Tuesday, August 14, 2018

CHUYỆN THẰNG ĂN CƯỚP


Vú của vợ thằng bạn tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều những nốt đỏ li ti. Tuy không đau và không mưng mủ, nhưng những vết đỏ ấy cứ ngày một lan rộng ra nhiều hơn khiến tôi và vợ thằng bạn tôi rất hoang mang. Khi được tôi thông tin về bệnh tình của vợ mình thì thằng bạn tôi cũng tỏ ra lo lắng không kém, và nó quyết định đưa vợ đi khám.

Khám cho vợ nó là một cậu bác sĩ - nghe nói học rất giỏi và đã từng giành được học bổng toàn phân, à nhầm, toàn phần của trường đại học y - người có công nghiên cứu và phát triển phương pháp mổ đẻ nội soi đang được các bà bầu cũng như các chị em trong độ tuổi sinh nở khắp nơi rất quan tâm.

Sau khi soi mói, vày vò kỹ lưỡng và đầy trách nhiệm bộ phận phát bệnh của bệnh nhân, thì cậu bác sĩ mới lắc đầu, bảo rằng vợ thằng bạn tôi bị rối loạn nội tiết tố vú, phải cắt vú càng sớm càng tốt. Nếu để nó lan ra tay thì sẽ phải cắt tay, để lan ra cổ thì sẽ phải cắt cổ.

Một bác sĩ hàng đầu đã nói vậy thì đương nhiên vợ chồng thằng bạn tôi phải nghe lời. Nhưng ở đời, mấy ai học được chữ ngờ - ngờ ở đây là ngờ u ngu: Sau khi cắt xong, mất cặp vú, và mất cả mớ tiền, thì vợ thằng bạn tôi mới phát hiện ra rằng: mấy cái vết đỏ ấy chả phải bởi rối loạn nội tiết tố gì, mà là vì cái xu-chiêng màu đỏ mà vợ thằng bạn tôi mua ở cái shop con kưng hay con kẹc gì đó. Tiên sư bố nhà nó: tưởng là hàng có thương hiệu, ngờ đâu lại là hàng Tàu, mặc vào phai màu làm người ta bị cắt vú. Cũng may là vợ thằng bạn tôi không mua sơ-lít ở cái shop con kẹc ấy, chứ nếu mua thì giờ này không chỉ con không có sữa bú, mà bố cũng chả có chỗ chơi.

Vợ chồng thằng bạn tôi lập tức đến bệnh viện tìm cậu bác sĩ kia để bắt đền, nhưng cậu ta đã lặn mất tăm. Không còn cách nào khác, vợ chồng thằng bạn tôi đành phải lên phường báo công an.

Người tiếp nhận và chịu trách nhiệm xử lý vụ việc của vợ chồng thằng bạn tôi là một cán bộ điều tra còn rất trẻ - nghe nói học cũng rất giỏi, là người có công nghiên cứu và phát triển phương pháp tra tấn tội phạm online đang được các phạm nhân và các thanh niên có tiền án tiền sự trong độ tuổi trộm cắp ở khắp nơi rất quan tâm.

Đọc xong đơn của vợ chồng thằng bạn tôi, anh cán bộ điều tra lắc đầu, bảo là đơn này chưa được, cần phải có chữ ký của trưởng thôn xác nhận là vú của vợ thằng bạn tôi to bao nhiêu, nặng thế nào. Bởi kích thước và khối lượng của vú sẽ là cơ sở để định tội thằng bác sĩ: vú càng to, tội thằng bác sĩ càng nặng; vú nhỏ, tội thằng bác sĩ sẽ nhẹ hơn; không có vú, thì thằng bác sĩ sẽ vô tội.

Vật vã cả tuần trời, vợ chồng thằng bạn tôi đã xin được xác nhận của thôn. Nhưng khi mang xác nhận ra phường nộp thì lại không thấy anh cán bộ điều tra đâu cả. Hỏi thì người ta bảo là hôm khác quay lại, vì nay anh cán bộ điều tra phải về quê thăm người yêu cũ đẻ. Hôm sau quay lại vẫn không gặp, người ta lại bảo là hôm sau quay lại, vì nay anh cán bộ điều tra về quê bốc mộ cụ… Năm lần bảy lượt sau đó, vợ chồng thằng bạn tôi đến cũng vẫn không thể gặp, hỏi thì đều nhận được câu trả lời tương tự, với những lí do cũng sêm sêm như thế.

Tôi nghe vợ chồng thằng bạn kể lại sự tình thì sốt ruột quá, bảo: “Được rồi! Mai tôi sẽ đi cùng vợ chồng bạn. Sẽ bằng mọi cách tìm gặp anh cán bộ điều tra. Không thể cho người ta lấy vú của vợ bạn ra làm trò đùa như vậy được!”.

Hôm sau, 3 chúng tôi cùng lên phường tìm gặp anh cán bộ điều tra. Tất nhiên, anh cán bộ điều tra không ở đó, hỏi thì họ bảo hôm sau quay lại, vì nay anh cán bộ điều tra đi họp lớp cấp 3. Do đã đặt quyết tâm là phải gặp bằng được, nên chúng tôi đã xin địa chỉ nơi anh cán bộ điều tra đang họp lớp để đến tận nơi tìm.

Đó là một nhà hàng sang trọng. Sau khi chúng tôi hỏi thăm, nhân viên nhà hàng dẫn chúng tôi vào một phòng vip - nơi anh cán bộ điều tra cùng các bạn cấp 3 của anh đang “Hai ba zô! Hai ba uống!”.

Cửa phòng mở, chúng tôi bước vào và cả bàn nhậu quay ra. Chúng tôi còn chưa kịp nói gì thì một cậu ngồi ngay đầu bàn - khi vừa nhìn thấy tôi - đã chợt reo lên đầy mừng vui: “Ơ kìa thầy! Em chào thầy ạ! Thầy không nhận ra em à? Em là thằng đã được thầy sửa điểm để đỗ thủ khoa kì thi tốt nghiệp cấp ba năm xưa đây mà”. Tôi ậm ờ, vì thú thật là tôi đã sửa điểm cho biết bao thế hệ học sinh thân yêu rồi, làm sao tôi nhớ nổi, nhưng rồi tôi vẫn phải giả vờ: “À… Ờ… Thầy nhớ chứ! Thế năm đó, em nộp hồ sơ xét tuyển vào trường nào?”. “Dạ, em nộp vào đại học an ninh! Cũng thủ khoa luôn thầy ạ!”.

Đúng lúc này, thằng bạn kéo áo, ghé tai tôi thì thào: “Đây chính là anh cán bộ điều tra chúng ta đang tìm đó!”. Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng gì thì lại một cậu khác ngồi phía cuối bàn đứng dậy bảo: “Thầy ơi, vậy thầy có nhận ra em không? Em cũng được thầy sửa điểm cùng năm đó đấy ạ! Nhờ vậy, em đã đỗ vào trường y, và giờ đang làm bác sĩ ngon lành rồi ạ!”.

Tới lượt vợ thằng bạn tôi kéo áo, ghé tai tôi, bảo: “Đây chính là thằng bác sĩ đã cắt vú em đó anh!”. Tôi ngỡ ngàng, chưa kịp nói được gì thì lại thấy một cậu nữa ngồi chỗ góc bàn đứng dậy nói: “Thầy ơi, thế thầy có nhận ra em không? Em cũng được thầy sửa điểm năm ấy đấy. Nhờ vậy, em đã đỗ vào đại học ngoại thương, giờ, em là chủ của chuỗi các shop con kẹc, chuyên kinh doanh xu-chiêng hàng hiệu ạ”.

Tôi lại thấy hai vợ chồng thằng bạn tôi kéo áo, định ghé tai tôi thì thào gì đó, nhưng tôi đã kịp xua tay gạt đi, bởi tôi biết thừa vợ chồng nó định nói gì rồi, và tôi còn biết là vợ chồng chúng nó đang rất muốn lao vào mà chửi bới, sỉ vả cái lũ mất dạy đã làm vợ chồng chúng nó khốn khổ, nhưng lại một lần nữa, tôi phải ngăn chúng lại bằng giọng van nài: “Thôi, đừng chửi chúng nó! Chửi tao đây này! Tao mới chính là thủ phạm gây ra những chuyện này! Tao mới chính là kẻ phải chịu trách nhiệm về cặp vú của vợ mày!”.

Tưởng mọi chuyện thế là xong, nhưng chưa: trên đường về, vợ chồng thằng bạn tôi lại bị một thằng cướp phóng từ phía sau lên giật mất điện thoại và túi xách. Vợ chồng thằng bạn lại định đi báo công an, nhưng tôi lại gạt đi, bảo: “Thôi, đừng báo! Tao đây mới chính là người phải chịu trách nhiệm cho vụ cướp vừa rồi!”. Vợ chồng thằng bạn sửng sốt nhìn tôi, hỏi: “Mày cũng sửa điểm cho cái thằng cướp đó luôn hả?”. Tôi lắc đầu: “Không! Thằng cướp đó trước đây học rất khá! Đúng ra, nó đã đỗ đại học nếu như tao không sửa điểm cho mấy thằng kia. Vì bị trượt đại học oan uổng, nên nó đâm ra bất mãn, chán đời, lêu lổng chơi bời, để rồi giờ... nó trở thành thằng ăn cướp!”.

Nguồn : Võ Tòng Đánh Mèo

P/s: Ảnh MH sưu tầm, không liên quan gì đến câu chuyện trên.


thằng cha ó đâm nhất hành tình


Source: baby boy tries to engage watching on his daddy's cell phone. by Smallworld

Monday, August 13, 2018

TIỀN VIỆT NAM THUỘC HẠNG THẤP... THỨ NHÌ THẾ GIỚI


Hiện nay 10 đơn vị tiền tệ có giá trị thê thảm nhất thế giới là:
1. Đồng Iranian Rial của I Ran:
1 USD = 99.739,00 IRR.
2. Đồng Vietnam Dong của Việt Nam:
1 USD = 23.235,00 VNĐ.
3. Đồng São Tomé & Príncipe Dobra của Saopaolo: 1 USD = 21.963,50 STD.
4. Đồng Belarusian Ruble của Cộng hòa Belarus: 1 USD = 15.994,50 BYR.
5. Đồng Indonesian Rupiah của Indo:
1 USD = 13.732,50 IDR.
6. Đồng Kip của Lào:
1 USD = 8.196,95 LACH.
7. Đồng Guinean Franc của Ghinê"
1 USD = 7.242.l,85 GNF.
8. Đồng Guarani của Paraguay:
1 USD = 5.212,50 PYG.
9. Đồng Sierra Leonean Leone của Libăng: 1 USD = 4.640.00 SLL.
10. Đồng Riel của Campuchia:
1 USD = 4.106,90 KHR.
Tóm lại:
- Iran Rial đứng đầu bảng tệ hại vì Iran bị cấm vận gần như toàn cầu do tinh luyện uranium. Bởi thế, kinh tế và tiền tệ của Iran bị rớt mạnh trong vài năm gần đây.
- Việt Nam, trái lại hoàn toàn không bị cấm vận mà còn là một trong những quốc gia nhận viện trợ nhân đạo và số tiền vay nhẹ lãi cao nhất châu Á và là một trong 20 quốc gia nhận tiền viện trợ không hoàn trả + kiều hối cao nhất thế giới. Việt Nam được Hoa Kỳ tháo bỏ cấm vận từ 1994 (ngoài trừ cấm vận mua bán vũ khí), có nghĩa là không còn cấm vận đã 21 năm qua !!!
- Cuối bảng là Campuchia. Tiền Riel của Campuchia có giá trị hơn Việt Nam đồng 5 lần.
Nên biết rằng, tỷ giá ngoại hối năm 1975 ở miền Nam là: 1 USD = 700 đồng bạc Việt Nam Cộng Hòa. Trong khi đó, 1 đồng bạc cụ Hồ = 500 đồng bạc Việt Nam Cộng Hòa, điều này có nghĩa 1 USD tròm trèm bằng 1,5 đồng bạc cụ Hồ thời đó.
Cho đến nay, tỷ giá chính thức: 1 USD = 23.535.00 VNĐ. Có nghĩa từ giá trị 1,5 rớt xuống 23.535.00 VNĐ tương đương với bị rớt 15.690 lần.
Tiền tệ của Zimbabwe là:
1USD = Z$35,000,000,000,000,000
(Nhưng tiền này từ 30/9/2014 đã bị coi như giấy lộn rồi. Họ đang dần chuyển qua dùng đô Mỹ nên ko có trong "bảng vàng" xếp hạng này).
Fb ANH HOÀNG

VIỆT NAM ĐỨNG TRƯỚC CƠN BẠO BỆNH, LÀM SAO?


- Đỗ Ngà
Đất nước Việt Nam như một cơ thể bại liệt từ sau những ngày CS nắm quyền. Chính sự thanh trừng giai cấp để biến nhân dân thành một khối ngu muội bảo gì nghe nấy đã làm đất nước ra nông nỗi như thế, đất nước bị thiếu vắng trí tuệ để phát triển. Con người là tế bào xã hội, do đó, những con người có hiểu biết như tế bào lành mạnh lẽ ra đáng được nâng niu thì ngược lại, họ bị CS bức tử gần hết. Số chịu chết, số tháo chạy theo tiếng gọi tự do vào Nam định cư 1954. 

Từ lúc 1954, đất nước chia làm 2 miền. Miền Bắc theo XHCN dựa trên nền tảng ngu muội và tệ sùng bái. Một miền rặt một không khí thời tiền sử man rợ. Những con người từng đem cha mẹ hay anh chị ra đấu tố, những kẻ từng mang ân nhân ra hành quyết là nền tảng để đi lên cái XHCN gì đó. Tính nhân văn biến mất, nhường chỗ cho cái ác của đám cuồng lãnh tụ, cuồng Nga Xô, cuồng Trung Cộng. Những kẻ này đi lục tìm những ai dám nghĩ khác chúng để làm cỏ. Rất man rợ và đáng kinh tởm. Vụ Nhân Văn Giai Phẩm là một vi dụ. Đám cuồng tín với quyền lực sinh sát trong tay, đã ra tay làm cỏ những nhân tố tiến bộ trong xã hội. Thế là miền Bắc được thuần hoá hoàn toàn, được thuần hoá trong nhóm ô tạp gữa man rợ và ngu muội. Tế bào xã hội ở miền Bắc lúc này chỉ toàn là thứ tế bào bệnh hoạn. Đất nước như đang nhiễm trọng bệnh.

Năm 1954, những tế bào tốt đã phải tháo chạy vào Nam theo tiếng gọi tự do để xây dựng nền tự do non trẻ. Từ Bắc, nửa ngu muội của đất nước đã quyết khai tử miền Nam. Dịch bệnh Cộng Sản cầm súng tràn vào nam vĩ tuyến 17 để giết chóc. Sau 21 năm tắm máu đồng bào, kết quả, người Việt đã phải hy sinh từ 2 đến 4 triệu sinh mạng một cách vô ích. Trong đó có rất nhiều tinh hoa bị diệt. Kể từ 1975, nước Việt nhiễm một màu đỏ lói của họa búa liềm. Những mầm móng tự do bị truy sát, bị bỏ từ, bị giết nên họ phải tháo chạy sang bên kia đại dương nhằm trốn cái chết.

Như vậy, năm 1945 Việt Nam nhiễm dịch CS. Năm 1954 một nửa cơ thể kháng được bệnh nhờ liều thuốc tự do, còn một nửa còn lại nhiễm bệnh nặng. Năm 1975 cơ thể Việt Nam nhiễm bệnh hoàn và nội lực xem như mất hết. Nếu trước 1975 dân Miền Nam có thói quen biểu tình đòi yêu sách, thì sau 1975 thói quen đó bị triệt. Đến nghe đài BBC còn phải nghe lén. Sức dân lúc đó ấy suy kiệt, họ mang danh nghĩa công dân nhưng họ sống kiếp tù nhân trong cái nhà từ lớn. Họ không dám đòi hỏi, và càng không dám hé răng chỉ trích chính quyền. Còn biểu tình thì tuyệt đối không. Ngày đó, CS  với sự tập trung một ổ thừa gian ác thiếu trí tuệ nên đã đưa đất nước đến tận cùng của đói nghèo, dân bị tước mất quyền con người nhưng lại buộc yêu Đảng kính Bác - những kẻ mang hoạ đến cho họ. Đất nước lúc đó cũng đang tiến, nhưng không phải tiến đến cái bánh vẽ XHCN gì đó mà tiến dần đến mô hình của trại tập trung Đức Quốc Xã thời đệ nhị thế chiến. 

Dưới bàn tay CS, đất nước luôn cạn lương thực. Làm hợp tác xã cho nhà nước thật sự là sống kiếp súc vật. Cả xã hội bị lùa đi làm bằng những tiếng kẻng của trại thuần hoá động vật. Xã hội tiêu điều vì đói rách. Cuộc sống rất kinh tởm. Bất cứ lúc nào mở cửa đón mặt trời thì mọi người luôn thấy ăn mày ngược xuôi tấp nập ngoài đường. Họ lần lượt vào từng nhà chìa hũ xin gạo và kể lể hoàn cảnh. Họ phải đi ăn mày những kẻ cũng đói nghèo chứ chả khá gì hơn gì họ. Xã hội trông thật kinh hoàng như thế. Nếu không có cái gục ngã của khối XHCN, nay người Việt chắc chắn sống kiếp con vật mãi mãi.

Đến thập niên 90, Việt Nam bị buộc vào thòng lọng của Tàu Cộng. "Công lao" này là do group tội đồ gồm Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Đức Anh và có cả tay cựu thủ tướng lúc đó Phạm Văn Đồng gây ra. Group này đã lôi đầu dân tộc đưa lên đầu đài và tròng thòng lọng Tàu vào cổ. Đây là con đường chết cho một đất nước, điểm kết thúc có thể không xa, ngay trong thế kỷ 21 này. Dân tộc tự do hay nô lệ, đất nước sống hay chết  là phải chọn cách giải quyết ngay bây giờ. Nếu chần chừ có thể sẽ quá muộn.

Từ lúc có Internet, một ánh sáng le lói trong đường hầm xuất hiện. Từ đó dân đã biết biểu tình, sức mạnh dân tộc như có chút khả quan sau thời gian dài bại liệt. Yếu tố Trung Quốc vào Việt Nam đã có tác dung 2 mặt. Mặt dễ thấy, đó là nó muốn kết liễu cuộc đời con bệnh Việt Nam và nuốt trọn đất nước này. Nhưng ở khía cạnh ngược lại, những nhân tố kháng bệnh bên trong Việt Nam bắt đầu nổi dậy. Biểu tình cũng lác đác diễn ra. Nếu dân không biết xua tan nỗi sợ để mạnh dạn biểu tình, thì xem như tia hy vọng thoát hoạ CS chẳng có hy vọng gì, và đó là cái kết buồn, Việt Nam sẽ mất. Nhưng nếu dân hết sợ, biết tập cho mình thói quen biểu tình, thì Việt Nam có thể qua cơn bạo bệnh. Cần phải có thói quen biểu tình đòi yêu sách và đồng lòng tẩy chay chính sách bất hợp lý. Đó là con đường duy nhất cho Việt Nam. 

Để có thói quen biểu tình, trước hết cần duy trì những cuộc biểu tình thường niên. Lúc nào cũng trong tư thế xuống đường. Như ta biết, mỗi năm, chính quyền lấy thuế dân tổ chức lễ ăn mừng để khoe khoang những chiến tích của họ. Chính điều này đã khoét sâu vào nỗi đau dân tộc. Thì chúng ta, những người dân phải làm gì đó để ngăn cản. Dân tộc phải biết kháng đau thì mới là dân tộc tự quyết. Hãy xuống đường biểu tình rầm rộ vào ngày 02/09 và ngày 30/04 hằng năm. CS chọc vào vết thương dân tộc thì dân tộc phải biết cách kháng đau để chữa lành vết thương ấy.

Phải hình thành thói quen biểu tình, phải dập tắt trò chọc khoét vết thương của CS. Nó như là lời cảnh báo cho CS, rằng nhân dân không chịu nhượng bộ như trước nữa. Có như vậy thì mới có thể làm CS chùn tay bớt, nó sẽ không dám ngang nhiên bán nước. 

Sau khi biểu tình thành thói quen, thì tiếp nối là sự bất tuân dân sự, tức tẩy chay những chính sách bóc lột nhân dân. Mỗi lần CS lấy tiền thuế xây tượng đài, thì biểu tình. Mỗi lần chính quyền bao che doanh nghiệp gây ô nhiễm, thì biểu tình. Mỗi lần ra luật trái lòng dân, thì biểu tình. Mỗi lần dựng trạm thu phí BOT, thì bất tuân. Mỗi lần tăng thuế, thì bất tuân. Mỗi lần tăng giá xăng hay giá điện, thì vừa xuống đường biểu tình và kết hợp với hành động bất tuân. Nhà nước nhượng bộ Trung Quốc, thì biểu tình vv...

Đất nước đang bị thòng lọng Trung Cộng siết từ từ thông qua ĐCS. Nội lực dân tộc phải hồi sinh để đuổi ổ bệnh CS ra khỏi bờ cõi để đất nước. Chỉ có thế mới cứu sống dân tộc thoát kiếp nô lệ và đất nước mới trường tồn. Hãy đồng lòng tổng biểu tình vào ngày 02/09 tới đây nhé bà con. Xuống đường để đất nước có hy vọng! Ủng hộ tổng biểu tình ngày 02/09!

Get paid to share your links!