Tấm hình này thực sự ấn tượng đối với tôi vì nhiều lẽ. Có thể nói, lưu giữ kỷ niệm về một nhân vật chính trị, lồng kính trong ảnh là cái thứ hai ở Việt Nam. Cái đầu tiên đặt trong lăng ở Ba Đình, nhưng đó là do ý chí của nhà cầm quyền.
Lưu niệm vật dụng mà Tổng thống Obama dùng trong một bữa ăn là hành động khởi phát từ lòng quý mến riêng và tự nhiên của vị chủ quán dành cho ông, tức lòng dân, chứ không phải bởi mệnh lệnh áp đặt của cường quyền như trường hợp lồng kính giữ xác ướp.
Mặt khác, đã có vị lãnh đạo nào của đảng cầm quyền và nhà cầm quyền ở Việt Nam hiện nay viếng thăm nơi đâu và làm gì, khiến người dân tự nguyện lưu giữ để kỷ niệm những vật dụng liên quan đến ông hoặc bà ta, với tất cả tấm lòng và thái độ trân trọng như thế chưa?
Sự đón tiếp và lưu giữ kỷ niệm về nguyên thủ quốc gia một nước cựu thù của chế độ, một cách gián tiếp, nói lên niềm khao khát của toàn dân về một thể chế chính trị dân chủ cho phép họ tự do lựa chọn những chính khách tài ba lãnh đạo quốc gia, chứ không buộc phải chấp nhận bị trị bởi một đám cai trị xôi thịt, bất tài vô dụng.
Vì vậy, đối với tôi, lồng kính ở quán bún chả Hương Liên đất Hà Thành là sự bỉ mặt, nếu không nói là lăng mạ, ghê gớm mà dân chúng dành cho giới cai trị hiện nay. Kẻ cai trị, dù cùng dân tộc, vẫn không giành được bất kỳ sự kính trọng tối thiểu nào từ phía những người bị trị ở xứ này.
Lê Công Định
Source: What a stupid game! by Smallworld
No comments:
Post a Comment