Sunday, May 6, 2018

ÔNG NHẠ


Câu chuyện giáo sư Trương Nguyện Thành, cho thấy một nguyên tắc cực kỳ phản giáo dục của giáo dục Việt: Không cho phép một giáo sư làm hiệu trưởng, chỉ vì không đủ 5 năm kinh qua chức vụ quản lý cấp khoa/phòng. Trong khi, lại cho phép một “thằng” ngọng làm Bộ trưởng.
Nhân chuyện này, tôi muốn quay lại chuyện ông Phùng Xuân Nhạ.
Thú thật, nhiều khi suy ngẫm mãi chuyện ông ngọng này. Rằng tại sao một người như thế lại có thể ngồi ghế Bộ trưởng Giáo dục - Đào tạo?

Nói ra thì tục, kỳ cục quá, chứ nhìn cái miệng ông Nhạ thôi, lại khiến tôi liên tưởng đến một cái… rất bậy bạ. Hay tại cái tật nói ngọng mà nên? Nhìn ông đánh vần, méo trẹo cả mồm vẫn không ra nổi chữ “nồn”, mới thấy thương cho cái nền giáo dục nước nhà. 
Ngay từ khi mới nhậm chức, nhìn những lẵng hoa kết hình rồng phụng, và bức “đại thành” dâng Bộ trưởng, tôi đã thấy gì đấy như thể báo hiệu cho những điều cực kỳ trâng tráo, kém văn hoá và phản giáo dục.


Video cô giáo chửi hoc sinh "Óc Lợn"
          

Chỉ nhìn cái thế ngồi của ông Nhạ trong một buổi toạ đàm khoa học, không thể tin nổi đó là một ông Bộ trưởng Giáo dục. Một hình ảnh phản cảm, vô văn hoá và phản giáo dục, không gì hơn.
Tôi không cho đó chỉ là hình thức, diện mạo, phong thái bên ngoài. Cũng như không ít người biện minh cho cái tật nói ngọng của ông là do “âm giọng vùng miền”. Tôi không nghĩ vậy, phải gọi đúng đấy là biểu hiện của một nền học vấn kém.
Thực học của ông đến đâu, đáng là điều phải mổ xẻ. Bởi đã đọc/nghe quá nhiều điều tiếng về những “bài báo khoa học” và bản luận án tiến sĩ của ông. Chưa kể đến việc khi mới là Phó giáo sư, ông lại chễm chệ ngồi ghế Chủ tịch hội đồng chức danh giáo sư nhà nước. Để rồi, tự ông ký quyết định phong giáo sư cho chính mình.
Giáo dục, khoan bàn đến “triết lý” hay “chủ thuyết”. Chỉ việc nói ngọng thôi, đến chữ “nồn” đánh vần không xong, đã là phản giáo dục lắm rồi.
Chất lượng giáo dục là chất lượng con người. Chất lượng con người là chất lượng chế độ. Lạ, không chỉ ở việc một “thằng” ngọng như ông Nhạ ngồi ghế Bộ trưởng Giáo dục. Lạ, và nhục, phải gọi đúng là nhục, khi không nghe thầy cô nào, giáo sư tiến sĩ nào lên tiếng. Hàng triệu giáo viên, với đội ngũ giáo sư tiến sĩ khả kính từ phổ thông đến các trường đại học, học viện… câm nín, ngoan ngoãn ngồi nghe một “thằng” ngọng.
__________________________________________ 
FB Trương Duy Nhất


Món cá chiên đặc biệt


Source: What an amazing alive fried fish meal! by Smallworld

"Nếu tiếp tục im lặng thì cái sự hỏng của giáo dục không chỉ giới hạn trong hệ thống giáo dục. Nó sẽ làm tan nát tương lai đất nước này."

           

Lại xuất hiện một clip ghi lại cảnh một giáo viên trung tâm Anh ngữ mắng chửi học viên bằng thái độ và ngôn ngữ cực kỳ khủng khiếp (trong clip, cô giáo dùng từ “đ.” trước và dùng rất nhiều lần). Thảm cảnh giáo dục và sự suy bại bức tranh giáo dục là không có điểm dừng và sự bát nháo tồi tệ của nó là không có giới hạn. Ai chịu trách nhiệm đây? Bộ Giáo dục phải là nơi chịu trách nhiệm chính và chịu trách nhiệm lớn nhất. Tuy nhiên, một cách chính xác hơn, xã hội cũng phải chịu trách nhiệm. Dù có một hệ thống “tổ chức, ban ngành, đoàn thể các cấp” nhưng gần như chẳng bao giờ các tổ chức này mở miệng. Các tổ chức phụ nữ, thanh niên, “mặt trận” cũng chẳng bao giờ dám đi vào chiến tuyến chấn chỉnh giáo dục. Thậm chí Ủy ban Giáo dục Quốc hội cũng thỉnh thoảng “diễn” chiếu lệ với những phát biểu nhạt nhẽo liệt kê thực trạng và không bao giờ thẳng thắn đề cập giải pháp.

Một trong những nơi nữa đáng lý cần thể hiện dữ dội hơn là báo chí thì cũng tỏ ra mệt mỏi và buông xuôi. Vì sao giáo dục lại đang bị bỏ mặc? Vì người ta không dám đụng đến tận cùng của vấn đề: yếu tố chính trị và ảnh hưởng của nó lên bộ máy điều hành giáo dục. Chính vì sự tránh né “kỵ húy” này trong hàng chục năm qua mà giáo dục đã trở nên trì trệ và hỗn độn như hiện nay. Chính vì không dám nói và không nói đến tận cùng mà các thế hệ trẻ đã trở thành nạn nhân của sự suy đồi giáo dục. Chính vì tâm lý “nói để làm gì” và “nói ai nghe bây giờ” đã biến giáo dục thành cái vũng lầy kinh khủng mà tất cả đang bị kẹt vào. Tất cả - xin nhấn mạnh - tất cả. Học trò hỏng, giáo viên hỏng, ban giám hiệu hỏng, giới chức giáo dục địa phương hỏng, giới chức trung ương hỏng. Nếu tiếp tục im lặng thì cái sự hỏng của giáo dục không chỉ giới hạn trong hệ thống giáo dục. Nó sẽ làm tan nát tương lai đất nước này. Có quốc gia nào có thể phát triển mà không đặt trên nền tảng giáo dục? Hãy gạt bỏ tâm lý “nói để làm gì” trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn mức tồi tệ hiện nay, để con em mình không trở thành nạn nhân một phần từ sự mặc kệ buông xuôi của chính mình.
MK
…..
Xin giới thiệu bài viết dưới đây của cô Nguyễn Thị Oanh. Trí Việt News luôn có một diễn đàn không giới hạn cho đề tài giáo dục. Xin đón nhận tất cả ý kiến tìm kiếm giải pháp cho nền giáo dục nước nhà.
https://www.triviet.news/giao-duc-tan-nat-ai-chiu-trach-nhiem/

FB Mạnh Kim

Video ăn kiểu mọi

Source: Oh My God! Can he eat that? by Smallworld

"Nhiều người ước mơ VN làm sao cho bằng Âu, bằng Mỹ... Riêng tôi, mong muốn đất nước này chỉ bằng một nửa VNCH ngày xưa thì đã tốt quá rồi."




Năm 1970, một hôm Mẹ tôi bỗng đau bụng dữ dội. Bà con hàng xóm chạy đến xúm vào cứu chữa, người quạt lửa hơ, kẻ đun nước xoa bóp và họ liên tục cạy miệng mẹ ra đổ vào các thứ gì đó mà họ nghĩ là thần dược. Cuối cùng họ phải khiêng mẹ tôi lên đường để đón xe đi nhà thương.
Họ thấy một chiếc xe nhà binh từ xa, họ lấy nón lá vẩy và rồi chiếc xe cũng dừng lại. Mọi người chỉ vào mẹ tôi đang nằm trên võng và cầu xin anh tài xế giúp đỡ. Anh tài nhảy xuống bồng mẹ tôi đặt lên ca bin và hỏi có ai đi theo không, tôi nhảy vội lên xe ôm mẹ (năm đó tôi mới 12 tuổi).
Xe chạy thẳng vô cổng «bệnh viện Dã Chiến». Anh tài xế bồng mẹ tôi chạy vào phòng cấp cứu, các y, bác sĩ vội vàng chạy đến vây chung quanh mẹ. Anh tài xế nói gì đó với các bác sĩ, rồi vội vàng chạy ra quay đầu xe chạy thẳng.
Mẹ tôi được chuyền nước và chích thuốc. Một lúc sau có chiếc xe cứu thương chạy đến sát phòng cấp cứu, và họ đẩy mẹ tôi lên xe, cô y tá dắt tôi lên ngồi bên mẹ và giải thích: Cô đưa Mẹ em qua nhà thương để họ điều trị, còn bệnh viện này chỉ cứu chữa những quân nhân bị thương từ chiến trường đưa về. Em hiểu chưa!
Mẹ tôi nằm nhà thương đuợc 4 ngày thì khỏe hẳn. Trong 4 ngày đó, mẹ con tôi được nhà thương cho ăn uống ngày 3 bữa. Mỗi bữa, họ đẩy xe đi quanh các phòng và phát cơm miễn phí. Đến ngày về, y tá đem đến tận giường mẹ một bọc thuốc và dặn dò phải uống đúng theo trong toa bác sĩ đã ghi. Chẳng ai bảo mẹ tôi phải đóng tiền trước rồi mới khám hoặc phải ứng tiền trong thời gian nằm điều trị, hay là buộc phải thanh toán tiền trước khi ra viện.
»»»»»»»»»»»»»
Ngày nay, mỗi lần đến bệnh viện khám hoặc thăm người thân thì ký ức tuổi thơ lúc theo mẹ nằm nhà thương thời xưa lại hiện về. Thật tiếc nuối cho một chế độ đầy nhân bản đã bị tiêu diệt bởi bọn mọi rợ. Nhiều người ước mơ VN làm sao cho bằng Âu, bằng Mỹ... Riêng tôi, mong muốn đất nước này chỉ bằng một nửa VNCH ngày xưa thì đã tốt quá rồi.
Nếu ngày xưa mẹ tôi không được bệnh viện quân đội tiếp cứu. Và nhà thương thì buộc mua sổ trước khi được y, bác sĩ cấp cứu ngó đến như trường hợp em bé dưới đây, thì mẹ đã bỏ mạng rồi.



Source: Fighting fire or watering plants??? by Smallworld

Get paid to share your links!