Sunday, August 26, 2018

CÁI LỖI CỦA NHẬN THỨC

           

Có một cô gái cùng toà nhà, đang gặp khó khăn trong việc dắt xe ra ngoài để đi học, tôi tự động giúp một tay để cô gái này đỡ phải loay hoay trong một đống hổ lốn những xe cộ để ngổn ngang không có trật tự. Nhưng xong việc, cô này cứ thế đi và không cảm ơn lấy một lời và cũng chẳng có bất cứ hành động nào để tỏ ra là đã nhận được sự giúp đỡ từ tôi.

Có lẽ cái khó khăn nhất của giáo dục hiện nay là dạy con người hai thứ: cảm ơn và xin lỗi. Bài học đầu đời và cũng là bài học suốt đời người.

Và cũng phải nói thêm về cái sự ồn ào lời ăn tiếng nói và cái sự sử dụng tài sản công nó thực sự là một nỗi ám ảnh. Mạnh ai người nấy dùng và không cần bất cứ cái quy tắc hay sự nhìn nhận xem có ảnh hưởng đến người xung quanh hay không.

Tiếng ồn nơi ở tập thể và việc để xe là hai thứ mà nơi nào cũng sẽ gặp phải, nhất là nơi có nhiều sinh viên trẻ đi học.
Luân Lê

NHÂN CÁC TRÒ CHƠI KÍCH DỤC, NGHĨ VỀ CÔNG TÁC ĐOÀN



Hiệu trưởng Trần Văn Minh là bạn đồng môn của tôi. Thú thật, khi viết bài phê Hiệu trưởng và báo Thanh niên bào chữa bậy bạ, tôi đã không để ý người hiệu trưởng ấy là ai. Hôm sau mới biết đó là bạn của mình.
Bạn nhắn tin cho tôi:
"Lỗi thì đã rõ rồi, mình có hèn đến mức lẩn trách nhiệm đâu. Hỏng là ở cả hệ thống Đoàn, nó tập huấn, triển khai mấy trò dơ. Khi duyệt kế hoạch, mình chỉ lo kinh phí, thời gian, an toàn về thân thể của các em. Phần nội dung trò chơi, thấy "chuyền thẻ bằng mặt", cứ nghĩ cũng như đập nồi, bịt mắt bắt dê... Thêm chút thông tin để biết thằng hiệu trưởng này có khốn nạn thì cũng mới chớm thôi, còn cho chó ăn được, chưa đến nỗi vứt đi đâu".
Cả ngày hôm qua ngồi hội đồng luận văn thạc sĩ, không có thời gian trao đổi lại với bạn. Ngày hôm nay gọi điện không được, vì bạn đã cắt máy. Chắc là đang bị báo chí quấy rầy.
Bạn tôi là người trung thực, có hiểu biết. Bạn đã nhận trách nhiệm một cách thẳng thắn. Đọc tin nhắn của bạn, tôi biết bạn đang rất bi phẫn trước sự cố ngoài tầm kiểm soát này.
Tôi chia sẻ với bạn về cái sự hỏng của hệ thống Đoàn. Lỗi bởi bạn tin ở "cánh tay đắc lực" này.
Suốt thời tuổi trẻ tôi từng làm cán bộ Đoàn, từ bí thư Đoàn trong quân đội đến trường học. Thời ấy, người ta trao cho "cánh tay đắc lực" nhiệm vụ cao cả có, thấp hèn có, nhưng người làm công tác Đoàn chỉ biết cống hiến vô tư, hành động trong sáng vì lý tưởng. Bây giờ, sự vô tư, trong sáng ấy gần như biến mất. Nó bị nhồi sọ và dạy cho thanh niên sự nhồi sọ. Nó cơ hội và dạy cho thanh niên sự cơ hội. Nó suy đồi và dạy cho thanh niên sự suy đồi.
Những trò chơi kích dục suy đồi là có hệ thống trong những trò vui khỏe trẻ trung mà Đoàn đã chủ trương và áp dụng nhiều năm. Hậu quả, thanh niên hoặc ngày một sa đọa thoát ly khỏi những vấn đề nóng bỏng của đất nước, hoặc ngày một chạy theo chủ nghĩa cơ hội và trở thành cánh tay đắc lực của các nhóm lợi ích đang chà đạp lên lợi ích dân tộc.
Sáng nay chính thức Bộ Giáo dục và Đào tạo đã tróc nã trách nhiệm của bạn tôi. Chắc chắn người ta sẽ lờ đi trách nhiệm của Đoàn Thanh niên, vì ai nỡ chặt đi cánh tay đắc lực của mình. Thôi thì rút kinh nghiệm vậy. Từ nay hãy cảnh giác với cánh tay của mình. Cái tay là một bộ phận của thân thể, nhưng có những lúc cánh tay dễ mần bậy ngoài tầm kiểm soát lắm, bạn ạ!
Cái tay đôi khi hoạt động như bộ phận sinh dục vậy!
Chúc bạn vượt qua tao đoạn này mà làm một hiệu trưởng tốt!
Chu Mộng Long


MÌNH CÓ LÀM SAO NGƯỜI TA MỚI THẾ CHỨ!


John Mccain mới từ trần nhận được nhiều sự tiếc thương của chính người Việt. Cũng đúng thôi, vì những nỗ lực của ông trong việc cưu mang người Việt tị nạn, và những nỗ lực kết nối giữa Việt Nam và Hoa Kỳ. Thật sự ông là người đáng kính. Ông xứng đáng được nhiều người tiếc thương.

Ngược lại, nhớ hôm trước có tin đồn Đỗ Mười về chầu diêm vương, lập tức làng face hoan hỉ. Tôi còn nhớ lúc đó nhiều người tuyên bố mua sẵn bia về chuẩn bị có tin bác hoạn lợn ngỏm là ăn mừng phủ phê. Nhưng xui cho họ là bác hoạn lợn chưa ngủm nên họ thất vọng ra mặt. Trước đấy cũng vậy, Phan Văn Khải ngỏm thì làng face cũng mừng rỡ thấy rõ.

 Ở Việt Nam, hiện nay người dân đang chờ đợi Đỗ Mười và Lê Đức Anh ngỏm là reo hò ăn mừng. Thật buồn cười nhưng đó là sự thật. Âu cũng là lòng dân cả. Đúng là như Nguyễn Phú Trọng từng nói "Mình có làm sao người ta mới thế chứ!". Đúng là như vậy, đó là lòng dân.
ĐỖ NGÀ

Get paid to share your links!