Thursday, August 24, 2017

Ô NHIỄM VĂN HÓA ĐÁNG SỢ NHƯ Ô NHIỄM MÔI TRƯỜNG

Chủ trương của Chính phủ: không đánh đổi môi trường để phát triển kinh tế bằng mọi giá. Rốt cuộc môi trường vẫn ngày một ô nhiễm nặng, từ thành phố đến nông thôn, từ không khí đến thực phẩm...
Tất nhiên, người ta mới chỉ cảnh báo về môi trường tự nhiên và loay hoay tháo gỡ nguy cơ sinh thái tự nhiên.
Trong khi đó, môi trường văn hóa mới thực sự đáng lo ngại. Cũng vì phát triển kinh tế vật chất bằng mọi giá mà môi trường tinh thần đang bị ô nhiễm nặng. Lối sống thực dụng làm cho tôn giáo biến thái, đạo đức suy đồi, các tổ chức chính trị - xã hội bị suy thoái nghiêm trọng. Trong khi không xây dựng được một nền văn hóa mới bền vững cho thời đại mới thì nó lại nhân danh các loại văn hóa rơm rác, bẩn thỉu, cổ hũ để gọi là giữ gìn bản sắc dân tộc kết hợp với tư tưởng ông này bà nọ.
Tình trạng đĩ điếm từ thể xác đến tinh thần, từ nhà thổ đến các loại nhà: nhà chính trị, nhà văn, nhà báo, nhà giáo... tràn ngập khắp nơi và tự nó biến thành những cái quái thai của thời đại.
Ô nhiễm về văn hóa còn độc hại hơn ô nhiễm môi trường tự nhiên. Môi trường tự nhiên có thể sẽ được khôi phục bằng sự sàng lọc tự nhiên; trong khi môi trường văn hóa chỉ có thể bị trượt sâu vào hố đen của tôi ác.
Mong mọi người hãy chú ý đến sinh thái văn hóa. Bởi văn hóa mới là cái gốc nhân tính. Cứu vãn được nguy cơ sinh thái văn hóa sẽ cứu vãn được nguy cơ sinh thái tự nhiên. Việc người Việt, từ bọn tư bản hoang dã đến người dân lao động bình thường đang phá hoại môi trường tự nhiên, gieo rắc chết chóc và đầu độc lẫn nhau đều do sự bất ổn về vấn đề sinh thái văn hóa.
Trách nhiệm này thuộc về ngành tuyên giáo và văn hóa, trong đó có đội ngũ trí thức.
CHU MỘNG LONG

Wednesday, August 23, 2017

ĐỪNG THẤY NẪU NGHÈO MÀ KHINH

Có nhiều luật sư đồng nghiệp thấy tôi nghèo sống ở nhà quê, làm nông và chăn bò thì tỏ ra khinh thường. Luật sư Lê Văn Thiệp nói toàn bộ gia tài của tôi không bằng cái nhà vệ sinh anh ấy; luật sư Tô Năng Như và Trần Đình Triển thì nói tôi bất tài nên mới nghèo và trình độ thuộc loại trung bình cần học lại.

Họ nghĩ tôi chỉ là luật sư dỏm, học luật tại chức trường làng, trình độ năm câu ba chữ nên mới làm luật sư ở nhà quê. Họ đã lầm lớn, dù tôi ở nhà quê nhưng không học trường làng như họ nghĩ. 

Sau khi tốt nghiệp Tú Tài, tôi thi đỗ hai trường đại học là: ĐH Luật TP.Hồ Chí Minh và ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.Hồ Chí Minh. Tôi học một lúc hai trường (Hồi đó cả Đại học quốc gia TP.Hồ Chí Minh hơn 10 trường, nhưng chỉ có vài sinh viên học một lúc hai trường như tôi). 

Sau khi tốt nghiệp 2 trường đại học, tôi vào làm việc tại Văn phòng Tỉnh ủy Phú Yên, với công việc tham mưu cho Bí thư, Phó Bí thư và Ban Thường vụ Tỉnh ủy Phú Yên về lĩnh vực nội chính. Làm việc ở đây điều kiện tiến thân rất nhanh, các bạn vào làm việc cùng lúc với tôi hiện nay đã là Bí thư huyện hoặc Giám đốc sở.

Vì thấy cảnh thối nát ở chốn quan trường, tôi làm việc được 6 năm thì xin nghỉ ở Văn phòng Tỉnh ủy, ra ngoài làm luật sư. Ban đầu Văn phòng luật sư của tôi mang tên Văn Phòng Luật Sư Dân Chủ, đặt tại huyện miền núi Sông Hinh, để phục vụ người nghèo và đồng bào dân tộc thiểu số. 

Có lẽ vì mang tên Dân Chủ nên Văn phòng luật sư của tôi bị gây khó đủ điều. Sau khi hết hợp đồng thuê nhà, chủ nhà không cho tôi thuê tiếp, tôi đi thuê nhà khác thì không ai cho thuê, dù nhà họ treo bảng cho thuê trước nhà. Sau đó đổi tên thành Văn Phòng Luật Sư Võ An Đôn, đặt tại nhà tôi ở một vùng quê hẻo lánh, bốn phía bao phủ bởi tre xanh và dân làng. 

Khi ra làm luật sư, thấy cảnh nhiều người dân nghèo bị quan chức chính quyền ức hiếp, tôi đã ra tay giúp họ miễn phí thì bị chính quyền tìm mọi cách trù dập nên tôi mới nghèo như hôm nay.

Đồng nghiệp nói tôi nghèo và bất tài là đúng: vì tôi bất tài nên mới nghèo, tôi là luật sư được đào tạo bài bản nhưng nhiều khi thiếu gạo và không có tiền đổ xăng. Trong khi đồng nghiệp của tôi xuất thân là thợ xây nhà, học luật tại chức trường làng, chỉ làm luật sư vài năm đã mua được xe ôtô Range Rover trị giá 5 tỷ đồng và cầm trong tay hàng trăm tỷ.

Luật sư muốn giàu hãy chạy án, còn tôi thì không!
Đôn An Võ

ĂN TRÊN NHỮNG XÁC NGƯỜI


Toà án nhân dân TP.HCM đang xét xử vụ án  làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan tổ chức và buôn lậu xảy ra tại Công ty cổ phần VN Pharma. Nguyễn Minh Hùng, nguyên chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc công ty này, cùng 8 đồng phạm bị cáo buộc đã nhập khẩu lô 9.000 hộp thuốc H-Capita 500mg chữa ung thư kém chất lượng, không rõ nguồn gốc, không được sử dụng cho người.

Tại toà án, những kẻ táng tận lương tâm này khai chi tới 7,5 tỉ đồng hoa hồng cho các bác sĩ để đưa sản phẩm của mình đến với người bệnh. 

Thuốc giả, còn những cái chết là thật. Không biết có bao nhiêu người đã bị họ cướp đi quyền được sống, cơ hội được sống, chỉ vì trả tiền thật mà mua phải thuốc giả. 

Những kẻ đang đứng trước vành móng ngựa, và các bác sĩ đã nhận hoa hồng để kê đơn cho người bệnh, xứng đáng phải nhận những bản án nghiêm khắc của pháp luật. 

Bởi, hành vi của họ không thể gọi là "bình thường", là "chưa chuẩn" như họ nói trước toà. 

Bởi, những gì họ làm, chính xác phải gọi là tội ác. 

Bởi, những khoản tiền họ kiếm được từ thuốc giả là những đồng tiền tanh tưởi. 

Bởi, họ là những kẻ đã ăn trên những xác người.
Bạch Hoàn 

Get paid to share your links!