Friday, August 31, 2018

Tại sao người SàiGòn lại coi Bắc 54 là một phần của họ ?

ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI
Có lần mình đã gặp một anh người Bắc , nói năng nho nhả cũng thuộc dạng trí thức, anh đã hỏi mình một câu như vầy:
“Em người miền nam sống ở Saigon từ nhỏ , anh hỏi thật em trả lời đúng sự thật với suy nghĩ của người Saigon nhé. Tại sao cũng là người Bắc, nhưng Bắc 54 di cư vô miền Nam , tới giải phóng là 21 năm. Anh vô miền nam năm 75 đến giờ là 42 năm gấp đôi dân 54.
Thế nhưng tại sao người SàiGòn. Lại coi Bắc 54 là một phần của họ gặp nhau tay bắt mặt mừng như ruột thịt, anh để ý riêng bản thân anh thôi nha. Có thân lắm có vui lắm dân SàiGòn vẫn luôn mang một khoảng cách khi tiếp xúc với anh, nếu họ biết anh đến với Sài Gòn năm 75”.
Trời một câu hỏi khó cho thí sinh à nha.
Em trả lời thật anh đừng giận em nói. Tách riêng 2 phần chính trị và văn hoá nghệ thuật ra đi ha.

Phần chính trị, thật ra khi giải phóng vô em mới có gần 15 tuổi thôi về quan điểm thắng, thua em chưa đủ trình độ nhận xét.
Nhưng nếu nói về cuộc sống của thời trước, và thời sau 75 khác nhau nhiều lắm sướng khổ rỏ rệt. Má em chỉ là công chức nhỏ của tổng nha kiều lộ, bây giờ mấy anh gọi là cầu đường đó, nhưng hồi nhỏ em rất sướng đi học toàn trường dòng, em không biết ngoài Bắc, anh có không chứ thời đó mà học nội trú là mắc lắm đó, nhà em không giàu, cậu đi lính ngụy, dì và ông ngoại đều dân Kiều lộ, nhưng sống rất thanh thản, mặc dầu lúc đó chiến tranh tràn lan, khắp nơi.
Thời đó người Bắc di cư vô Nam, thường sống từng vùng do chánh phủ chỉ định, rồi từ từ lan ra, người miền Nam học được người Hà Nội nhiều điều: Cần kiệm, lễ giáo, nếp sống thanh lịch quý phái và tri thức.
Người miền Bắc vô Nam học được của người Sài Gòn nói riêng và người miền Nam nói chung: Sự giản dị, chân thật, tốt bụng, phóng khoáng. Không câu nệ bắt bẻ, hay khó khăn.
Và cả hai miền học được của miền Trung cái chịu thương chịu khó. Cái đùm bọc tình đồng hương.
Cả ba miền hoà nhập với nhau, ảnh hưởng nhau lúc nào không hay… Hồi đó em đi học gặp mấy đứa bạn Bắc Kỳ rốn vẫn hay chọc tụi nó là bắc kỳ con bỏ vô lớn kêu chít chít mà tụi nó cũng không giận, chọc lại em mày nam kỳ ga guộng bắt con cá gô bỏ dô gổ kêu gột gột, rồi lại khoác tay nhau chơi bình thường, trẻ con thì như vậy người lớn gặp nhau ba miền chung bàn nhậu là dô đi anh hai mình, là tay bắt mặt mừng. Em nói dài dòng để cho anh hiểu rõ hơn vì sao Bắc 54 trở thành người miền Nam.
Chưa kể đến cái tình nha anh. Tình đồng đội khi chiến đấu chung. Ngoài anh chắc gọi đồng chí, trong đây em nói quen tiếng dân Sai gòn xưa, lúc chiến tranh mà đi lính thì cũng phải đi chung cả ba miền gặp nhau giữa lúc thập tử nhất sinh thân nhau là chuyện bình thường, đó là lính, còn người dân giữa cái tang tác đau thương chạy loạn lạc chết chóc hầu như từ mũi Cà Mau đến sông Bến Hải nơi nào không có. Từ đó người ta thương yêu nhau và không ai nghĩ miền nào là miền nào. Người ta gọi đó là tình đồng bào, tình quân dân cá nước nói theo kiểu miền Nam của em.
Đó là nói hơi thiên về chính chị chính em đó nha.
Bây giờ bàn hơi sâu văn hoá nghệ thuật thời đó nha.
Em nói với anh ngay từ đầu rồi nhé. Lúc đó em chỉ mới 15 tuổi làm sau đủ tư cách phê bình văn học. Em chỉ kể cho anh nghe theo cái hiểu biết nhỏ bé của em thôi.
Người miền Bắc 54 vô miền Nam đem theo được gì nhỉ? Người thì chắc cũng không có của cải gì nhiều rồi, đi giống như đi vượt biên mà có gì ! Sao anh cười ? Em nói thiệt mà, nhưng có một di sản khổng lồ. Mà người miền Bắc 54 đã đem cho miền Nam, đó là văn hoá, nghệ thuật. Nếu xét kỷ nhà văn thời đó của người Nam bộ vẫn ít hơn người Trung và Bắc.
Những tác phẩm giá trị, từ dịch thuật đến thơ văn hầu như tác giả người Hà Nội, người Huế, Đà Nẵng, Saigon, v...v… toàn những tác phẩm để đời...

Em xin lỗi giải phóng 42 năm rồi, nhưng nếu ai có hỏi em đã đọc được cuốn sách nào để lại ấn tượng trong em chưa.... Xin chào thua giận em, em chịu, vì có đọc đâu mà nhớ. Chả có gì cho em ấn tượng, chắc một phần do em dốt anh ạ nên không hiểu nổi văn học thời này thôi.
Nói đến nghệ thuật. Cái này thì em thích ca thích hát nên hơi rành một chút. Chắc anh không ít thì nhiều cũng phải có nghe Khánh Ly, hay Sĩ Phú, Duy Trác, Tuấn Ngọc… những người con Hà Nội, hát trước 75. Nói về văn học có thể anh không biết chứ hát hò anh phải biết sơ thôi.
Vâng Hà Nội 36 phố phường để lại cho người miền Nam nhiều ca khúc để đời của Phạm Duy, chắc anh không biết bài Việt Nam, Việt Nam, bài Tình ca, Con đường cái quan của bác ấy ? Em nói nhiều về Pham Duy vì đúng là dân Hà Nội 45 đó anh.
Oh, anh biết nhiều về Phạm Duy, như vậy chắc anh cũng biết rõ những nghệ sĩ nổi tiếng trước 75, đến bây giờ vẫn ăn khách, những người ca sĩ mà anh biết không, cái thời ngăn sông cấm chợ, muốn được nghe phải thức canh đài BBC hay đài Voa vừa nghe vừa khóc vì quá xúc động. Đó là lý do tại sao ca sĩ Hải ngoại khi về nước người ta đi đón rân trời, một cái vé có khi nữa tháng lương người ta vẫn cắn răng để nghe cho bằng được thần tượng của mình hát.
Đó là ca sĩ Hà Nội còn trong Nam hay ngoài Huế cũng rất nhiều ca sĩ nổi tiếng kiểu Chế Linh, Nhật Trường, Duy Khánh v..v..
Em xin lỗi anh nhé. Có thể ca sĩ ngày xưa người ta hát không cần phải là học trường lớp thanh nhạc như cái cô Thanh Lam gì ngoài Bắc của anh bây giờ đâu, nhưng vẫn đi vào lòng người nghe mãi không quên, còn cô ấy học cao quá diva đi viếc gì đó, nói thiệt anh đừng cười em lạc hậu với thời cuộc quá anh ạ. Nhờ cái chuyện cổ chửi ca sĩ miền nam thất học dư luận ồn ào quá em mới để ý chứ thiệt tình bình thường em mà biết cô này…. em chết liền đó anh, chưa từng nghe giọng hát này bao giờ.

Thì đó nhờ những tác phẩm giá trị của văn học nghệ thuật, những nhạc sĩ, ca sĩ, kịch sĩ đều có sự đóng góp của Huế, Saigon, Hà Nội … đã đưa ba miền Nam Trung Bắc, gần nhau hơn hoà quyện lại với nhau thành một.
Cám ơn anh chịu khó nghe em phân tích một cách dài dòng xoay quanh câu hỏi của anh. Vì đây là lần đầu tiên em được nghe một câu hỏi rất thật của một người Bắc vào trong Nam .... năm 1975.
Thế cho nên em cũng trả lời rất thật lý do vì sao Bắc 54 lại là dân miền Nam dầu chỉ mới sống với nhau có 21 năm.
Và dân Bắc 75 dầu sống trong Nam đến 42 năm vẫn mãi mãi là.... người Bắc chứ không thể nào là người Hà Nội của dân miền Nam xưa…
Với một ít kiến thức nhỏ nhoi, một ít kinh nghiệm sống từng trải qua những thăng trầm của đất nước. Em xin các cô bác, anh chị đã, đang và sắp đọc những giòng tự sự này một lời xin lỗi nếu như em có viết sai một ít chi tiết nào đó các bậc cao nhân, tiền bối làm ơn bỏ qua cho kẻ hậu bối này.
Câu trả lời mơ hồ của em chắc chưa đủ sức thuyết phục cho anh bạn miền Bắc của chúng ta hiểu rõ hơn, nhưng sức người có hạn, em nói với tầm hiểu biết của em hạn hẹp bao nhiêu đấy thôi.
Xin chỉ giáo thêm ạ.
VÔ DANH 
nguồn FB Dương Bá Đương

Thursday, August 30, 2018

TAO KHINH LŨ GIÒI BỌ!!


Tao cũng mê bóng đá như chúng mày . Nhưng tao chỉ khóc cho cái xã hội này ngày càng thối nát . Nước mắt tao rơi khi nghe tin đồng bào ngư dân bị giặc TQ giết hại ngoài biển Đông . Nước mắt tao rơi vì đất đai bờ cõi , biển đảo mất vào tay giặc . Nước mắt tao rơi bởi dân tao sống không có tình người , ngày càng vô cảm với nỗi đau đồng loại . Nước mắt tao rơi vì một ngày trên quê hương tao có trên 30 mạng chết bởi tai nạn giao thông . Nước mắt tao rơi khi thấy hình ảnh những thanh niên tuổi trẻ tưong lai của Dân tộc đi ăn chộm chó bị đánh tới chết , thiếu nữ ra nước ngoài bán dâm khi tuổi chưa đầy 15 . Nước mắt tao rơi vì mỗi năm có cả triệu người chết vì ung thư . Nước mắt tao rơi khi thấy khắp nơi trên phố phường xuất hiện rất nhiều người già , em bé với tập vé số trên tay . Nước mắt tao rơi nhiều lắm vì bè lũ CS đã cho trung Cộng thuê đất làm đặc khu 99 năm + luật an ninh mạng  ... nhiều lắm ....kể sao cho hết ...

 Nước mắt tao rơi khác với giọt nước mắt vô nghĩa của chúng mày . Bởi tao là con người , chúng mày là con bò đỏ suốt ngày cứ tin vào CS khốn nạn của tụi bây.
Fb HUNG MANH

XIN ĐƯỢC LÀM CON NGƯỜI.

Tôi xin nói thẳng. Đất nước mà còn bọn thần kinh, bệnh hoạn này thì ngàn năm nữa vẫn bị màn đêm che phủ. Thử hỏi, thắng vài trận bóng thì mang lợi nhuận gì về cho quốc gia, người dân tôi được thêm mấy cân gạo thịt? hay chỉ tốn thêm đất nghĩa trang và tranh thêm giường của bệnh nhân khác.
     Bóng đá, tinh thần thể thao...vâng,  quốc gia nào cũng có, nhưng mọi người thử nhìn các nước văn minh xem, dù đội tuyển bóng đá có vô địch TG đi nữa thì họ cùng lắm là đổ bộ ra quảng trường chia vui cùng nhau... Còn ở xứ này, chỉ thắng vài trận đẳng cấp ao làng thì cởi quần cởi áo, chạy xe như trối chết, cờ lộng giống như đi đánh nhau với ai vậy.. Tội là tội cho những người tham gia giao thông lúc đó, họ sẽ bị những cú tai nạn chết tức tưởi mà chưa kịp hiểu nguyên nhân.
       Họ vẫn có thể tiếp tục mang cờ lộng xuống đường, chạy xe nẹt bô, bốc đầu, lạng lách vô tư như những kẻ thần kinh, bệnh hoạn...vì cơ bản họ vì bóng đá chứ không phải vì họ muốn làm con người.

Lão đại
Fb Nguyễn Thanh Sang

Get paid to share your links!