trận hải chiến năm xưa, tôi sẽ chẳng thể trả lời họ. Vì tôi không hề được biết cái gì gọi là nỗi đau Hoàng Sa, cái gì là nước mắt Trường Sa? Những trận hải chiến đã diễn ra vào những năm 1974 và 1988, vì lý do gì? Tôi chưa bao giờ được nghe về những sự kiện này khi con còn đi học. Tôi cũng không hề được thấy thông tin về những cuộc chiến đã đi vào lịch sử trên truyền thông đại chúng.
Bởi sức mạnh của công nghệ thông tin mà giờ đây những hy sinh của người lính năm nào không còn là bí mật của quá khứ, nhiều người đã biết đến những ký ức đau thương trong lịch sử giữ nước của người Việt, trong đó có tôi.
Những năm gần đây người ta buộc phải nhìn nhận về những mất mát của Tổ quốc trong cuộc chiến tranh biên giới 1979 và 2 cuộc hải chiến Hoàng - Trường Sa trên các mặt báo. Thế nhưng sự thật về những cuộc chiến vẫn không được đưa vào những giáo trình lịch sử trong nhà trường. Và vì vậy phần lớn thế hệ trẻ chúng tôi vẫn sống một cách vô tâm, gạt đi xương máu của ông cha mà không hề hay biết.
Ngày 19/01/1974, 74 người lính VNCH đã bỏ mình nơi đảo xa. Họ đã anh dũng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng như bao anh hùng Việt trong lịch sử dựng nước, máu và nước mắt đã đổ để giành giật từng tấc đất tấc đảo trên quê hương nhưng sự hy sinh của họ lại cố tình bị quên lãng, bị coi nhẹ và thậm chí bị xúc phạm bởi sự phân biệt màu cờ chế độ.
Đã là lòng yêu nước thì cần phải được vinh danh, người lính nào ngã xuống vì Tổ quốc cũng đều xứng đáng được truy điệu và ghi ơn đến muôn đời sau. Người Việt dù sống ở chế độ nào cần phải công bằng và nhớ về những người lính VNCH đã hy sinh vì Tổ quốc.
Lịch sử cần phải sòng phẳng với những đứa trẻ sinh ra dưới màu cờ đỏ như chúng tôi để chúng tôi có thể nhận thức một cách đúng đắn hơn về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Và rồi tôi tin, thế hệ trẻ chúng tôi sẽ không còn có thể sống một cách vô ơn như đã từng hơn 40 năm qua.
Sáng nay 5-12 tôi nhận được tin nhắn từ Thảo (con gái chú Thả), tôi vội gọi về cho em. Thảo nói giọng run run trên phone:
“Chị ơi, giờ em phải làm sao. Mấy tháng rồi thức ăn và đồ đạc ở nhà gửi vào tù cho tía em đều bị trả về, công an viên họ nói Tía em không chịu nhận. Nhưng điều đó thật phi lý vì Tía em là người ăn chay trường, nếu không nhận thức ăn thì lấy gì tía em ăn… Đã hơn 11 tháng rồi, gia đình em không được gặp tía. Giờ không biết tía ra sống chết ra sao? Chị ơi, chị có cách nào giúp em không?"
Sau đó, tôi đã kêu Thảo viết một Bản tường trình để gửi đến cộng đồng gần xa, kêu gọi sự giúp đỡ và quan tâm về trường hợp của Tía em.
Thưa các anh chị em, gần đây Nhà cầm quyền cộng sản đã giở nhiều thủ đoạn đàn áp các tù nhân lương tâm mạnh mẽ hơn như vụ anh Thức bị hạ độc, bị ngăn không cho nước sôi để nấu mì, nay đến chuyện chú Thả … Dường như cộng sản đang muốn tận diệt con đường sống của các TNLT. Nếu chúng ta cứ mãi im lặng thì anh em chúng ta sẽ phải đối diện với cái sống còn quá mong manh. Xin hãy cùng nhau lên tiếng và hành động.
Lá thư của con chú Thả nguyên văn như sau:
Kính thư quý cô bác và anh chị em thân mến!
Con tên Vương Ngọc Thảo, con gái thứ 2 của ông Vương Văn Thả, hôm nay con viết lá thư này đề gửi đến tất cả các cộng đồng người Việt trên các quốc gia nhờ tất cả các cô chú bác và các anh chị em chung tay góp sức để giúp gia đình em. Cháu vì tía cháu là ông Thả đang gặp nguy hiểm trong tù.
Thời gian cháu đi qua Thái Lan đến nay hơn 11 tháng, gia đình chưa 1 lần gặp mặt tía và hiện tại sức khoẻ tía thế nào và tía sống ra sao. Trong thời gian qua, bao nhiêu đã quá đủ cho gia đình lo lắng rồi. Nhưng hôm nay 5-12-2-2018, gia đình có đến trại giam An Phước, tỉnh Bình Dương làm giấy tờ thăm nuôi và gặp mặt, thì trại giam báo ông Thả từ chối thăm nuôi và gặp mặt gia đình. Điều này chỉ nghe từ 1 phía của trại giam thôi, chứ không được gặp mặt tía. Những gì trại giam nói thấy thật phi lý vì tía cháu là người ăn chay thường rất cần lương thực của gia đình gửi và tía trông ngóng từng ngày, từng giờ để được gặp gia đình. Và những thức ăn gia đình gửi đường bưu điện và trực tiếp thăm gặp, cán hộ trại giam đều trả lại hết trong 3 lần gửi và gần 2 tháng trại giam đã cắt lương thực của tía.
Gia đình xin chữ ký của tía từ chối thăm gặp nhưng trại giam không làm được đều đó. Việc này cho thấy rõ là trai giam đang tiêu diệt cuộc sống của tía trong 4 bức tường tù. Vì lần trước tía ở tù năm 2012, trại giam cũng nói y như lần này. Và nói ông Thả ổng mập ú và sống rất tốt, ổng từ chối thăm gặp. Nhưng ai ngờ đâu tía cháu phải đối đầu với sự sống chết trong tù, tía lúc nào cũng phải đối đầu với bọn quỷ dữ. Mỗi lần gia đình thăm nuôi tía đều gào thét và la lên cứu tía vì tía đang đói khát trong này. Đừng nghe tụi nó nói con, cứu tía…. !!!
Nhưng gia đình đã không nghe được tiếng kêu cứu của tía. Sau này về tía đã kể lại bọn nó đã bỏ đói tía trong 4 bức tường tù, và tía đã ăn lá cây đễ chịu đựng được 7 tháng lẻ 5 ngày. Khi tía trở về mất 34 kg. Cho nên cho dù cộng sản có nói gì đi nữa gia đình cũng không thể tin được. Và lời nói cuối cùng trước khi tía bị bắt là “Thà tía chết ở nhà, chứ vô trong tù tía không bao giờ tự sát. Trường hợp tía chết là do Cộng sản giết, hoặc bị bỏ đói, đánh đập chết.
Cháu kính mong các cô chú bác hãy cất lên tiếng nói cho tía cháu và những tù nhân lương tâm khác. Họ rất cần tiếng nói của các cô chú bác và các hội đoàn.
Con xin thay mặt gia đình và các anh chị em trong tù cám ơn tất cả các cô chú bác. Và chúc sức khoẻ tất cả mọi người.