Wednesday, August 1, 2018

Làm thiệt hại 17.000 tỷ đồng, tha tội vì lý do nhân đạo!


SỰ ĐÊ TIỆN ĐÃ LÊN ĐẾN TẬN CÙNG

+++

Hôm nay, toàn khán phòng của Tòa án Nhân dân thành phố Hồ Chí Minh đã ồ lên khi nghe đến đoạn "không khởi tố Phạm Công Trung vì lý do nhân đạo"

- Đây là vụ án kinh tế lớn nhất lịch sử ngành Ngân hàng với tổng thiệt hại hơn 17.000 tỷ đồng.
- Cùng với Phạm Công Danh, Phạm Công Trung lập ra hàng chục công ty ma, để rút ruột ngân hàng 17.000 tỷ đồng. (Ngân hàng này được nhà nước mua lại, nên món nợ này đổ vào đầu dân).
- Trung nổi tiếng là ăn chơi trong giới đại gia khi mua 1 lúc 27 cái đồng hồ Patek Philips với giá trị hơn 8 tỉ VND 1 cái. Rượu ngoại mua 1 lần hơn 10 tỉ, tiền và gái không kể đâu cho hết.

Thế nhưng, trái với mong đợi của người dân, kẻ đê tiện ăn trên xương máu của nhân dân này vẫn nghênh ngang, như chưa từng xảy ra vụ án.

Đau xót nhất, khi hắn được miễn tội "vì lý do NHÂN ĐẠO"!

Vậy, ai sẽ nhân đạo với chúng ta?

Nguồn: Bà Tám



Source: Man hold a Cobra which was 4-day old. Dare you do that? by Smallworld

AI RA LỆNH BẮN HAY KHÔNG BẮN?



Sáng 28/7 tôi Phan Trí Đỉnh được mời tham gia một cuộc gặp mặt, gồm một số lão làng như anh Thang văn Phúc – nguyên Thứ trưởng Bộ Nội vụ, anh Lê Đăng Doanh nguyên Viện trưởng Viện Quản lý Kinh tế Trung ương, anh Vũ Quốc Tuấn nguyên Trợ lý của Cụ Võ Văn Kiệt, anh Nguyễn Vi Khải thành viên Tổ tư vấn Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Anh hùng lực lượng vũ trang Thiếu tướng Lê Mã Lương… và nhiều vị tiền bối khác.

Thảo luận nhiều vấn đề nhưng tôi chỉ muốn kể một chút về chuyện Gac Ma 1988 và cuốn sách đang gây bão dư luận.

Trước cuộc họp này tôi đã nói chuyện nhiều với các cựu binh còn sót lại của Gạc ma 1988, tôi đã hỏi chuyện cụ chuẩn Đô đốc Lê Kế Lâm nguyên Phó Tham mưu trưởng Quân chủng Hải quân – Kiêm Trưởng phòng tác chiến Hải quân giai đoạn đó.

Cuốn sách Gạc ma – Vòng tròn bất tử do Anh hùng lực lượng vũ trang Lê Mã Lương làm chủ biên. Sau 4 năm thực hiện và xin cấp phép, đây là cuốn sách đặc biệt được First News do anh Nguyễn Văn Phước làm Giám đốc khởi xướng với mục đích tri ân và kể lại câu chuyện ít được nhắc đến về 64 chiến sĩ Hải quân Việt Nam đã anh dũng hy sinh vì biển đảo Tổ quốc vào ngày 14-3-1988 trên bãi đá san hô Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa.

Suốt 4 năm qua, cuốn sách thu hút 68 người tham gia biên soạn. Họ là các tướng lĩnh, nhà nghiên cứu sử học, nhà báo, cựu chiến binh Gạc Ma. Nhóm biên soạn đã tổ chức các cuộc phỏng vấn trực tiếp 22 người lính “Gạc Ma” còn sống và 9 cựu chiến binh Gạc Ma bị bắt vào ngày 14-3-1988 như Thượng úy Nguyễn Văn Chương, Trương Văn Hiền, Dương Văn Dũng, hồi ký viết tay của cựu binh Lê Hữu Thảo.

Cuốn sách cũng phải trải qua quá trình chỉnh sửa hàng trăm lần, với 48 lần biên tập, cập nhật, qua 14 nhà xuất bản mới chính thức ra mắt bạn đọc. Đây cũng là cuốn sách đầu tiên trong lịch sử xuất bản Việt Nam khi một Hội đồng thẩm định cấp nhà nước phải được thành lập để thẩm định tác phẩm này. Và đây cũng là cuốn sách được báo chí trong và ngoài nước, cũng như mạng xã hội, đề cập và tranh luận nhiều nhất trước khi sách được cấp phép…

Nhưng hiện nay vẫn còn nhiều ý kiến không đồng ý với việc xuất bản cuốn sách này, cho rằng những người làm sách là trở cờ, là theo giặc, là nói xấu Quân đội và nhân dân ta. Những ý kiến này cũng có sự tham gia của cả các tướng lĩnh quân đội chứ không chỉ những người dân, người trẻ tuổi.

Tôi dài dòng một chút để các bạn nắm thêm chút thông tin – trước khi tôi kể về cuộc họp.

Ý kiến của mọi người có một đồng thuận rằng sự thật đã bị bưng bít lâu quá, người còn người mất, rồi nhiều thông tin không rõ ràng nên mọi người loay hoay giữa sự hỗn độn đó. Nhưng nói chung là đã tố cáo tội ác của quân Trung Quốc, dã man tàn sát đồng đội Hải quân của chúng ta.

Vấn đề không làm rõ được là mệnh lệnh “KHÔNG BẮN“ hay là “KHÔNG BẮN TRƯỚC“ – CÓ LỆNH KHÔNG? CÓ THÌ AI RA LỆNH???

Đó là khúc mắc của nhiều người, nhiều năm, và khi tôi hỏi thì Chuẩn Đô đốc Lê Kế Lâm nói rằng : Bắn trước hay bắn sau không quan trọng mà là tinh thần giữ đảo của chiến sỹ ta là tuyệt vời. Bây giờ “NHÉT“ (chữ cụ dùng) câu đó vào mồm thằng Lanh binh nhất 19 tuổi rồi trách cứ nhau. Cụ nói tiếp: Tôi gọi thằng Lanh về hỏi “Họ phỏng vấn thì mày nói gì?” Lanh – một con người như thất thần sống sót sau loạt nã pháo tàn bạo của quân Trung Quốc thưa: Dạ - Nói gì con cũng không nhớ, con cứ lựa theo họ hỏi là con nói”.
Cụ Lâm than: Thôi chết rồi, bọn nhà báo vô lương tâm. Nó vào phỏng vấn tôi, hỏi xiên xẹo tôi đuổi thẳng cổ. Tôi bảo cô nhà báo: Chị muốn viết gì theo ý chị thì viết chứ lừa tôi để viết theo ý chị thì mời chị ra khỏi nhà.

Thực ra ngày đó Quân chủng Hải quân không có kế hoạch tác chiến chống cướp đảo. Tàu tên lửa, tàu Hộ vệ tất cả nằm ở Cam Ranh với mệnh lệnh Cấm ra khơi. Và mấy con tầu vận tải nhằm Trường sa chở theo vật liệu xây dựng, mà cũng không ngờ Trung Quốc nó tàn bạo thế.

Chuyện tiếp ở cuộc họp, khi đến đoạn này thì một ông dân sự nói to : “Tôi biết người ra lệnh KHÔNG BẮN làm cả hội trường sững sờ. Nhìn lại thì đó là ông Lê Đăng Doanh.

Tôi may ngồi gần nên tôi quay sang nói : Bác kể xem nào!

Ông Doanh kể: Hôm ấy tôi với vai trò là người giúp việc Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh – ngồi ngay sau Tổng Bí thư nên tôi theo dõi hết.

Ông Nguyễn Cơ Thạch ĐẠP BÀN, NHƯ LÀ GẦM LÊN RUNG CẢ CỬA KÍNH : Ai ra lệnh “KHÔNG BẮN“ thì ông Lê Đức Anh trả lời “TÔI“. Ông Thạch quay sang ông Linh thì ông Linh ngồi im – không có ý kiến gì.

Có một ai đó chen vào : Họ đã chuẩn bị cho Thành đô 1990 từ lúc này.

Tôi nhắc lại là tôi chỉ chép lại những gì tôi nghe được theo yêu cầu của vài người bạn thân thiết, còn đúng sai là việc quá xa vời, tôi không khẳng định. Các bạn thấy xem được thì xem, không hợp ý các bạn thì tôi nhận là kẻ chém gió bốc phét ba lăng nhăng. Các bạn biết tôi mà - Tôi không trách gì các bạn.

Kèm một số ảnh chụp hôm đó – toàn người quen cả mà.

Phan Trí Đỉnh, Thương binh chiến trường Quảng Trị 1972.


(Bài từ fb của tác giả Phan Trí Đỉnh)




Source: Man hold a Cobra which was 4-day old. Dare you do that? by Smallworld

ĐẦU BÒ!



Ngày 27.7 vừa rồi, VTC đăng đàn ca ngợi nữ du kích anh hùng Trần Thị Chính quê ở Quảng Nam.
Đại khái: «cô Chính một mình tay không tất sắt xông ra chặn đứng 22 chiếc xe tăng của ngụy để cứu nguy cho 8 chiến sĩ cách mạng bị thương đang nằm trong đám mía».

Chẳng biết VTC cho đăng bài này với mục đích ca ngợi sự gan dạ của đồng chí nữ du kích hay ca ngợi tính nhân bản của chế độ VNCH hoặc ca ngợi những người lính VNCH thực thi nhiệm vụ bằng trái tim và lòng nhân hậu?

Dù sao thì bài báo cũng nêu lên được tính nhân bản của người lính VNCH và chế độ, luật pháp MNVN trong thời điểm đó. Bởi, 22 chiếc xe tăng có trang bị vũ khí đầy đủ và hàng trăm quân nhân trên đó. Tại sao họ không giết nữ du kích để tiến về phía trước? Họ sợ cô gái đó ư? Không hề!

Với một thể chế chính trị đặt tính mạng con người lên trên tất cả, thì họ không thể giết người bừa bãi một khi luật pháp chưa cho phép. Bởi vậy, dù thi hành nhiệm vụ, nhưng những người lính VNCH không thể chĩa nòng súng vào người phụ nữ đó bóp cò, một khi họ chưa xác định được cô đó là việt cộng hay thường dân, chứ không phải họ sợ như bài báo mô tả.

Nếu ai đã từng sống trong chế độ VNCH thì mới thấy chính phủ lo cho đời sống của người dân như thế nào! Chính phủ nuôi luôn con của cán bộ, công chức, viên chức, quân nhân đến 18 tuổi. Chính phủ lập cô nhi viện nuôi trẻ mồ côi, lập viện dưỡng lão nuôi người già không nơi nương tựa, lập ra quán cơm xã hội để những người vô gia cư, người lỡ độ đường, người tị nạn....ăn uống hoàn toàn miễn phí. Chính phủ miễn hoàn toàn học phí (trừ đại học trở lên).Chính phủ miễn hoàn toàn chi phí chữa bệnh ở các bệnh viện công. Chính phủ xuất ngân khố mua lại đất của các phú ông, điền chủ cấp lại cho dân nghèo....

Đó là sự khác biệt của 2 thể chế chính trị giữa VNCH và VNCS. Hơn 40 năm sống trong chế độ csVn đã minh chứng cho ta thấy: trẻ em mồ côi, người già cả đi bới ở bãi rác, bán vé số, đi xin...những mảnh đời đó sống bám víu ở gầm cầu, vỉa hè, bến đò...mà chẳng có ma nào quan tâm giúp đỡ. Nhiều người mắc bệnh không tiền chạy chữa đành chờ chết. Có trường hợp con cái không có tiền đóng học phí, người mẹ phải treo cổ tự tử để mong tiền phúng điếu của bà con đủ đóng học phí cho con. Có trường hợp trẻ em chết đói, không có gạo nấu mẹ ôm con nhảy sông tự trầm. Rồi người chết phải bó chiếu chở từ bệnh viện về nhà bằng xe máy...

Với mạng người trong xã hội này thì như cỏ rác! Công an có thể đến nhà bắt ta về đồn tra tấn cho đến chết vì những lý do hết sức mơ hồ. Tòa án có thể ghép tội bạn bằng những chứng cứ giả mạo. Vụ Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén, Hồ Duy Hải.... Là những minh chứng rõ nét gần đây.

Bởi vậy, khi đọc báo, xem ti vi, nghe đài... Họ ca ngợi sự tốt đẹp của chế độ này, chửi rủa sự xấu xa của chế độ kia (như bài của VTC này) Thì bạn, là con người phải biết dùng cái đầu để phân định! Cái đầu có gì trong đó? Não bộ, thị giác, thính giác và cả cảm giác.

Nếu ta đọc báo bằng mắt, nghe đài bằng tai mà không vận dụng bộ não để suy xét, cảm giác để phân định để họ nói sao ta nghe vậy, thì, cái đầu đó thuộc loại đầu Bò!

FB Ngô Trường An


Source: Man hold a Cobra which was 4-day old. Dare you do that? by Smallworld

Get paid to share your links!