Sunday, August 27, 2017

1,25 TỈ ĐÔ SỐ TIỀN MÀ ĐẢNG CS PHẢI TRẢ CHO TRỊNH VĨNH BÌNH NẾU THUA KIỆN

Thú thực là tôi không đọc các trang tạm cho là lề trái nên hoàn toàn không biết gì về vụ kiện của Trịnh Vĩnh Bình. Sáng nay, facebook có mấy người bạn nhắc đến vụ kiện tỉ Trump này, tò mò nên tôi Google, thì hỡi ôi... 

1,25 tỉ USD, nếu thua kiện là tiền thuế của dân phải trả. Mà dân thì mệt mỏi lắm rồi. Tôi đề xuất Chính phủ cử các luật sư giỏi giang, thành đạt, yêu nước đi Paris tranh tụng. Có thể kể đến như luật sư Trần Đình Triển, luật sư Nguyễn hay Lê Văn Thiệp gì đó tôi không nhớ chính xác họ tên... 

Luật sư Triển có một lòng yêu nước nồng nàn. Luật sư Thiệp giàu có đến mức cái toilet nhà ông í bằng cả gia sản của luật sư khác. Thế nên, chắc họ sẽ không lấy tiền phí luật sư đâu. Bớt được đồng nào mừng đồng nấy.
BẠCH HOÀN 

Saturday, August 26, 2017

NỮ HOÀNG CHÂN ĐẤT.

Sau một chặng đường dài đầy nổ lực cá nhân. Cô gái đến từ Việt Nam chiến thắng cuộc thi Marathon tại Seagame. Hàng trăm phóng viên và người hâm mộ ào đến chia vui, lấy tin, chụp ảnh…. 

- Chúc mừng cô! xin cô vui lòng cho biết cô học chạy ở đâu? phương pháp luyện tập của cô như thế nào? Và cô có bí quyết gì để giành lấy huy chương hay không?

- Các bạn chưa biết đấy thôi: người Việt nam chúng tôi là những vận động viên chay đường trường cự phách! Này nhé mới sinh ra là phải lo chạy giấy khai sinh, chạy hộ khẩu để vào lớp một; vào trường học là phải lo chạy điểm; ra trường thì lo chạy việc làm; vào được biên chế nhà nước thì phải lo chạy chức chạy quyền; đứa nào thất nghiệp đi bán hàng rong thì lo chạy vỉa hè; đau ốm vô bịnh viện thì lo chạy bác sỹ; gần chết thì lo mà ra phường chạy giấy chứng tử….Nhà nhà cùng chạy, người người cùng chạy; ngày nào cũng chạy, giờ nào cũng chạy. Đứa nào không chạy nổi thì Die tức thì! Chạy mãi thành bản năng rồi cần gì bí quyết với phương pháp đúng không nào?

- À ra thế! Tay phóng viên ra vẻ thông não... Ơ mà sao Việt Nam  các cô toàn chạy chân không thế kia nhỉ?

- Chạy kiểu đó suốt ngày giày dép nào mà chịu cho nổi? Có thế mà cũng hỏi! 

- À há! Tay phóng viên reo lên. Thế sau chiến  thắng này cô sẽ làm gì tiêp theo?

- Ừ thì lãnh huy chương xong lo mà chạy đi nộp thuế cho nhanh chứ còn làm gì. Thuế săp tăng rồi không biết à?

- …!?
    LVS
FB NGUYỄN LAI

NGHỀ KHỐN NẠN NHẤT TRONG NHỮNG NGHỀ KHỐN NẠN

Tôi dạy bao nhiêu thế hệ học trò bằng nhiệt thành của nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Nhưng các em ra trường phải làm cái nghề khốn nạn nhất trong những nghề khốn nạn.
Khốn nạn vì phải luồn cúi, chạy chọt, lo lót để có một chỗ làm.
Khốn nạn vì có khi phải bán thân mình để đổi lấy một suất biên chế hay giữ yên một chỗ làm.
Khốn nạn vì phải tìm mọi cách bù đắp vào đồng lương chết đói, đến mức phải móc túi phụ huynh học sinh...
Những chuyện như thế này tôi đã từng nghe các em kể không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nghe lại vẫn xúc động.
Tôi không thấy đó là niềm tự hào hay "chỉ là vui vẻ thôi" khi các cô giáo phải đi hầu rượu tiếp quan.
Khi kẻ đứng đầu xem giáo viên làm kẻ hầu người hạ như một chuyện "vui vẻ" thì sự khốn nạn kia không diễn ra mới là chuyện lạ.
Những kẻ sống trên đầu trên cổ người khác sẽ không bao giờ thấy sự khốn nạn.
Những đứa đạo đức giả cũng sẽ chỉ biết trách nạn nhân và sẽ không bao giờ thấy sự khốn nạn.
Hỡi các nhà văn. Hãy nuôi sự xúc động này mà viết tiểu chuyết về cái nghề khốn nạn nhất trong những nghề khốn nạn!
Hỡi các nhà giáo. Hãy gạt nước mắt và đứng thẳng lưng làm người trước khi tự hào làm nghề cao quý!
CHU MỘNG LONG 

Get paid to share your links!