Wednesday, October 10, 2018

Nguyễn Phú Trọng, Từ Mê Sảng Chuyển Sang Lảm Nhảm


TBT Nguyễn Phú Trọng vừa nói: “Bảo vệ lợi ích quốc gia – dân tộc và tôn trọng luật pháp quốc tế”. Xem lịch sử nhân thân, từ khi ông ta làm chủ tịch quốc hội 5 năm, rồi làm tổng bí thơ được hơn sáu năm nay, lần đầu tiên tôi thấy ông Trọng nói được câu đúng.

Từ đâu, do đâu và ở trong tâm thế nào mà ông Trọng nói được câu đúng như vậy? Tôi cam đoan rằng, ông Trọng nói trong tình trạng ông ấy đang bị mê sảng. Mê sảng bởi quan thầy Tàu Cộng của Phú Trọng đang mền như chi chi trong đối phó, thực chất cầu xin Mỹ, nới tay trừng phạt kinh tế, trừng phạt bành trướng mà hội nghị cán chính cấp cao của Tàu Cộng vừa diễn ra ở Đới Bắc Hà trong tuần qua với tinh thần rất cao là nhũn, là cầu xin.

Và nghe đâu, vì cuộc chiến thương mại Mỹ – Trung mà Tàu Cộng không còn khả năng mua 3 đặc khu: Vân Đồn (Quảng Ninh), Bắc Vân Phong (Khánh Hòa), Phú Quốc (Kiên Giang) nữa. Vì bỏ ba đặc khu, cũng nghe phong thanh, Tàu Cộng liền giảm tới 2/3 cố vấn cùng tài chính giành cho văn phòng Tổng bí thư.

Tóm lại là Tàu Cộng đang bận phải lo đối phó ở chính quốc, tạm thời buông lỏng ảnh hưởng cũng như chăm nuôi những tên đày tớ, tay sai của Tàu Cộng, được cài cắm ở các nước, trong đó có Việt Nam.

Phú Trọng, lú gì cũng nhận ra rằng, chỉ cần Tàu Cộng sao nhãng bảo vệ Trọng, tức thì sự nghiệp xã nghĩa của Phú Trọng ở Việt Nam sẽ nhanh chóng sụp đổ, và thân phận Phú Trọng cũng sẽ lập tức về chầu Diêm Vương. Trong tình hình này, Phú Trọng với tuổi 74, không thể không mê sảng. Vì mê sảng, nên mọi định hướng, mọi lý luận Mác xít không còn bó chặt trong não của Trọng nữa, nên Trọng mới nói được một câu đúng mang tính bản ngã hấp hối của con người trước khi về cõi.

Nhưng nói được câu đúng xong, Phú Trọng lại sợ. Vì sợ nên Phú Trọng lại mê sảng. Trọng nói: “Ngoại giao phải mạnh dạn, đột phá hơn nữa”. Trọng lú ơi, “đột phá” nào cho bằng đột phá tổ chức người sang nước Đức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh? Để bây giờ Việt Nam bị cả châu Âu tẩy chay ngoại giao. Đại sứ quán, nhân viên ngọai giao, kẻ thì bị tống tù, kẻ thì phải hóa trang bỏ trốn, kẻ thì bị quốc tế truy nả. Vậy “mạnh dạn và đột phá hơn nữa”, là “mạnh dạn” và “đột phá” ở tầm mức nào và ở đâu? Tôi đồ rằng, Nguyễn Phú Trọng muốn nhắm đến nước Mỹ và tổng thống Mỹ, tức phải “mạnh dạn, đột phá” sang Mỹ, bắt cóc Tổng thống Mỹ. Tại sao lại phải sang Mỹ và bắt cóc tổng thống Mỹ? Vì Đức là cường quốc số 1 châu Âu, Nguyễn Phú Trọng đã “mạnh dạn” và “đột phá” rồi, thì “mạnh dạn, đột phá” hơn nữa, chỉ có thể “mạnh dạn và đột phá hơn nữa” vào nước Mỹ, tổng thống Mỹ, vì Mỹ là cường quốc số 1 thế giới.

Tại sao Nguyễn Phú Trọng lại mê sảng kiểu cuống cuồng này? Tôi đồ rằng, sau vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, giới cầm quyền Việt Nam, người còn có một chút lương tri, cảm thấy xấu hổ. Vì thế, có những kẻ mặt xị ra trách Phú Trọng, có những kẻ bị mất đường làm ăn, cũng ngầm lên án Phú Trọng. Trọng đánh hơi thấy, nên dùng chiêu “mạnh dạn, đột phá” “cả vú lấp miệng em” để che đậy cái sai, xuất phát từ sự ngu dốt, bản tính thư lại của Phú Trọng, nhằm dọa nạt lại đám quan chức, đám doanh nhân.

Dù dọa người hay run rẩy, cũng đều có cùng một tâm thế, đó là sự mê sảng trong cơn hấp hối của chế độ và của riêng Nguyễn Phú Trọng.

Từ mê sảng, Phú Trọng đã chuyển sang tâm thê lảm nhảm, trong cuộc tiếp xúc cử tri ngày 8/10 tại Hà Nội, ông Trọng có tuyên bố:

"Chúng ta không nên nói Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước vì đây là 2 cơ chế, 2 cơ quan khác nhau, kiêm vai nào chính, vai nào phụ thì không chuẩn. Cũng không nên nói nhất thể hoá, vì không phải nhất thể hoá mà nôm na là bầu cho một người để làm hai công việc"

Vậy là sao? Bầu cho 1 người để làm 2 công việc không gọi là kiêm nhiệm thì gọi là gì? Dù ông có dùng từ ngữ thế nào để nhẹ cái tội tham quyền thì bản chất vẫn vậy! Càng chơi chữ, dân càng lùng bùng thêm và họ ngỡ ông đã đến thời ký lú lẫn của tuổi già!

Ông Trọng cũng cho biết là dư luận trong nước và quốc tế đều đồng tình, ủng hộ. Gì chứ 2 điều này thì quả là ông lẫn thiệt rồi. Chẳng có quốc tế nào lên tiếng ủng hộ và dân trong nước có được hỏi ý đâu mà dám bảo là dư luận trong nước ủng hộ?

Có chăng là dư luận của những đại biểu đại diện cho đảng đang ngồi trong tòa nhà quốc hội và nhóm báo lề đảng viết theo lệnh của đảng mà thôi. Dân chẳng có tiếng nói nào trong đó cả.

—Phạm Thành


Source: Little girl joins the magic show and makes her friends laugh a lots. by Smallworld

NỖI LO CỦA ĐẢNG: TÍNH CHÍNH DANH


Trong một phần tư thế kỷ qua, Mỹ có bốn tổng thống, hai ông Cộng Hòa và hai ông Dân Chủ. Cả bốn ông đều gây nhiều tranh luận. Tuy nhiên, không một ai có thể nói bất cứ ông nào trong số bốn ông đó không phải là tổng thống Mỹ. Cả bốn ông đều lãnh đạo quốc gia trên cơ sở chính danh do hiến pháp 1789 cộng với 27 Tu Chính Án quy định.

Chính danh là điều kiện tối cần thiết để một chính quyền xứng đáng lãnh đạo quốc gia. Đất nước như một con tàu, không phải bao giờ cũng gặp sóng êm biển lặng nhưng tính chính danh giúp cho con tàu vượt qua những giai đoạn sóng to gió lớn.

Kết quả thăm dò của Pew Research Center, một trung tâm thống kê quốc tế và thường được các nhà nghiên cứu hay phân tích sử dụng, cho biết năm 2017 chỉ còn 13 quốc gia, trong đó có Việt Nam, đang sống trong chế độ độc tài chuyên chế, tức một chế độ tuyệt đối không có tính chính danh. (Democracy Has Grown Across The World Over The Past Four Decades, Pew Research Center, December 4, 2017)

Theo thống kê của Economist Intelligence Unit năm 2017, Việt Nam, Bắc Hàn, Trung Cộng là ba chế độ có chỉ số chính danh thể hiện qua bầu cử là 0.00, tức đảng CSVN hoàn toàn không có chính danh để lãnh đạo Việt Nam. Việt Nam đứng tận cùng bảng số, thấp hơn cả Lào 0.83 và Cuba 1.33. (The Democracy Index compiled by the UK-based company the Economist Intelligence Unit)

Bắc Hàn không quan tâm đến tính chính danh vì không có một lực lượng đối lập hay phản kháng nào đáng kể nhưng Trung Cộng và CSVN rất sợ tính chính danh.

           

 Sau 43 năm cai trị Việt Nam bằng khủng bố và tẩy não, Cộng Sản Việt Nam ngày nay như một người mang gần hết các bịnh nan y. Không cần phải là một bác sĩ giỏi mới kê toa thuốc đúng, đơn giản vì bịnh gì cũng đúng và bịnh gì cũng làm đảng sợ.

Dưới đây là vài căn bịnh tiêu biểu và nổi bật.

Bịnh tham nhũng. Dưới chế độ CS tham nhũng có tính đảng. Sự tồn tại của tham nhũng gắn liền với sự tồn tại của đảng CS. Trước đây tại Liên Xô, Gorbachev biết điều đó và đã cố gắng để trong sạch hóa xã hội qua hai chính sách cải tổ kinh tế (perestroika) và cởi mở văn hóa chính trị (glasnost). Một câu hỏi đặt ra cho Gorbachev là làm thế nào để vừa thay đổi xã hội một cách căn bản nhưng cùng lúc có thể duy trì chế độ độc đảng? Gorbachev không thể trả lời được và kết quả Liên Sô sụp đổ.

Bịnh nghiện rượu. Như người viết đã trình bày trong bài “Bệnh Nghiện Rượu Dưới Chế Độ Cộng Sản”, các nghiên cứu cho thấy cơ chế chính trị CS là nguyên nhân tiềm ẩn sâu xa của bệnh nghiện rượu. Giấu cơn giận trong men cay, ngăn nỗi buồn nơi đáy cốc là thái độ tìm quên tiêu cực nhưng rất phổ biến của người dân thường trước những bất công đang đè lên số phận của họ.

Bịnh ung thư. Mỗi năm Việt Nam có thêm 150 ngàn người mắc bịnh ung thư và dự phóng năm 2020 Việt Nam sẽ có 200,000 người mắc ung thư và trong số đó 94,000 phải chết. Theo tỉ lệ dân số, Việt Nam trở thành một trong những quốc gia hàng đầu thế giới về tỉ lệ mắc và chết vì ung thư.

Nhưng căn bịnh sẽ dẫn đến sự sụp đổ chế độ không sớm thì muộn đó không phải vì tham nhũng, ung thư hay rượu chè mà là thiếu tính chính danh. Tính chính danh như máu trong cơ thể con người. Thiếu dòng máu luân lưu trái tim sẽ ngừng đập và óc sẽ ngừng hoạt động.

Đặng Tiểu Bình khi còn sống cũng đã ý thức cây cột duy nhất có thể giữ chế độ CS khỏi sụp đổ là bảo vệ cho được tính chính danh lãnh đạo của đảng CS.

Để nuôi dưỡng tính chính danh của đảng CSTQ sau khi phong trào CS châu Âu tan rã và nhất là sau biến cố Thiên An Môn, giới cầm quyền Trung Cộng áp dụng hàng loạt chính sách, bao gồm (1) ngu dân bằng cách ngăn chận mọi nguồn thông tin từ thế giới bên ngoài, (2) đun sôi lò lửa ái quốc cực đoan Đại Hán, đồng thời, (3) cố gắng cải thiện mức sống của người dân. Họ Đặng biết, một khi người dân đói khổ hay nhận thức nâng cao họ sẽ dễ dàng nhận ra những lãnh đạo đảng thực chất là những tên ăn cướp.

Việt Nam cũng thế. Thiếu tính chính danh lãnh đạo là mối lo lớn nhất của đảng. Trong chiến tranh, đảng CS lừa bịp người dân bằng chiêu bài “chống Mỹ cứu nước”. Khi chủ nghĩa CS trên phạm vi thế giới chưa sụp đổ, đảng lừa bịp người dân bằng lý luận “ba dòng thác cách mạng”, bằng khẩu hiệu “giai cấp tiên phong”.

Tuy nhiên, khuôn mặt văn minh thế giới đã đổi thay và chủ nghĩa CS đã bị nhân loại ném vào sọt rác. Ngày nay chế độ CSVN chỉ còn dựa vào nhà tù, khủng bố và đám nịnh thần để điều hành bộ máy nhà nước. Những bản án nặng nề và bất nhân đảng CS dành cho hàng loạt các bạn trẻ đã lên tiếng phản đối Formosa và luật đặc khu bán nước vừa rồi là một bằng chứng quá rõ ràng.

Ai bầu ông Nguyễn Phú Trọng làm chủ tịch nước? Ai bầu ông Nguyễn Xuân Phúc làm thủ tướng chính phủ? Ai bầu bà Nguyễn Thị Kim Ngân làm chủ tịch quốc hội?

Ngoài những kẻ tận cùng ngu dốt vì bị tẩy não hay bán rẻ lương tri để làm bồi bút cho đảng, không một người dân có kiến thức chính trị tối thiểu nào có thể đồng ý rằng giới cầm quyền CS hiện nay có đủ chính danh để lãnh đạo Việt Nam.

Đảng CS là một đảng cướp, cướp máu xương của tuổi trẻ Việt Nam trong chiến tranh và cướp mồ hôi nước mắt của nhân dân Việt Nam trong hòa bình.

Tương tự các băng cướp ngân hàng chỉ nghĩ đến chia chác sau mỗi vụ trộm, giới chóp bu CS đang cai trị Việt Nam không hề nghĩ tới tương lai dân tộc. Họ có mắt như mù, có tai như điếc, có miệng nhưng chỉ để ăn. Đất nước đang đứng bên vực thẳm diệt vong không làm sáng mắt họ. Tiếng gầm thét của các chiến đấu cơ Trung Cộng trên các đảo nhân tạo ở Biển Đông không làm thức tỉnh họ.

Điều kiện văn hóa phương đông, các ngộ nhận lịch sử, nhận thức chính trị của người dân còn thấp đã giúp cho CS Trung Hoa và CS Việt Nam các lý do kéo dài quyền cai trị. Thế nhưng, trong lịch sử nhân loại không có một đảng cướp nào cầm quyền được lâu dài. Một đám mây đen dù lớn, dù dày bao nhiêu cũng không thể che mãi mãi ánh sáng mặt trời sự thật.

Mối lo âu hàng đầu của đảng CS là tính chính danh. Do đó, tấn công đảng CSVN dựa vào các tệ nạn tham nhũng, suy đồi đạo đức, giáo dục lạc hậu v.v.. có thể nhất thời làm cho đảng khó khăn nhưng không sụp đổ. Đảng CSVN chỉ sụp đổ nếu bị tấn công thẳng vào tính chính danh.

Trần Trung Đạo
(Ảnh sưu tầm: bầu cử tại Nam Phi 1994)



Source: Wow! boy playing guitar like a super star. by Smallworld

Di sản người cộng sản để lại cho đất Bắc 😜


Theo tui có ba cái phải kể vì thấy khá rõ.
Trước nhứt là cái nón cối kiểu Tàu, dân Bắc Kỳ giờ dội nón cối thành quen. Có người “anh dũng” đội nón cối vô Sài Gòn, qua tận Tokyo.
Thứ nhì: Là thói quen xếp hàng đi ăn phở, ăn bún như thời bao cấp.
Phải móc túi trả tiền trước rồi chờ đợi tự bưng, tự tìm chổ ngồi húp.
Thói thường bỏ tiền mua cái gì đó đặng làm thượng đế, đằng này ngược lại, thượng đế chầu chực như ăn xin, bố thí.
Dân Nam Kỳ nằm trên giường gọi phone một cú nó bưng tận giường.
Thứ ba: Là thói háo danh, muốn thể hiện.
Muốn tặng cái gì thì đề lên một tấm bảng tổ bố ép người ta bưng trước ngực như đấu tố tội phạm hồi xưa.
Ba di sản này sẽ là ba di sản phi vật thể nhơn loại của đất Bắc sau này, nhưng chắc UNESCO "đéo" dám công nhận mô./.

--Nguyễn Gia Việt


Source: Boy sleeping in a channel in a rice field when going with his mom. by Stranger

Get paid to share your links!