Monday, June 25, 2018
TỔNG BÍ THƯ, CÔNG AN VÀ GÁI ĐIẾM
Cô kia bị bắt lên đồn công an và phải khai lý lịch. Anh công an hỏi:
"Tên họ?"
"Nguyễn Thị Kim Ngân"
"Nghề nghiệp?"
"Làm đĩ!"
Anh công an ngước lên nhìn cô gái, xẳng giọng:
"Chúng tôi bắt cô thì chúng tôi đã biết cô làm gì rồi. Chuyện khai báo chỉ là cho đúng quy trình. Cho nên cô phải ăn nói cho có văn hoá một chút..."
Cô gái nhoẻn miệng cười:
"Dạ em xin lỗi anh! Khổ thân em lắm. Lần trước em khai là gái bán hoa thì anh công an kia mắng em "làm đĩ thì nói làm đĩ; còn bày đặt văn hoá gái bán hoa". Lần này em khai làm đĩ thì anh bảo em ăn nói không có văn hoá. Bán hoa không được; làm đĩ cũng không xong; thôi thì em làm nghề cho thuê đặc khu, dậy được không anh?"
Anh công an không biết thấm ý thế nào, bật cười:
"Cô cũng ghê gớm thật! Vậy cô cho "thuê" một lần bao nhiêu?"
Cô gái nghiêm mặt:
"Dạ cái này thì không khai được!"
"Tại sao không được?"
Cô gái hạ giọng:
"Cái này thuộc khu vực nhạy cảm, anh à. Ngài bí thư đã nói rồi."
Anh công an hơi ngớ ra hỏi:
"Ngài bí thư nào nói bố láo thế!"
"Ấy, em quên không nói cho rõ ràng. Là ngài tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đấy. Bữa trước người ta đòi ngài tổng và tất cả cán bộ nhà nước phải kê khai tài sản thì ngài bảo chuyện tiền bạc là chuyện nhạy cảm, không kê khai được. Tài sản, tiền bạc của ngài ấy do dân đóng góp mà còn nhạy cảm thế, huống gì tiền của em kiếm được là do em cho thuê cái chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể em, anh biểu em làm sao khai ra được?..."
Anh công an lắc lắc đầu:
"Cô thật là mồm mép. Cô đem chuyện làm đĩ, à...à... chuyện cho thuê... đặc khu của cô ra so sánh với chuyện quốc gia đại sự của ngài Tổng bí thư thế nào được?"
Cô gái chợt cười ré lên:
"Sao lại không được? Anh làm công an chắc anh biết rất rõ là cái đội... đội... quân cho thuê đặc khu của tụi em đây lên đến vài triệu; từ trong nước ra tới ngoài nước; mỗi năm tụi em đóng biết bao nhiêu tiền thuế cho nhà nước. Tiền "lương" mà ngài tổng bí thư lãnh hàng tháng, miếng cơm, miếng thịt mà ngài tổng bí thư bỏ vào mồm hàng ngày, chắc chắn có thấm mấy giọt mồ hôi chảy ra từ mấy cái đặc khu của tụi em đó. Vì vậy mà ngài tổng nói kê khai tài sản của cán bộ là... nhạy cảm đó! Nhạy cảm quá chứ sao không, sờ tới cái đặc khu là nó giựt tưng tưng đó anh à!.."
Anh công an chắc mệt nên phất tay:
"Cô về đi... "
Cô gái cười toe:
"Em cảm ơn anh. Em biết các anh lâu lâu phải bắt tụi em lên đây cho đúng... quy trình thôi. Mình biết nhau quá mà! Tháng nào, tuần nào mà các anh không đến chơi miễn phí trong mấy cái đặc khu của tụi em... Hi hi... "
NGÔ DU TRUNG
BUỘC XÁC NHẬN NHẬN TIỀN KHI ĐI BIỂU TÌNH THÌ MỚI TRẢ LẠI GIẤY TỜ
Cháu là Phạm Thị Thanh Trúc, (FB Pham Truc, hình), sinh viên trường đại học Kinh tế TP HCM. Hôm 10/6 cháu tham gia biểu tình phản đối luật đặc khu và bị bắt, bị công an đá đánh vào lưng vào bụng .
Sau đó cháu bị giữ toàn bộ giấy tờ, công an gọi cháu đến làm việc, ép phải ký xác nhận là nhận tiền của nước ngoài để đi biểu tình, và cam kết từ nay không đi biểu tình nữa thì mới trả giấy tờ. Cháu thà mất giấy tờ chứ không chấp nhận luận điệu vu khống trắng trợn đó.
Cháu về ho ra máu suốt đêm nhưng đã cương quyết không nhận hỗ trợ của ai. Và chính vì thế cháu không có tiền khám và chữa bệnh. Tôi đang cố thuyết phục cháu đi chữa bệnh.
Luận điệu ti tiện của tà quyền ép người biểu tình ký nhận tội đã "nhận tiền để biểu tình" là thủ đoạn ngu xuẩn, gian ác, và bỉ ổi nhất.
Tình yêu nước là thiêng liêng . Chính vì yêu nước người dân đã đặt cả sức khỏe và sự an nguy của bản thân vào cuộc xuống đường đó. Không có thứ của cải, vàng bạc nào có thể sánh ngang tình yêu nước vì nó là vô giá.... Lũ mọi rợ thì không thể có trái tim, không có não thì sao hiểu được điều đó. Đầu óc chúng chỉ nghĩ tới cái máng cám của chúng thôi. Nên chúng mở mồm ra là chỉ có tiền và tiền. Phát tởm.
P/ S : Vững tâm lên nhé Trúc, những tấm lòng yêu thương của đồng bào, cô chú, anh chị luôn bên con. Lẽ phải luôn thuộc về chúng ta.
FB Bảo Nhi Lê
Sunday, June 24, 2018
CHỮ TÍN CỦA NGƯỜI CS.
Qua chuyện ông Nguyễn Thiện Nhân nói rằng: tôi nói giọng Bắc nhưng là người miền Nam, tôi sẽ không gạt bà con đâu.
Với tôi, những người CS dù nam hay bắc thì cũng chẳng bao giờ tôi tin. Ví như ông Nguyễn Đức Chung người Bắc, giọng Bắc. Nhưng qua vụ Đồng Tâm ông nuốt lời hứa như thế nào? Rồi ông Nguyễn Tấn Dũng người Nam, giọng Nam. Nhưng trước quốc hội ông thề không chống được tham nhũng thì ông sẽ từ chức ngay. Nhưng ông có từ đâu? Bởi vậy, chữ Tín đối với những người cs rất xa xỉ, bất kể người Nam hay người Bắc, người trước hay người sau. Thời nào cũng thế! Tôi kể chuyện này để mọi người hiểu thêm nè:
* Chiều 30 tết năm Mậu Thân, anh rễ tôi mang balo, súng đạn về nhà tôi ăn tết. Mẹ thấy anh về ngạc nhiên hỏi:
- Con trốn đơn vị về à?
- Dạ không đâu mẹ! Tết này 2 bên cam kết đình chiến 72 giờ để binh sĩ 2 bên nghỉ ngơi đón xuân. Con được đơn vị cho nghỉ 12 giờ, sáng mai con lên lại cho anh em khác về.
Giao thừa, mẹ tôi bày biện mâm cúng gia tiên, chưa kịp thắp nhang thì nghe súng nổ vang trời, hỏa châu sáng rực. Cả nhà tôi vừa kịp chui xuống hầm ngoài bờ tre, thì nhà tôi lãnh nguyên 1 quả đại bác. Tan tành!
* Đầu năm 1973 anh họ tôi được đơn vị cho về phép cưới vợ. Anh bàn với chị sau khi hòa bình anh sẽ mở một cửa hiệu sửa xe, lúc đó chị phụ anh buôn bán phụ tùng cho khỏi vất vả. Chị hỏi:
- Biết đến bao giờ mới được hòa bình hả anh?
- Sắp rồi em! 2 bên đã ký hiệp định ở Paris. Theo hiệp định này thì quân cs Bắc Việt phải rút hết khỏi miền nam em à.
Khoảng hơn một tháng sau đó, chiếc xe GMC đưa anh về. Hàng xóm cạy nắp quan tài để gia đình nhìn mặt lần cuối, vợ anh ngất lịm.
* Sau 30.4.75 cán bộ lâm thời đến nhà Dì tôi bảo:
- Bà chuẩn bị 10 ngày ăn để ông ấy đi học tập cải tạo.
- Dạ, học tập bao lâu mà chỉ đem lương thực có 10 ngày vậy chú?
- Giác ngộ tốt thì 5-7 bữa được về, còn ngoan cố thì học đúng 10 ngày.
Thế rồi, 10 ngày trôi qua rồi đến 10 tháng rồi tiếp 10 năm.... Dì tôi không còn đủ sức để chờ nữa....
Đây là kinh nghiệm của tôi được rút ra từ năm lên 10 tuổi. Và từ đó cho đến nay tôi vẫn không thể nào tin được người cộng sản.
Ngô Trường An
Subscribe to:
Posts (Atom)