Thursday, September 15, 2016

What the F... !

Ông bà ta có câu: "ngang vườn đào không sửa nón, ngang ruộng dưa không cột giày", ấy muốn nói đến sự chính trực liêm khiết. Nhìn thấy hình bác Phúc tôi như thế này mà nghẹn ngào rưng rưng nước mắt các bạn ạ. xót quá cơ, bác bỏ iPhone của bọn giãy chết, bác dùng con smartphone android phun óp sần cấu hình cao. Đi chơi còn có quà mang về, mình phải thế nào người ta mới như thế chứ.
Bác Phúc vượt mặt bác wang, đi công du nước bạn trước, bác qua nhận được 19 phát đại bác, xin vay nợ thêm 250 triệu USD làm cái đường sắt Cát Linh - Hà Đông đang há mỏm đội vốn. Bác làm được nhiều chuyện lớn thế thì nhận con điện thoại mang về có sao đâu, bác nhỉ!
Thông thường, nguyên thủ chỉ quảng cáo khi mang đến lợi ích cho quốc gia, còn không thì bất hợp pháp. Hồi tháng 1 năm 2010, Nhà Trắng đã đề nghị Hãng Weatherproof gỡ bỏ khỏi Quảng trường Thời đại ở New York tấm biển quảng cáo có hình Tổng thống Obama mặc chiếc áo bludon của hãng này.
Có lẽ VP CP cũng nên yêu cầu hãng gỡ bỏ hình ảnh này, nó không dùng quảng cáo cho nhãn hàng được đâu.
Bui An

CHỌN VỢ

Tôi đang ngắm nghía và có mấy mối để chọn vợ mà phân vân quá:
Một cô thì có bố làm bộ trưởng, mẹ làm đại biểu quốc hội có quốc tịch Châu Âu. Cô này thì học hơi dốt, đang bảo bố mẹ chạy cho bằng thạc sỹ bên Philippines rồi lo cho một chỗ trong Bộ mình.
Một cô khác thì có chị gái của mẹ làm bí thư tỉnh uỷ, em trai của chị (tức cậu cô này) thì làm giám đốc sở tài nguyên môi trường. Cô này thì cũng không hẳn xinh, được cái thì học lại rất tệ nhưng khá sính bằng cấp và cả ham quyền lực. Cô này có tính khá tắt mắt (tức ăn cắp vặt).
Một cô thì có ông nội là cựu bí thư thành uỷ, uỷ viên ban chấp hành trung ương đảng, mẹ thì làm phó chủ tịch một tỉnh. Cô này thì không cao mà lại vô văn hoá, tuy có đi học ở Trung Quốc về nhưng gần như chẳng biết gì.
Một cô thì có bố làm thứ trưởng, mẹ làm cục phó cục hải quan, anh trai làm chủ tịch quận 12. Cô này thì khá cao, trắng, ăn nói bỗ bã, học cũng tàm tạm, nhưng được cái ngỗ ngược, tự cao, đang làm nghiên cứu sinh ở Viện Hàn lâm Khoa học xã hội với đề tài "bàn về chữ nịnh trong tiếng Việt". Chắc là tháng 10 này sẽ lấy bằng. Nghe đâu hết bảy trăm triệu.
Một cô thì có cậu làm bí thư thành uỷ miền Trung, cô ruột làm đại biểu hội đồng nhân dân tỉnh kế bên. Cô này đã từng học ở nước Nga về, trông hình thức tạm ổn, tuy có năng động nhưng hơi vô duyên. Sau mấy lần trao đổi, hỏi gì cô ta cũng không biết, nhưng lại rất sành về đồ thời trang, hàng hiệu, rất thích đi bar, ăn uống, tụ tập.
Một cô thì bố chỉ làm nông dân, mẹ làm đồng áng, anh trai làm kỹ sư cần mẫn, cô này hình thức xinh xắn, học giỏi, chăm ngoan, ra trường loại xuất sắc, được đi Hoa Kỳ và đã bảo vệ tiến sỹ với đề tài "làm sao để trọng dụng nhân tài ở Việt Nam". Cô này ăn nói nhỏ nhẹ, dễ nghe và chừng mực, có vẻ điêu điêu, không trung thực lắm, nói gì cũng nhìn trước ngó sau, nhiều khi bố mẹ cho nói mới được nói, dù vậy cũng đã khá ưng, nhưng sau mới vỡ ra là cô này có Bác làm bên tuyên giáo.
Quả thực rất khó để chọn lựa. Nên đang tham khảo ý kiến mọi người, vì các cụ bảo, lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống, nên không lựa chọn kỹ, ham giàu, ham chức danh của bố mẹ, cô cậu, chú dì nhà vợ rồi có khi trả giá cả đời mình, rồi cả đời con cái mình cũng nên.
Xin mọi người cho lời khuyên chân thành (nhanh nhanh để tôi còn ra đánh con lô không hết giờ).
Luân Lê

Nghiệt ngã

Chúng ta đang ở thiên đường rồi, chết đâu cần quan tài, chết là hoá xác giữa trần ai.
Nếu ai đã đọc "Đèn Cù" của Trần Đĩnh sẽ thấy được bà Năm Cát Hanh Long những năm 1950s chết cũng còn khổ nhục thế nào, dù là một đại địa chủ giàu có nổi tiếng cả nước, cống hiến tất cả cho cách mạng, nhưng rồi khi chết chỉ được mua một cái quan tài nhỏ hơn cả người, bị ném và nhét vào trong bằng cách một số kẻ đạp xuống cho vừa chiếc hòm đó.

Chúng ta đều hiểu, ai rồi cũng chết, nhưng có những cái chết sao cùng cực và bi thảm quá. Như chuyện vì nhà nghèo quá nên cha thiêu sống ba con rồi cũng tự tử. Ba chị em đói quá chết trên đường đi học về. Chuyện bố vợ chém chết con rể rồi chở xác bằng xe máy đến công an đầu thú chỉ vì để bảo vệ đứa con gái khổ hạnh trước người chồng rượu chè mà lại vũ phũ suốt bao năm. Nay thì chùng lòng cám cảnh hình ảnh người chồng cũng vì nghèo quá mà không cả có tiền thuê xe ô tô chở xác vợ từ bệnh viện phổi Sơn La về, nên đành bó xác trong chiếc chiếu manh mà đi rong khắp đường quê heo hút.
Khổ thật. Và xót xa nữa.
Bao trẻ em thì thất học vì thảm hoạ miền Trung biển chết, vùng Tây Nguyên hạn hán, phía miền Tây Nam Bộ ngập mặn. Những đứa được đi học thì còng lưng lên đóng các loại phí, rồi phải học thêm, phụ đạo đủ loại, thi cử liên miên, đến nỗi ở Tây Nguyên các em học sinh cấp 3 đã phải đến tận cổng trường "biểu tình" phản đối nhà trường về vấn đề ép học sinh học thêm (phụ đạo). Người nghèo khổ bán vé số "trái tuyến" (tức khác tỉnh) bị đè ngửa ra xử phạt 10.000.000 đồng và tịch thu toàn bộ số vé của người ta. Viện phí, học phí, lộ phí đều tăng trong năm 2016, thuế ô tô tăng vọt, giá xăng vẫn cao nhất thế giới, giá nông sản rẻ nhất, thu nhập thấp nhất, môi trường sống bất ổn và ô nhiễm nhất. Quỹ Bảo hiểm xã hội thì dần cạn kiệt, nền kinh tế đã không còn nguồn lực tái sinh. Tham nhũng vẫn đầy ra đấy. Chính phủ liên tiếp đi vay nước ngoài để chi trả thường xuyên và đầu tư công, rồi trả nợ quốc gia.
Bên cạnh những cái chết khốc liệt và ai oán, phía bên kia cuộc sống vẫn còn những cảnh bầu bán chức tước rất rôm rả và đầy hứa hẹn.
Cứ thế này, dân tình sẽ sống sao?
-----------------

Luân Lê

Get paid to share your links!