Thursday, June 28, 2018
HÃY YÊU THƯƠNG - ĐỪNG LÀM THẾ.
Thú thực, khi nghe cô gái kể lại việc mình đang ngồi cùng bạn ở công viên bị bắt và sau đó bị đánh, thấy tàn nhẫn quá. Khi đưa về, hàng trăm người khác, từ già, trẻ, gái, trai có đủ. Những ánh mắt lo sợ, căm hận kèm theo đó là tiếng la hét thất kinh và huỳnh huỵch của bàn tay dội vào điểm yếu cơ thể, "kỹ thuật đánh" nhìn bên ngoài không thấy nhưng có thể bị nội thương.
Em bị giam cầm gần một ngày, cái tát, cùi chỏ của bàn tay quỷ dữ không chỉ nam giới mà ngay cả người cùng giới với em. Khi sử dụng mọi biện pháp không xong, em bị đưa vào phòng tách biệt và định giở trò... nên em buông xuôi.
Phải chăng, ai đã và đang sử dụng chiêu thức đó nghĩ rằng những con người mang trong mình trái tim lương tri sợ và nhụt chí.
Tôi khẳng định là KHÔNG, ngược lại nó chỉ gây thêm OÁN HẬN mà thôi. Những bông Hồng đỏ ai đó cắm lên thép gai, có thể chính là người bị bắt, bị đánh, cũng có thể là người qua đường.
Dù thép gai khiến máu rơi nhưng họ không bao giờ dùng lại thép gai để đối trọng, bởi trong con người họ luôn mang trái tim yêu thương và nhờ đóa Hồng gửi đi.
HÃY YÊU THƯƠNG, ấy là phương thuốc hữu hiệu giúp xóa mọi ngăn cách, thù hận. Tôi ước, trên tấm dây thép gai, sẽ có một bông hồng mà chính người bắt, đánh cắm lên. Nếu được thế, sự thấu cảm và yêu thương giữa con người với con người sẽ không còn khổ đau.
Đời người sống vài ba chục năm rồi cũng hóa thành cát bụi, nếu không YÊU THƯƠNG được thì đừng làm ai đó đau.
Không biết khi nhìn vào bức hình thép gai cắm những bông Hồng mọi người nghĩ gì. Với tôi, HOA HỒNG, loài hoa gắn liền với hai chữ TÌNH YÊU. Thật đẹp và bao dung.
Hãy YÊU THƯƠNG, đừng làm thế.
P/S: Viết trên chuyến bay từ Hà Nội vào Sài Gòn.
LS LÊ NGỌC LUÂN
Wednesday, June 27, 2018
Không phải hoa nào cũng đều đẹp.
Đây là đồng chí Ngô Hồng Vân, cán bộ công an Bình Thuận. Chưa rõ Vân làm ở bộ phận nào, chỉ biết hiện nay đang là Admin của trang Faccebook "Bình Thuận biển xanh", một trang chỉ xuất hiện gần đây, sau ngày Bình Thuận nổ ra các cuộc biểu tình. Trang này không chỉ mình Vân là Admin, mà còn những người khác. Vân có chồng cũng là công an.
Sau khi em Nguyễn Minh Kha (sinh năm 2000) bị tra tấn trong đồn CA xã Hòa Minh (huyện Tuy Phong) vì tham gia cuộc biểu tình và xảy ra xung đột với CSCĐ, trở về với thương tật và vết bầm tím khắp thân thể. Gia đình liền đưa em đi khám bịnh ở trên thị trấn Chợ Lầu (huyện Bắc Bình). Sau đó, đưa vô Sài Gòn để tiếp tục khám bịnh.
Trong lúc em đang ở Sài Gòn để điều trị, thì tại Phan Rí Cửa, vì thương xót con cháu mình bị tra tấn tàn nhẫn, thương tích khắp người nên thân nhân và hàng xóm liền kéo nhau lên trụ sở CA thị trấn vây hai ngày liên tục, hòng đòi công đạo cho Nguyễn Minh Kha.
Sau khi khám bịnh trở về, Nguyễn Minh Kha phải trình diện CA, vì em nằm trong diện bị khởi tố, cấm rời khỏi nơi cư trú do bị trả thù sau cuộc biểu tình xảy ra ở Phan Rí Cửa. Lợi dụng việc Kha ra trình diện, bộ máy tuyên truyền của chính quyền và của CA Bình Thuận ra sức lu loa, nhằm cố chạy tội cho hành động tra tấn người dân trong đồn.
Trên trang "Bình Thuận biển xanh", Ngô Hồng Vân và những đồng đảng của mình mặc sức bôi nhọ những người đã tham gia cuộc biểu tình phản đối Luật đặc khu và Luật An ninh mạng. Từ việc đưa những nhân vật "mờ ảo" như Anthony Nguyen" cho đến vu khống người biểu tình nhận tiền hoặc do Việt Tân giựt dây. Tất cả những việc đó đều nhằm mục đích ủng hộ các luật do chính quyền CSVN ban hành và chạy tội cho việc CA tra tấn người biểu tình khắp nơi trong cả nước.
Nguyễn Minh Kha có thể sẽ phải ngồi tù vì sự trả thù từ nhà cầm quyền, nhưng việc CA tra tấn em trong đồn là điều không thể chấp nhận. Việc đồng lõa, bao che, chạy tội cho những kẻ tra tấn Kha đều là tội ác. Những người nhưng Ngô Hồng Vân đáng phải bị lên án vì đã bênh vực cho cái ác.
NGÔ THANH TÚ
ĐỈNH CAO CỦA SỰ MAN MỌI
Đánh đập hay tấn công tàn bạo người già, trẻ em, phụ nữ, không những thế còn ra tay đánh đập dã man cả người khuyết tật khi họ quan tâm đến vận mệnh dân tộc và đất nước. Còn điều gì mà chúng không thể làm nữa không? Sự man mọi và bất nhân đã lên đến đỉnh điểm của một xã hội vốn ngày càng suy mạt một cách trầm trọng. Nó đã tạo ra những loài thú chứ không còn là con người nữa.
Một xã hội chỉ còn thấy bạo lực là phương cách giải quyết đầu tiên và cũng là cuối cùng đến mức thường xuyên, một xã hội mà người tử tế không thể sống yên ổn và tốt đẹp, thì sự loạn lạc của xã hội ấy chẳng còn khả năng và cơ hội nào để cứu chuộc được nữa. Nó đã mất hết đi toàn bộ thứ gọi là nhân tính tối thiểu cần có của loài người.
nguồn: Luân Lê
Subscribe to:
Posts (Atom)