Tuesday, May 22, 2018

Gương mặt nhem nhuốc của chế độ


Cái lò ông Trọng đốt lên chưa đầy nửa năm, nghe ra đã rơi vào tình trạng “tức củi”, dường như củi tươi củi khô ngày càng nhiều, nó nhiều đến mức giả sử như cái lò này đốt nổi thì chắc chắn không còn bất kì cái cây chế độ nào tồn tại.
Từ một quan chức cấp xã cho đến cấp huyện, cấp trung ương đều có thể thành củi trong cái lò “chống tham nhũng” của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng.
Từ Ecopark, Văn Giang đến Sơn Trà, Đà Nẵng, Thủ Thiêm, Sài Gòn… Từ đồng bằng lên núi cao, từ những con hẻm nhỏ nhất với những căn nhà chuồng cu, chuồng chó rộng chưa đầy 10 mét vuông cho đến những khu biệt thự ngàn tỉ… Dường như đụng vào bất kì chỗ nào cũng có thể thấy một đống củi tươi, củi khô nằm chờ vào lò.
Từ lĩnh vực giáo dục cho đến y tế, kinh tế, văn hóa… Đi đâu, đụng đâu cũng thấy củi. Mà toàn củi gộc!
Nhưng đáng sợ hơn cả là bây giờ củi thay nhau lộ diện, củi không còn sợ lò. Có nghĩa là có một cuộc chiến ngấm ngầm giữa củi và lò, củi tìm cách làm cho người đốt lò cảm thấy mệt mỏi, lúng túng trước một núi củi trước mắt và chẳng biết nên đốt từ cây nào, chỗ nào.
Trong thời gian qua, sau khi cái lò chống tham nhũng của Tổng Trọng đốt lên vài tháng thì có hai hiện tượng rất rõ nét: Yêu cầu Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng phải công khai tài sản và; Mọi ngóc ngách sai phạm tự thân nó vén lên khắp mọi nơi.
Sở dĩ gọi đây là hiện tượng bởi nó không bình thường, nó có dự tính và có chiến thuật, chiến lược hẳn hoi. Một mặt thì công khai tấn công vào người đốt lò Nguyễn Phú Trọng để ông này tự biết, tự hiểu mà chùng tay. Mặt khác cho tất cả mọi thứ lộ diện như một tất yếu của chế độ. Trong trường hợp này, nếu người đốt lò chấp nhận luật chơi đã đặt ra là đốt tất cả thì e rằng sẽ không đủ sức và đặc biệt là không thể đốt xong rồi tự biến mình thành củi, nếu may mắn thì thành cây củi sau cùng.
Những người yêu cầu Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng công khai tài sản không phải là những kẻ vất vơ không biết gì, nói cho thỏa chí, cho sướng miệng. Mà có thể, họ đã có một danh sách tài sản chìm, nổi của Tổng Trọng. Điều mà họ mong đợi là khi Tổng Trọng tuyên bố công khai tài sản thì đó cũng là cơ hội để họ, trong một vai diễn truyền thông, sẽ đứng lên lần lượt điểm danh từng khối tài sản chìm, nổi của người đốt lò.
Có vẻ như đã nhìn thấy được đối phương muốn gì, hoặc giả nhìn thấy sự thất bại phía trước một khi chấp nhận lời thách đấu của đối phương nên Tổng Trọng im hơi lặng tiếng, không dám công khai tài sản. Nhưng có vẻ như Tổng Trọng có một lựa chọn khác, bởi ông là người kiến tạo và chủ trì cuộc chơi đốt lò nên ông đã có những đấu pháp chưa trình diễn.
Về phía “củi”, gần như số lượng tăng đột ngột kể từ khi cái lò ông Trọng nổi lửa. Điều này, nếu nhìn từ bên ngoài, người ta dễ dàng lạc quan và tin rằng nhờ cái lò chống tham nhũng mà mọi chuyện được công khai, mọi cái xấu được tố giác và trật tự xã hội, công bằng sẽ dần được lấy lại.
Nhưng thực tế, mọi chuyện không phải vậy. Hãy nhìn vào vụ án của kẻ ấu dâm có trên 50 năm tuổi đảng Nguyễn Khắc Thủy, y không những bị trừng phạt đích đáng mà y được hưởng một mức án salon với 18 tháng tù treo. Mà với kẻ có tiền, có quyền và lộng dâm như Thủy, 18 tháng không được đi ra khỏi nơi cư trú cũng chẳng khác nào 18 tháng đi nghỉ mát và chơi bời. Và cái bản án này cho thấy điều gì?
Nó không đơn giản cho thấy sự bất minh, dốt nát và tăm tối của nền chấp pháp Việt Nam, bởi điều này không cần chứng minh thêm nó vẫn tồn tại mạnh mẽ. Vấn đề là nó cho thấy cái lò chống tham nhũng, chống tiêu cực của ông Trọng không đủ nóng, không làm rát mặt bất kì cây củi nào nếu như chúng không nằm trong tầm vói của Tổng Trọng.
Nghĩa là nó không thuộc phe nhóm đối thủ, nó không thuộc những nhóm quyền lực đối lập của Tổng Trọng. Ngược lại, nếu cái lò ông Trọng nhằm bảo vệ sự trong sạch của đảng thì chắc chắn tòa án Vũng Tàu có ăn gan trời cũng không dám tuyên án chẳng khác gì con nít chơi đồ hàng như vậy.
Bởi để sổng một con dê già từng hãm hại nhiều số phận trẻ em, đã giết chết nhiều tương lai của quốc gia là một trọng tội. Đặc biệt đây là con dê có tới hơn 50 năm là đảng viên Cộng sản. Nếu để sổng con dê này thì đảng Cộng sản chẳng còn mặt mũi nào mà ngẩng mặt.
Nhưng không, tòa án Vũng Tàu dường như chẳng sợ sệt gì cái lò ông Trọng, họ sẵn sàng đạp qua dư luận, đạp qua lương tri, đạo đức và đạp qua pháp luật, thậm chí đạp qua cả điều lệ đảng Cộng sản để làm cho được chuyện động trời. Mà cái chuyện động trời ở đây là lấy tay che mặt trời, toa rập, bảo vệ cho một kẻ ấu dâm, kẻ phá tan nát điều lệ đảng và đạp đổ giá trị đạo đức, đổ dơ lên mặt đảng.
Sở dĩ tòa án Vũng Tàu dám tuyên án qua loa chiếu lệ cho Thủy bởi vì họ biết và tin rằng họ còn lâu lắm mới vào lò ông Trọng. Vì Ông Trọng có cố gắng tăng công suất đốt lò lên gấp năm, gấp mười lần hiện tại thì cho đến khi hết nhiệm kì, về vườn, số củi ông đốt được cũng chưa đầy 10%. Và số củi thừa này sẽ là tai họa cho Tổng Trọng cùng phe nhóm của ông ta.
Điều đáng sợ nhất là củi đang chơi trò đánh đố với người đốt lò, chúng thi nhau, nhao nhao gọi “củi đây, củi đây, đốt tao đi, đốt em đi, đốt ông đi…”. Người đốt lò vã mồ hôi vì nhìn đâu cũng thấy củi, cả một rừng xanh đảng viên Cộng sản là một rừng củi và cây nào cũng nhao nhao chực nhảy vào lò hoặc xông tới để đẩy người đốt lò vào lửa bởi ông ta cũng là cây củi!
Chiến thuật này không có gì mới mẽ, nhân dân dùng để đối phó với chính quyền cũng nhiều, ví dụ như trong làng có người bị kết tội đánh kẻ bắt chó trộm dẫn đến chết người thì cả làng kéo đến tòa, ai cũng nhận mình từng đánh kẻ trộm chó. Kết quả là không thể bắt nhốt tất cả dân làng và càng không thể bắt nhốt người vừa bị kết tội. Bởi làm vậy là đang chọc giận đám đông dân làng và dư luận.
Cái kiểu chơi nhận tội tập thể hoặc lộ tội tập thể và ngầm gửi thông điệp đến “quan tòa” về những liên lụy của ông ta trong tội lỗi đã giúp không ít đám đông giảo hoạt nắm phần thắng. Và hiện nay, dù có mắt nhắm mắt mở, người ta cũng dễ dàng nhận ra là tổng Trọng đang chịu sức ép “lộ tội tập thể” và mối nguy xâu chuỗi tội lỗi có thể dẫn đến tình trạng người đốt lò chết ngộp vì khói lò.
Điều này chỉ cho thấy người dân Việt Nam thật đau khổ và tội nghiệp, dường như chúng ta đã quen với chịu đựng khổ nhục, quen với bất công, quen với việc bị đè đầu cưỡi cổ và quen với mọi khổ ải… Nhưng chưa hề quen với tỉnh thức nhìn lại thân phận mình, chưa bao giờ quen với tự vấn, tự đặt câu hỏi vì sao mình khổ? Chính vì vậy mà nhân dân còn khổ dài, khổ mãi, vừa khổ vừa vỗ tay trước màn kịch của kẻ thống trị mình!
Nguồn: Blogger VietTuSaiGon

Source: Fighting fire or watering plants??? by Smallworld

Đặt tên là thành phố Hồ Chí Minh thì bây giờ nó thành...cái hồ là phải rồi. Kêu ca gì!

              
 

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ạ, trước khi mơ thành phố Hồ Chí Minh "là hòn ngọc chiếu sáng biển Đông" (chứ không phải Sài Gòn, vì Sài Gòn là Hòn ngọc Viễn Đông), "quận 1 thành một Singapore thu nhỏ trong lòng TP.HCM" (ông Đoàn Ngọc Hải, Phó Chủ tịch UBND quận 1, người vừa làm đơn xin rút lại cái đơn xin từ chức) hay "TP.HCM thành không gian khởi nghiệp như thung lũng Silicon" bên Mỹ (ông Tân Bí thư Thành Ủy TP.HCM Nguyễn Thiện Nhân, là “tân” nhưng mà là khuôn mặt cũ mèm của thành phố)…Chỉ mong các ông làm sao cho thành Hồ trở lại được một phần mười Sài Gòn ngày xưa: không ngập, không ô nhiễm, nhiều mảng xanh, nhà cửa kiến trúc hài hòa, quy hoạch ngay ngắn đâu ra đấy, xã hội không xô bồ, cướp bóc tung hoành kinh hoàng như bây giờ v.v…là mừng lắm rồi. Nhưng khổ nỗi, ngay cả cái ước mơ trở lại ngày xưa ấy cũng không thể thành hiện thực, với cái thực trạng quy hoạch, kiến trúc, đường xá…nát bét như hiện nay thì chỉ có đập hết đi xây lại hoàn toàn mà thôi!

Song Chi



Source: How to make a chicken meal more attractive and more delicious by Smallworld

Monday, May 21, 2018

QUỐC GIA THANH HOÁ


Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói "Thanh hoá có thể là một Việt Nam thu nhỏ". Tôi lại thấy, TH hiện tại, có thể xem là một quốc gia độc lập. Quan chức TH như thể xưng vương, có luật riêng. Đến bò ăn cỏ còn phải đóng phí.
Thuế phí ở TH, vô cùng khủng khiếp. Thôn có phí thôn, xã có phí xã, huyện có phí huyện. Thực trạng trầm kha mà báo chí viết hàng chục năm, không chút xi nhê.

TH quan chức không cần tài năng nhân đức, hot girl thăng chức không cần lộ trình. Quan chức bao bọc nhau coi trời bằng vung, coi Trung ương như không có.
Bằng chứng là tháng 1, đích thân Thủ tướng cách chức ông Ngô Văn Tuấn, PCT tỉnh vì "nâng đỡ không trong sáng" hot girl Quỳnh Anh, thì tháng 4, tỉnh lập cái gọi là Ban Chỉ đạo về quy hoạch xây dựng, phát triển đô thị và nhà ở để bổ nhiệm ông Tuấn làm Uỷ viên thường trực-tổ trưởng.
Văn phòng Chính phủ yêu cầu báo cáo, tỉnh nói luôn là phù hợp với chính sách của Đảng và nhà nước.
Với một người vừa bị cách chức vì sai phạm như vậy mà bố trí giữ cương vị lãnh đạo, thì không còn từ ngữ để diễn tả sự chây lì, trơ trẽn của địa phương. Nói như đại biểu Lưu Bình Nhưỡng là chống chế.
Việc xử lý của lãnh đạo TH là dối trời lừa dân, vô pháp vô thiên. Trên coi thường phép nước, dưới bức hại dân lành.
TH, toàn những chuyện trái khoáy động trời. Từ quan chức mà ra cả. Dân xứ Thanh nổi tiếng đoàn kết mà phải cam chịu, đủ hiểu uy lực quan quyền ra sao.
Trong bối cảnh đó, phó bí thư Đỗ Trọng Hưng kêu gọi báo chí ủng hộ tỉnh, khác nào là một lời hiệu triệu.
Một tiểu bang trong liên bang còn có khuôn phép chung phải tuân thủ. Một nước nằm trong một nước, còn có ràng buộc chung phải chấp hành. Còn xứ Thanh, thượng thiên địa hạ duy ngã độc tôn.
Trong não trạng của quan chức, TH là quốc gia độc lập lâu rồi đấy thây.
Hử ?
Nguyễn Tiến Tường



Source: I have not seen it for over 10 years. Now it appears by Smallworld

Get paid to share your links!