Sunday, September 30, 2018

Ngụy biện "Anh cũng vậy"


Có nhiều kiểu ngụy biện, nhưng ngụy biện "anh cũng vậy" là kiểu ngụy biện chúng ta thường dùng nhất, dùng hàng ngày, nhưng không nhận ra là đang ngụy biện, vẫn cho như thế là đúng đắn.

Ngụy biện "Anh cũng vậy" (Tu quoque - You Also) là thay vì bàn đến tính logic của trao đổi, đúng sai của vấn đề, người tranh luận đưa ra một cái sai tương tự để phản bác.

Ví dụ: Xem trận bóng đá, thấy thằng Messi đá quá dở, chửi hôm nay nó đá như cc. Thằng ngồi cạnh phản bác, "đm, mày ngon thì xuống đá coi có hơn nó không, mày đá cũng như cc thôi". Chuyện người nhận xét đá bóng được hay không, không liên quan gì đến chuyện hôm nay Messi đá dở.

Ví dụ 2: có anh tham tán kia ngủ gật trong cuộc họp tại Liên Hiệp Quốc, thay vì nói đến tính đúng sai của vấn đề, người ta tìm thêm một đống hình của những người khác có cùng hành động, rồi bảo là "đầy người cũng vậy, bọn Tây Mỹ cũng vậy, có sao đâu". Đó chính xác là ngụy biện, không phải người ta ăn cứt, mình cũng đi ăn cứt theo rồi bảo là không sao vì thằng kia nó cũng làm vậy.

Ngụy biện sẽ dẫn đến cuộc tranh luận đi vào bế tắc, không đâu vào đâu, vì vấn đề bị đánh lái, bẻ cong, pha loãng sang những thứ khác. Trong đa số trường hợp, ngụy biện là cố tình, số ít là vô thức, nhưng đều dẫn đến kết quả là phá rối tranh luận.

Anh tham tán ngủ lúc họp, ngủ lúc phiên thảo luận (như anh phóng viên chú thích), hay ngủ lúc giải lao như các thánh conan phân tích, thì không biết. Muốn biết sự thật thì chỉ cần trích xuất file ảnh raw, xem giờ giấc là xong, mọi thứ suy luận chỉ mang tính tương đối. Nên ngừng mạt sát nhau từ đây.

Anh tham tán ngủ, nhiều người bảo làm nhục quốc thể, thực ra, quốc thể, quốc gia, dân tộc này dư nhục rồi, không cần đến anh tham tán giúp sức (ai chưa thấy nhục thì cứ thử đi xin visa). Đừng nâng tầm ảnh lên quá, nhục cũng được, không nhục cũng được, ngủ được là được.

Nhưng hình ảnh ngủ trong cuộc họp là không đẹp, chưa chuẩn mực, dù có biện minh với lý do jetlag hay tối đi đá phò làm checker. Nên cộng đồng có lên án là để tốt cho cán bộ, cũng như các công bộc của dân khác sẽ lấy đó mà rút kinh nghiệm khi đi họp, không phải chỉ họp Liên Hợp Quốc mà họp Quốc Hội cũng vậy.

Lần sau buồn ngủ thì cứ ra nhà vệ sinh mà ngủ, mình đi họp báo, có hôm nhậu mệt, từng ra nhà vệ sinh ngủ một lúc rồi vào, không có gì phải ngại cả.

Bùi An


Source: Catch and eat terrible insects, these girls make people so amazed. by hungvo

Saturday, September 29, 2018

Sự "khôn ngoan" rất phổ biến của người Việt

           


Một cậu em rất hiểu biết về sự bẩn thỉu, tham nhũng của quan chức nhưng chẳng bao giờ lên tiếng. Cậu ấy bảo bạn bè cậu ấy đi nước ngoài định cư gần hết rồi. Tất nhiên, đấy toàn là những con người giỏi giang thì mới làm vậy được. Tôi nghe mà buồn quá. Không thể trách họ mà chỉ cảm thấy buồn.

Tôi bảo: "Anh hiểu là em sợ nhưng sao lại sợ quá đáng đến thế nhỉ? Anh nghĩ chính em cũng không thích chơi với một thằng bạn dát chết và có lẽ em cũng không thích bản thân mình. Em sống như vậy thì các con em chắc chắn cũng sẽ sống thờ ơ, an phận giống bố chúng nó và có lẽ em cũng dạy chúng thế. Em muốn bọn chúng sống như vậy không? Sống như thế nhợt nhạt và chán lắm.

Em là người có học mà lại im lặng tuyệt đối như thế. Anh biết là em sợ từng cái like, cái cmt chứ đừng nói tới share những bài em tâm đắc. Một người có học như em mà thế thì dân lao động ít học còn sợ đến đâu?

Trước em có hàng ngàn người. Nếu có vấn đề gì thì hàng ngàn người ấy sẽ bị bắt trước. Em không phải là người đấu tranh thì ít ra cũng nên là người đồng tình, tán thưởng với những người đấu tranh chống lại cái xấu. Sao em không làm một cầu thủ trên sân bóng để có thể thở hổn hển, háo hức, hồi hộp, vui mừng và buồn bã với cuộc chơi mà chỉ là khán giả im lặng ngồi bên lề sân cỏ?"

Tôi viết ra đây mà không sợ cậu ấy giận bởi con người có vô vàn góc độ mà ta có thể tán thưởng họ một vài góc. Cậu ấy có thể dát chết, dùng đúng từ là hèn nhát nhưng vẫn là một người em tốt, chu đáo với anh em. Không thể đòi hỏi mọi người đều hoàn hảo được. Tôi cũng nói là tôi hy vọng cậu ấy sẽ thay đổi và đóng góp được một điều gì đấy cho xã hội. Và nhân đây tôi cũng muốn nói với những người bạn của mình. Tôi sẽ luôn thẳng thắn và chân thành trong mọi mối quan hệ. Tôi không thoả hiệp, "khéo léo" để gìn giữ những mối quan hệ bề mặt nhạt nhẽo. Làm thế là vô nghĩa và mất thời gian, thứ tôi không có nhiếu. Hơn nữa, ta có thẳng thắn, sống đúng mình mà mọi người vẫn thích làm bạn, ấy mới là những người bạn thực sự.

Chính quyền rất thành công khi tạo ra một lớp người đầy sợ hãi, một lớp người "khôn ngoan" chọn im lặng và chờ sự thay đổi tạo ra bởi người khác. Tôi có thể quý người em nhưng tôi không thể kính trọng nếu cậu ấy cứ tiếp tục sống như thế.

Cần phân biệt rạch ròi ở đây. Đâu phải cứ nói tới tham nhũng, cái xấu, sự bẩn thỉu là chống chính quyền bởi trong chính quyền cũng có người tốt. Chúng ta chống ở đây là chống những kẻ xấu trong chính quyền. Tuy nhiên cũng phải nhìn nhận thẳng thắn là trong chính quyền thì thành phần tốt rất ít, ít hơn thành phần xấu rất nhiều. Nhưng tốt mà hèn thì cái tốt ấy cũng không có nhiều giá trị.

Nếu cứ sợ hãi quá đáng như thế thì xã hội này sẽ chuyển mình rất chậm và trong xã hội sẽ chỉ có hai loại người là tầng lớp thống trị quyết bảo vệ quyền lợi của mình, tầng lớp bị thống trị cam phận sống hèn nhát cốt sao mình và gia đình được yên ổn.

Vậy xã hội ấy là xã hội gì? Xã hội ấy sẽ thoái hoá thành một xã hội thấp kém và hèn hạ. Cả hai loại người ấy có chung một điểm là coi miếng cơm manh áo là điều quan trọng nhất trong cuộc sống. 
Cứ co mình lại mãi cho an toàn nhưng cái an toàn ấy chỉ là giả tạo và kết quả là môi trường xã hội sẽ đầy ô nhiễm và tràn đầy sự bẩn thỉu. Ô nhiễm bẩn thỉu trên đường phố và trong đầu óc con người.

Giờ đây, bước chân ra ngoài ta sẽ gặp nhan nhản những kẻ xôi thịt, lấy ăn uống rượu bia là thú vui hàng ngày, chỉ toàn là những tình cảm vụn vặt, pha trò nhảm nhí, tự cao tự đại mà đánh mất đi những gì đẹp nhất của con người. Vẻ đẹp ấy ấy là sự cương trực, mạnh mẽ, dũng cảm trong suy nghĩ và hành động, là khát vọng sống muốn biến từng giây phút trên mặt đất của mình có một ý nghĩa nào đấy, là sự công bằng, công lý...

Trong cuộc đời, tôi thà làm một cầu thủ bị đá gẫy chân, bị đập vỡ đầu còn hơn làm một khán giả thu lu ngồi xem với sự an toàn. Sống như vậy, thì mọi giây phút đẹp đẽ hay ho chỉ có trong phim ảnh chứ chẳng bao giờ đến được với ta.

Kết Nối Thế Hệ
Châu Doan


Source: A very nice map of Vietnam was created by 500 pretty girls. by Stranger

VĂN TẾ THỦ THIÊM


*Bán đảo Thủ Thiêm 7km2, như chiếc bánh mỡ màu, giữa lòng Sài Gòn, thành phố Bác.
Hai mươi năm qua, quan tặc chước quỷ, mưu ma; cướp xé đất đai, chia chác...
Mười lăm ngàn hộ dân, tao tác! Máu đổ, lệ rơi. Sông Sài Gòn ngầu ngầu sôi hận...
*Nhớ khi xưa:
Lớp lớp tiền nhân, bơi bè chuối qua sông, mở đất, rừng hoang, nước độc...
Mái lá chụm nhau, thành xóm ấp. Bầu bí nương nhau, gió hoang tắt lửa, tối đèn.
Người ngã xuống, kẻ đứng lên, kết đúc văn hoá, lưu giữ tâm linh, đậm sắc màu Nam Việt. 
*Thời thế đổi thay:
Ngày4/6/1996, Thủ tướng Võ Văn Kiệt, đặt bút phê 367/QĐ, nâng Thủ Thiêm lên tầm vóc văn minh.
Dân bản địa, được an nhiên, tự toạ, trên đất đai thấm máu Tổ tiên mình.
Tướng Phủ quyết, dành trọn 160 ha, để an cư, tín ngưỡng, tâm linh. Phân ranh rõ 770 ha, nhô tầng cao hiện đại...
*Thế mà:
Ngày 22/3/2002, thị trưởng Lê Thanh Hải, vẽ công văn, đẩy nhân dân ra khỏi đất máu cha ông mình.
Ngày 27/12/2005, phó thị trưởng Nguyễn Văn Đua, ký 6565/QĐ thay thế 367/QĐ của Thủ tướng Kiệt, đã kiến tạo công minh. Gan hùm sói, phủ nhận ngược đời, chuyện lạ từ thời lập quốc.
Kể từ đây, đèn xanh đã bật. Tráo trở, ngang nhiên, quan tặc xé toang ranh quy hoạch. Miếng bánh đất đai, béo bở lũ gian Thành. 
* Đau đớn thay!
Độc chọi với bạo tàn. Dân máu đổ, lệ rơi, uất nghẹn, tan tác tựa chiến tranh... 
*Kinh hãi thay:
Thế giới ngầm ăn chia 160 ha tái định cư, rồi xà xẻo cộng tới 273 ha, đất vàng, đất bạc.
Ma quái Cty Đại Quang Minh (Khoa khàn) đi đêm cò vạc. Quan Thành ban 79 ha, đắc địa, loá vàng.
Cưỡng bức dân, mét đất chỉ 200 trăm ngàn. Nay giá đỉnh triều 350 triệu đồng, một mét vuông, tiền dày như đất.
Tiền chất ngất, tội cũng dày chất ngất.
*Để giấu che:
Ngày 17/11/2015, phó Tổng Thanh tra Ngô Văn Khánh, lệnh rút quân bí mật. Để ăn ngầm, công lớn bao che!
Cuộc huỷ diệt bản đồ, cũng quyết liệt, gớm ghê. Từ triều Phủ đến Sài Thành, xoá làu dấu vết.
Dân khiếu kiện, lập ấp Hà Đông, đằng đẳng 20 năm trời, quan Phủ chính bất công, dân tiền đồ mờ mịt. 
Nhiều thảo dân, uất nghẹn, chết thảm, oan hồn... 
Tang tóc Thủ Thiêm, những kẻ rõ ngọn nguồn: Lê Thanh Hải, Nguyễn Hữu Tín, Nguyễn Văn Đua, Tất Thành Cang, Lê Hoàng Quân...cùng Ngô Văn Khánh... và cả Khoa khàn nữa...
*Ôi, than ôi!
Bán đảo Thủ Thiêm, bị dập vùi, nát gan, máu ứa. Ly tán, tha phương, cả mồ mả ông cha, hồn phách lạc lối về.
Chùa Liên Trì- san phẳng- đau nghẹn, tái tê. Phật hồn lang thang, tín đồ cũng lang thang, vô tịnh.
Nhà thờ Thủ Thiêm, Tu viện Mến Thánh, chứng tích 178 năm, cũng mong manh, bởi kế mưu bất chính.
Đất tan hoang, cuộc sống tan hoang, văn hoá cũng tan hoang...
Gần mười ngàn ngày qua, cả bán đảo Thủ Thiêm, ngùn ngụt trái ngang. Tiếng oan dân vẫn chưa thấu Ba Đình, Phủ Tổng...
*Thảm thiết thay:
Tiếng vọng Thủ Thiêm: xin ngàn lần, hãy để dân được sống, như con Người, trên đất Việt linh thiêng!...
*
* Bài viết của Nguyễn Quang Cương



Get paid to share your links!