Saturday, September 3, 2016

CHUYỆN "HÁN" HỌC

ảnh: TL.
Thiên hạ đang bàn tán và tranh luận suốt mấy ngày nay mà chưa ngã ngũ chuyện có nên phổ thông hoá việc học tiếng Hán cho các cấp học của Việt Nam hay không. Có ông đã nêu ra lý do "học tiếng Hán là để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt". Người khác thì cho rằng nên học vì ngay cả việc ghét nó thì việc học tiếng nó để hiểu "kẻ thù" vẫn luôn là cần thiết. Có người thì nói học tiếng Hán là để hiểu chính mình và thấy được tốt xấu ra sao thì mới có cái nhìn đúng đắn. Luận điểm này có vẻ như ổn nhất.
Nhưng thực chất, tất cả những luận điểm kiểu đó đều bất ổn.
Nước Mỹ, Thuỵ Điển hay nhiều nước khác đều có viện Không Tử để nghiên cứu về triết lý và Luận Ngữ của ông này. Tờ New York Times còn bình chọn Đạo Đức Kinh của Lão Tử là cuốn sách đứng đầu tiên trong 10 cuốn sách hay nhất mọi thời đại. Vậy những quốc gia trên có cho dân chúng học tiếng Hán một cách phổ cập để hiểu dân tộc Hán không?
Hoàn toàn không.
Ngôn ngữ chỉ là phương tiện giao tiếp và là cách thức biểu đạt ý chí. Việc học ngôn ngữ để hiểu họ, dù ở vị trí hay với tính đối kháng thế nào thì đó là trách nhiệm của các Viện nghiên cứu và kèm theo đó là các chuyên gia. Còn việc đem vào làm một môn học thì lại để dành cho việc lựa chọn của học sinh vì nhu cầu hoặc mục đích làm việc, học hỏi hay giao lưu từ lịch sử, văn hoá, chính trị đến khoa học. Còn việc áp đặt cho đó là một môn học bắt buộc và phổ thông với các cấp học lại là một sự cưỡng ép thô thiển trong việc giáo dục và cũng là trút lên đầu các thế hệ gánh nặng không phải phẩm trách của mình. Vì vậy, việc học ngôn ngữ không phải phục vụ mục đích chính trị của nhà cầm quyền với tiêu chí là để "hiểu kẻ thù thì mới chống được kẻ thù".
Apple làm ra Iphone hay Macbook không phải để phục vụ cho chính phủ Mỹ, mà là dành cho tất cả mọi người dân trên toàn cầu. Nên họ từ chối FBI về việc yêu cầu mở khoá chiếc Iphone của tên trùm khủng bố Hồi giáo mà nhà chức trách Mỹ thu được. Nói đến Hồi giáo, tất nhiên cũng là một mối nguy hiểm đặc biệt với chính phủ Hoa Kỳ, nhưng không vì thế họ bắt các công dân của họ phải học Hồi giáo trong các trường học. Đó là chức phận của chính quyền và các chuyên gia. Không phải nghĩa vụ bắt buộc của giáo dục, mà nhất là để phục vụ mục đích chính trị của nhà cầm quyền.
Tương tự vậy, tôi tin rằng không một nước nào có thể tìm hiểu sâu sắc về các nền văn minh, văn hoá và tôn giáo sâu sắc và toàn diện như người Mỹ. Nhưng tuyệt nhiên chúng ta không hề thấy những thứ này trong sự phổ quát nền giáo dục của họ. Nhật Bản hay Hàn quốc cũng bị ảnh hưởng bởi Trung Quốc, nhưng họ tìm hiểu song hành nhiều thứ cùng lúc, từ Hán học, Lan học hay Tây học, và đây là chức phận của các chí sỹ, các chuyên gia chứ không phải của toàn dân Nhật hay Hàn. Người Mỹ còn có hẳn một bảng liệt kê 10 đặc tính đặc trưng của người Việt Nam rất chuẩn xác, nhưng nó xuất phát từ Viện nghiên cứu con người Việt Nam của Hoa Kỳ. Có thể của Chính phủ hoặc của nhóm người dân nào đó yêu thích và có nhu cầu tìm hiểu, chứ không phải do chính phủ áp đặt người dân họ học một cách phổ quát trong giáo dục như chúng ta đang định làm.
Tiếng Việt, là chữ quốc ngữ, xuất hiện sau tiếng Nôm và trước đó là tiếng Hán. Chúng ta bị đô hộ đến 1.000 năm bởi giặc phương Bắc, nhưng có khi nào chúng ta bị đồng hoá hay trở nên yêu thích họ không? Chúng ta vẫn chống lại họ và vẫn ngoại giao với họ. Vẫn đánh bại họ trong nhiều trận chiến lịch sử. Nhưng chúng ta có khi nào lo chúng ta bị đồng hoá chỉ vì tiếng Hán không? Chứ Quốc ngữ bây giờ sử dụng ký tự Latin và xuất hiện do một giáo xứ người Pháp (Alexsandre De Rhodes) truyền thụ vào xứ An Nam. Và chúng ta tiếp thu vì sự thuận tiện của nó trong giao tiếp, trao đổi, ghi chép. Và chúng ta hiện đang muốn học tiếng Anh để biến nó trở thành ngôn ngữ thứ hai của quốc gia sau tiếng Việt, như Singapore đã làm. Vậy chẳng lẽ chúng ta cũng lại lo sẽ bị Tây hoá và mất hết bản sắc của dân tộc mình?
Chúng ta hãy tách bạch nhiệm vụ của giáo dục và mục đích của chính trị trong việc này. Đây chính là vấn đề tư duy cốt lõi mà chúng ta không bàn đến, trong khi lại cứ luận tranh và phân bua những thứ rất bề nổi và hời hợt. Và ngay cả nền giáo dục còn bị chi phối quá nặng về chính trị thì việc học tiếng Hán hay tiếng gì khác sẽ không phải thẩm chức của người dân. Nên điều đầu tiên là chúng ta phải có quyền quyết định về các vấn đề quốc gia đại sự cái đã.
Lúc đó, chúng ta sẽ rõ những gì phải làm và thấy được hiệu quả cũng như hậu quả của nó, một cách hữu hiệu và đáng giá nhất.
Ảnh: sinh viên Hồng Kông biểu tình vẫn dùng chữ Hán để phản đối chính quyền Bắc Kinh thò tay vào xã hội họ.
Luân Lê

BIỂN VẮNG


Cửa Việt, Quảng Trị. Nơi vài hôm trước, các quan Bộ Tài nguyên- Môi trường cởi áo tụt quần ngâm chim phưỡn bụng. Giờ vẫn không một bóng người.
Độc một ông khách. Lỡ cởi áo tụt quần, nhưng ngồi co gối, không dám thò chân xuống nước.
Bãi Nhật Lệ, Quảng Bình. Nơi còn tấm bia đá khắc hàng chữ kỷ niệm ngày xưa ông Bác Hồ về đây tắm biển. Giờ cũng chẳng nhìn thấy ai. Bàn ghế hàng quán thì xếp bó lại hết, không ma nào đến.
Xem ra, thời giờ đâu còn "quan làm dân bắt chước". Ông Bác Hồ giả dụ còn sống, lại đến đấy, cởi áo tụt quần lao ra biển, chắc gì dân đã nghe theo.






ảnh và bài FB Trương Duy Nhất

*** Bạn chửi cộng sản để làm gì ? Bạn khen cộng sản để làm gì ?

ảnh: internet
Nếu bạn là người chọn lựa mạng xã hội Facebook làm phương tiện đấu tranh cho Việt Nam , thì chắc chắn không nhiều thì ít bạn đã từng mở miệng chê hay chửi cộng sản . Cộng sản làm sai , làm xấu , làm ác ( Cái này hơi bị nhiều ) thì chê thì chửi , đó là điều đương nhiên và bình thường , không ai thắc mắc . Nhưng nếu cộng sản làm tốt , làm hay , làm đúng ( Cái này hơi bị ít ) thì bạn làm gì ? Bạn sẽ khen , bạn sẽ im lặng hay bạn vẫn chửi ?
Và có bao giờ bạn tự hỏi mình : Chửi CS để làm gì ? Khen CS để làm gì không ? Chửi và khen là có mục đích hẳn hoi hay chỉ là phản ứng máy móc xấu thì chửi , tốt thì khen ?
Theo Nhi nghĩ , thì câu trả lời tùy theo mỗi người .
1- Có người lên FB để đọc thông tin , chia sẻ suy nghĩ cá nhân , không có mục đích gì rõ rệt , thì những người này thường khen chê tùy hứng , xấu thì chửi , tốt thì khen , có khi vừa khen xong quay ra chửi ! Vì khen hay chửi không có tác dụng gì đặc biệt .
2- Có người lên FB để tố cáo tội ác CS , để thức tỉnh người dân bị lừa bịp nhồi sọ , để thúc giục người dân sớm thấy là CS quá sai quá ác nên cần phải đứng lên dẹp bỏ . Những người nay đương nhiên là tập trung vào chửi , và sẽ không bao giờ khen , cho dù thấy điều tốt , vì mục đích của họ là thúc giục người dân đứng lên chống CS 1 cách triệt để .
3- Cũng có người lên FB để thực tập làm dân chủ , học hỏi thế nào là dân chủ . Họ chửi khi CS sai , khen khi CS đúng , để thể hiện cái dân chủ của mình , thể hiện rằng mình công bằng , công đạo , mình không cực đoan . Mục đích của họ thiên về việc chứng minh thế nào là dân chủ hơn là chống CS để có dân chủ .
4- Lại cũng có những người lên FB để xả xú bắp . Họ ghét CS thì họ chửi cho bõ ghét . Những người này thì thường họ chửi tuốt ! Đúng sai hay dở gì cũng chửi hết . CS hay dân chủ gì mà làm cho họ bực là họ phang tuốt , chả chừa thằng nào !
5- Còn 1 loại nữa là loại cho rằng mình lên FB để khai dân trí , bằng cách đem sự thật đến cho ai chưa biết , đưa ra những ý kiến khác biệt , những góc nhìn mới lạ , những tư tưởng của người nước khác ... để thúc đẩy người đọc suy nghĩ . Những người này không quan tâm lắm đến việc khen chê , chửi hay không chửi , mà quan tâm nhất là tư duy có cởi mở không ? Nhận định có đa chiều không ? Ý kiến có mới mẻ không ?
Những nhóm người này mục đích khác nhau , nên cách suy nghĩ và hành động cũng khác nhau , nên nếu cùng ngồi lại mà tranh luận đúng sai thì sẽ thành cãi nhau ỏm tỏi , chẳng ai chịu ai và chẳng đi đến đâu .
Có lẽ vì vậy mà trên FB mới có các hiện tượng cãi nhau , giận nhau , ghét nhau , thậm chí chửi nhau , block nhau .... chẳng qua là vì không nhìn được từ vị trí của nhau , mà chỉ nhìn người khác qua lăng kính của mình . Đó cũng là lý do vì sao người VN không đoàn kết được !
Trở lại chuyện chửi hay khen cộng sản để làm gì ?
Nếu bạn muốn thức tỉnh người dân , không bị CS lừa , sớm thấy CS là xấu là ác để đứng lên chống lại đòi dân chủ , tự do , thì bạn nên tập trung vào chuyện chê và chửi .
Nếu bạn tin rằng đảng CS sẽ biết thay đổi tốt hơn , và khen nó thì nó sẽ khoái mà thay đổi mau hơn để VN sớm có tự do và dân chủ thì bạn nên ráng tìm điểm tốt của CS mà khen nhiều vào .
Còn nếu bạn chỉ muốn thực thi dân chủ thì phải khen chê cho đúng mức và cho công bằng , còn đảng CS có tiếp tục tồn tại và cai trị hay không , thì không quan trọng lắm .
Còn bạn thì sao ? Bạn chửi CS để đạt được mục đích gì ? Và khen CS để làm gì ?

Ngoc Nhi Nguyen

Get paid to share your links!